Hoàng Kim Đồng

Chương 162 : Lấy cớ

Sau khi đến khách sạn mà Lão Tứ đã đặt bàn, Trang Duệ phát hiện tên mập họ Mã cũng đã đến, người này cũng quen biết Tống Quân, nhưng hai người bọn họ cũng không có nhiều giao tình, vì thế chỉ hàn huyên hai ba câu rồi tách ra. Tống Quân là điển hình của quan thương, đầu tiên là đầu cơ trục lợi, hơn nữa làm ăn đều có liên quan đến chính quyền. Tên mập là đại biểu cho dân đen, là một kẻ chạy vặt đến một ông chủ tiền tỷ, tất nhiên chua xót giữa hai bên là không cần phải nói, chỉ sợ cả hai bên đều xem thường đối phương. Điều làm cho Trang Duệ bất ngờ chính là tên mập ngoài dẫn theo Yến Tử thì con có một ông lão gầy gò năm sáu chục tuổi, lời nói của tên mập tỏ ra rất tôn kính ông lão kia. Trang Duệ suy nghĩ và hiểu ra vấn đề, đây có lẽ là cố vấn đổ thạch cho đối phương. - Ủa, Lão Tứ, anh Chu sao không đến dùng cơm? Trang Duệ đưa mắt nhìn khắp bốn phía, không thấy hình bóng của Chu Thụy, vì vậy mà không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái. - Còn không phải con Ngao của cậu sao? Anh Chu nói sẽ ở nhà với nó, chút nữa chúng ta về mua bánh bao cho anh ấy là được. Lão Tứ cầm menu gọi thức ăn, cũng không ngẩng đầu mà trả lời một câu. Điêu này làm cho Trang Duệ cảm thấy có chút xấu hổ, nếu mang theo một con Ngao lớn đến khách sạn náo nhiệt này dùng cơm thì thật sự là không phù hợp. - Trang Duệ, Tiểu Bạch Sư càng ngày càng lớn, sau này mang theo sẽ không tiện. Lôi Lôi nói với Trang Duệ, ngày hôm qua nàng đã gặp Tiểu Bạch Sư, thật sự khó thể nhận ra được. - Sao vậy? Tuyết Vương của cậu lớn thế nào rồi? Tống Quân cũng thật sự nhớ mãi không quên với Tiểu Bạch Sư của Trang Duệ. - Ôi, chút nữa anh sẽ thấy mà thôi, chúng ta dùng cơm thôi. Trang Duệ cười khổ một tiếng, hắn cũng thật sự không có biện pháp, Tiểu Bạch Sư càng lúc càng lớn, rất nhiều nơi bây giờ đã không còn thích hợp để mang nó theo. Chính hắn bây giờ đã từ chức, về Bành Thành cũng cần phải mua nhà, vì khu dân cư nhà mình có quá nhiều người già và trẻ nhỏ, Tiểu Bạch Sư tuy không cắn người nhưng hù dọa người ta hoảng sợ cũng không tốt. Bữa cơm lúc này có hơi nặng nề, Trang Duệ thầm nghĩ lát nữa có nên gọi điện thoại cho Lưu Xuyên hay không, để tên kia tìm nhà giúp mình. Tống Quân cũng không nói lời nào, chỉ thi thoảng nói vài câu với thầy Bành ở bên cạnh, tên mập họ Mã cũng thế, chỉ có đám người Dương Vĩ và Lão Tứ là nói chuyện cực kỳ vui vẻ. Sau khi cơm nước xong thì Tống Quân nhận được một cuộc điện thoại, sau khi cúp điện thoại thì nhìn đồng hồ rồi vẫy tay với Trang Duệ: - Cậu Trang, hôm nay cám ơn buổi chiêu đãi của cậu, vừa rồi một vị lái buôn mao liêu phỉ thúy đã điện thoại cho tôi, nó là một giờ nữa sẽ sẽ đưa đến nhà xem mao liêu, cậu thấy thế nào, có thời gian rảnh không? - Có, tất nhiên là có, lúc này cũng đã ăn xong, chúng ta cũng nên tranh thủ đi là vừa. Trang Duệ không cần khách sáo với Lão Tứ và Dương Vĩ, vì vậy nói vài câu rồi đứng lên đi cùng Tống Quân. Lôi Lôi vốn cũng muốn đi theo mở mang tầm mắt nhưng vì cố vấn của công ty còn chưa đến nên có đi cũng vô dụng, vì vậy cũng không muốn mở miệng. Khi Trang Duệ chuẩn bị đi ra khách sạn thì tên mập chạy đến, hắn ôm lấy vai Trang Duệ rồi nói nhỏ: - Cậu Trang, cậu thật sự là không được, trước đó anh đã gọi cậu đi, cậu không chịu mà đi theo người khác, rõ ràng làm anh mập tôi đây mất hứng. - Hừ, anh Mã, lần này tôi đến Bình Châu là anh Tống mời đến, chúng tôi đã sớm có hẹn ước, nếu không thì hôm qua cũng không từ chối anh làm gì. Trang Duệ tỏ ra khổ sở nói, nửa thật nửa giả. - Được, chung ta đi rồi nói sau, vì vậy đi theo anh Mã đây cũng sẽ không có hại, tôi cũn không thiếu quan hệ so với người khác. Tên mập nghe được lời của Trang Duệ thì vẻ mặt mới hơi tốt đẹp lên, chỉ là những lời này giống như có chút bực bội với Tống Quân, Trang Duệ nghe vậy mà chỉ biết cười khổ không thôi. - Được rồi, anh Mã, nếu anh có rảnh thì chúng ta đi dạo một vòng. Trang Duệ lên tiếng, biểu hiện nhiệt tình của tên mập làm hắn thật sự ăn không tiêu, chưa nói đến những thứ khác, một cơ thể hơn hai trăm cân xuất hiện trước mặt cũng làm cho hắn sinh ra cảm giác khó thở. - Được, cứ như vậy đi. Tên mập cười híp mắt thành đường, hắn vỗ vỗ lên vai Trang Duệ rồi thả ra. - Trang Duệ, tên mập là kẻ nham hiểm, cậu kết giao với hắn thì cần phải chú ý... Khi lên xe và chạy trên đường cao tốc về Bình Châu, Tống Quân nói với Trang Duệ. - Tôi biết rồi, anh Tống, thật ra tôi và anh ấy cũng không có quan hệ gì, chỉ là vài tháng trước biết nhau ở chợ đen Tây Tạng, mà chuyện này anh cũng biết rồi. Trang Duệ cũng thật sự không đoán được tâm tư của tên mập, theo lý thì đến chọn lựa nguyên thạch mao liêu càng ít thì sẽ càng dễ mua hàng, tên mập không hiểu đạo lý này mà cứ năm lần bảy lượt muốn rước mình đi. - Được, cậu chú ý là tốt, tên mậ chết tiệt này rất giỏi, có đôi khi người ta bị lợi dụng mà không biết. Tống Quân khẽ gật đầu, hắn nói thẳng một câu với Trang Duệ, thứ này Trang Duệ cũng nghe và hiểu, vì có câu: Không có yêu vô duyên vô cớ, không có hận vô duyên vô cớ. Tống Quân có chú do dự, sau đó lại tiếp tục mở miệng: - Cậu Trang, nếu cậu nhìn trúng mao liêu nào đó mà thật sự muốn mua, như vậy tôi khuyên cậu không nên mở ra, cứ giữ nguyên thạch trong tay, vài năm sau mở ra cũng không là vấn đề, nhưng nếu cậu giải thạch vào lúc này mà thiệt thòi, tổn thất sẽ là rất lớn. Tống Quân thật ra cũng có ý tốt, Trang Duệ khẽ gật đầu, thật ra hắn đã sớm quyết định, lần này sẽ ra tay mua sắm mao liêu, còn chuyện mở mao liêu, hắn có khuynh hướng sau này sẽ tự mình mở ra. Dù sao thì sự kiện mở thạch ở Nam Kinh lần trước cũng đã truyền đi khắp nơi, lân này nếu tiếp tục làm ra náo động thì những người hữu tâm sẽ liên hệ ra vấn đề. - Xem ra cần phải nhanh chóng mua nhà ở Bành Thành. Nếu thật sự có được mao liêu tốt, chỉ sợ cũng không thể đặt trong chung cư, điều này làm coh Trang Duệ thật sự đau đầu, vì vậy dứt khoát gọi điện thoại cho Lưu Xuyên, để đối phương tìm mua nhà cho mình. - Cậu muốn mua nhà sao? Đúng, nuôi chó Ngao ở khu vực đông người cũng không tiện. Tống Quân nghe thấy Trang Duệ nói điện thoại thì không khỏi hỏi một câu. - Đúng vậy, Tiểu Bạch Sư bây giờ quá lớn, đưa ra ngoài sẽ hù dọa người khác, có lẽ sau này chỉ nên để ở nhà. Trang Duệ dùng giọng bất đắc dĩ nói, dù có xe là rất thuận tiện nhưng lúc này hắn rời khỏi căn nhà nơi từng ở lại cả chục năm thì chắc chắn sẽ có cảm giác không quen, quan trọng là Trang Duệ còn chưa nghĩ ra cách nào để nói mẹ chuyển ra ở cùng với mình. - Chỗ tôi có một căn biệt thự để trống, trước kia chủ nhà có phạm vào chút chuyện, tất cả tài sản bị trưng thu, căn biệt thự kia rất có thể sẽ được đấu giá, nhưng chắc chắn se không phải giá rẻ... Tống Quân nói làm cho Trang Duệ thật sự động tâm, nếu nói không thích hoàn cảnh của Vân Long Sơn Trang thì thật sự là vô nghĩa, chưa nói đến những thứ khác, chỉ là gara của nó cũng làm cho Trang Duệ thèm muốn. Hắn từng đến biệt thự của Tống Quân, tầng hầm có một gian phòng ba mươi mét vuông, đủ không gian để mở mao liêu, lại được cách âm rất tốt, sợ rằng hắn có nổ súng bên trong cũng không bị ai hỏi đến. - Anh Tống, giá cả của nó là thế nào? Trang Duệ cẩn thận hỏi. - Là chính quyền tổ chức đấu giá, có lẽ là không quá cao, từ chín triệu đến mười triệu, nhưng có rất nhiều người quan tâm, có lẽ giá mua là mười lăm triệu, cậu thật sự muốn mua sao? Tống Quân biết khá rõ về tính tình của Trang Duệ. - Muốn mua. Trang Duệ gật đầu thật mạnh, nhưng hắn lại cười khổ: - Nhưng tôi cũng không đủ tiền, nếu không lần này tôi thử đánh cuộc xem xét vài mao liêu, con bà nó, bây giờ tôi có chín triệu, sẽ bỏ ra bốn triệu để đánh cuộc. Anh Tống, đến lúc đó nếu tiểu đệ thua thì xem như không may, nếu thắng thì anh phải giúp tôi về chuyện căn biệt thự kia đấy nhé? - Tiểu tư cậu bình thường rất trầm ổn, nhưng tâm lý này thật sự lại không khác gì Đại Xuyên, chỉ cần cậu có mười lăm triệu, như vậy tôi sẽ nắm biệt thự cho cậu. Trang Duệ vốn bày ra bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, Tống Quân định khuyên vài câu nhưng thấy vậy cũng không muốn nói thêm điều gì. Với thân phận của hắn, đến lúc đó cho ra chút tin đồn, nói mình muốn mua biệt thự đó, sợ rằng sẽ có vài phần người nể mặt mà bỏ qua. - Được, vậy trước tiên phải cảm ơn anh Tống. Trang Duệ thật sự là vui mừng nở hoa, đổ thạch dù sao cũng là đánh cược ánh mắt, chính mình lấy cớ này để cắt đá, người khác sẽ cho rằng mình gặp may. Tất nhiên hắn đeo chuỗi hạt thiên châu của Phật sống, gần đây đều rất may mắn. - Tiểu tử cậu lúc đó thua cũng đừng khóc, tooi năm ngoái đánh hơi nặng, mất đi hơn hai chục triệu... Tống Quân thấy bộ dạng hưng phấn của Trang Duệ mà phẫn nộ lắc đầu, nhưng cũng không nói thêm điều gì. Sau khi xe đến Bình Châu, Tống Quân đầu tiên là để cho Trang Duệ chạy xe đến để trong bãi khách sạn, sau đó đứng chờ ngoài khách sạn, năm phút sau có một người đàn ông hơn ba mươi đầy râu ria đến đón chào, hắn cung kính nói với Tống Quân: - Ông chủ Tống, thật sự có lỗi, tôi đã đến chậm, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ chứ? Tống Quân có vẻ khá quen thuộc với người này, hắn cười mắng: - Tiểu Lâm Tử, tiểu tử ngươi lần này thật sự rất có bộ dáng, năm ngoái tôi thua hơn hai chục triệu để mở ra phỉ thúy *** chó, tiền là chuyện nhỏ nhưng mặt mũi là lớn. - Tất nhiên, tất nhiên, hôm nay tất cả mao liêu đều đến từ mở ở Myanmar, chất lượng rất tốt, ông chủ Tống hôm nay mặt mũi hồng hào, xem ra có ngôi sao may mắn nào đó chiếu lên người. Người đàn ông đầu râu chợt tiếng sau đó khẽ gật đầu với Trang Duệ và thầy Bành, rõ ràng xem hai người bọn họ là tùy tùng của Tống Quân. - Hừ, vừa uống rượu xong thì mặt mày không hồng sao? Đừng nói nhảm nữa, mau dẫn đường. Tống Quân cười mắng một câu.