Phó Thâm ngủ không yên, tác dụng phụ của thứ thuốc kia đếm chẳng hết —— Tim đập loạn, ác mộng, hụt hơi, giữa lúc nửa tỉnh nửa mê y cảm thấy ngực mình như có một tảng đá lớn đè lên, không thể động đậy, váng đầu ù tai, chính là chứng “Quỷ áp giường” mà dân gian nói đến. Phó Thâm dù người chưa tỉnh nhưng ý thức lại tỉnh táo, y yên lặng thả chậm hô hấp, thử chớp mắt, mãi đến khi khống chế lại được mí mắt, mới nâng tay vịn giường định ngồi xuống —— Nhưng y quên mất chân mình bị què thật, từ đầu gối trở xuống không có chút cảm giác gì. Cánh tay và hông đồng thời dùng sức, lại vì dừng sức quá mạnh mà trọng tâm không vững, nghiêng người ngã “Rầm” xuống giường. Giường trong phòng ngủ cũng không cao lắm, dưới đáy có bệ đạp, lúc té xuống bụng Phó Thâm bị bệ đạp cộm một chút, sau đó ngửa mặt ngã trên nền gạch lạnh lẽo, sót đập vang một cái, trước mắt y biến thành màu đen, hai lỗ tai ong ong không ngớt. Nhưng còn chưa đợi y cảm nhận được đau đớn, cửa phòng ngủ đã bị đá toang ra, có người vọt vào trong phòng bế y lên. Trên ống tay áo của người kia mang theo cảm giác lành lạnh của đêm thu, lòng bàn tay lại ấm nóng. Phó Thâm bị bế ngang, đầu dựa vào trước ngực người nọ, mặt dán vào quan bào gấm màu lam đậm. Vải vóc mang xúc cảm mềm mại trơn tuột, vạt áo và tay áo lộ ra thủy hương chìm ôn hòa ngay ngắn, dường như là người mà y rất quen thuộc, nhưng bởi vì cách quá gần nên bỗng nhiên trở nên xa lạ. Hơi thở nóng rực của y thấm ướt lớp vải mỏng manh, nóng đến độ thân thể người kia đột nhiên căng thẳng, sau đó y được đặt xuống giường, một bàn tay hơi cứng để lên trán y: “Sao hơi thở lại nóng như vậy, sốt ư?” Tầm mắt mơ hồ và đau đớn trên người dần trở nên rõ ràng, Phó Thâm nhận ra hắn, động tác đầu tiên là gạt cái tay kia ra: “Ngươi tới làm gì?” Lão bộc và Phi Long vệ trẻ tuổi vội vã chạy tới, vừa vào cửa liền nghe thấy câu hỏi lạnh lùng cứng rắn này, tức thì đồng loạt dừng bước, lòng nói lời đồn quả thực không sai, hai người này chẳng ai hiền lành cả, lát nữa mà đánh nhau nhất định phải đè Nghiêm Tiêu Hàn lại trước. Nghiêm Tiêu Hàn khép đôi mắt hạnh, không muốn chấp nhặt với y, cứng rắn nói: “Ngươi sốt rồi, dậy uống miếng nước đi. Ta dẫn người đến bắt mạch, kê thuốc cho ngươi.” Phó Thâm nhắm hai mắt, thờ ơ trả lời: “Không nhọc phí tâm, nói chính sự đi. Nghiêm đại nhân đêm khuya quang lâm hàn xá, có gì chỉ giáo?” Nghiêm Tiêu Hàn không để ý tới y, đi thẳng đến bên cạnh chiếc bàn, nhấc ấm trà lên, rót ra nửa chén trà nguội lạnh, sắc mặt lập tức sa sầm, lạnh lùng liếc lão bộc một cái: “Các ngươi hầu hạ người như thế này đấy hả?” Phó Thâm đau đầu nói: “Ngươi vẫn còn chưa……” Nghiêm Tiêu Hàn nói: “Hầu gia thiên kim quý thể, há có thể dung các ngươi thất lễ như vậy. Nếu còn lớn mật như thế nữa, đừng trách bản quan báo với bệ hạ, giáng tội xuống dưới.” Ngón tay buông thõng của Phó Thâm lặng yên co rụt một cái. Lão bộc sao có thể chịu được kinh hãi bậc này, cuống quít quỳ xuống xin tha. Phó Thâm phiền không chịu nổi, rốt cuộc thoái nhượng nói: “Được rồi, đa tạ Nghiêm đại nhân thay bản hầu quản giáo tôi tớ.” Lời này nghe có ý chế giễu hắn quản việc không đâu, Nghiêm đại nhân thuận dốc xuống lừa, lạnh như băng phun ra một câu “Thay nước nóng đến đây”, rồi mới miễn cưỡng giơ cao đánh khẽ, thả người đi ra. (Thuận dốc xuống lừa: nghĩa là mượn cớ để xuống đài, ý chỉ một việc đã được sắp đặt sẵn rồi, chỉ cần một cái cớ để thực hiện cho hợp lý thôi.) Trong phòng chỉ còn ba người, Nghiêm Tiêu Hàn đứng ở bên giường, cúi đầu nhìn y. Cây đèn bên giường không đủ sáng, hơn nửa khuôn mặt của Phó Thâm chìm trong bóng tối, đường nét hiện ra càng thâm thúy sắc bén, dáng vẻ gầy guộc, nhưng cũng tuấn mỹ vô song —— đẹp đến thậm chí có phần chói mắt. Nghiêm Tiêu Hàn cười cười, trong nụ cười là sự thành khẩn vô cùng giả dối: “Hầu gia giản tại đế tâm, bệ hạ nghe nói ngài hồi kinh, liền đặc biệt lệnh cho ta dẫn người đến bắt mạch cho hầu gia.” (Giản tại đế tâm: thuộc Luận Ngữ thiên 20, ý chỉ hoàng đế biết được năng lực và chú ý đến.) Phó Thâm khép hờ mắt, mệt mỏi nói: “Thay ta tạ ơn bệ hạ quan tâm, ngươi quay về bẩm báo đi, bản hầu không sao, đã được quân y của Bắc Yến quân trị liệu rồi, không cần làm phiền thái y.” Trong kinh đồn đại Tĩnh Ninh hầu bảo thủ ngoan cố, mềm không được cứng chẳng xong, quả đúng là vậy. Quân y Thẩm Di Sách đi theo Phi Long vệ tiến lên một bước, xuất phát từ tấm lòng thầy thuốc, định thay thượng thượng cấp khuyên nhủ vị tướng quân cố chấp này. Song Nghiêm Tiêu Hàn lập tức giơ tay ngăn lại, ra hiệu cho y chờ một chút, thần sắc toát ra trong lúc lơ đãng đó, rất giống như đang đối phó với một mãnh thú khó chơi vậy. “Bệ hạ quan tâm đến thương thế của hầu gia, hạ quan hôm nay đến đây, chính là để bệ hạ an tâm,” Nghiêm Tiêu Hàn chăm chú nhìn gò má Phó Thâm, nói từng chữ rõ ràng: “Có thể được hầu gia tin tưởng, chắc chắn y thuật của vị quân y Bắc Yến quân kia vô cùng xuất sắc. Không phải hạ quan lo lắng hắn chẩn đoán sai, chỉ là thương thế của hầu gia vô cùng quan trọng, tìm thêm vài đại phu xem xét tóm lại cũng chẳng hại gì, ngài thấy sao?” Phó Thâm mở mắt ra, nhìn thẳng vào hắn. Nghiêm Tiêu Hàn đụng phải ánh mắt tựa như hàn thiết kia, lòng chợt lạnh. Hắn bỗng sinh ra một loại ảo giác kỳ quái, giống như thể Phó Thâm đang xuyên thấu qua hắn, lạnh lùng nhìn chăm chú vào một người khác. Một lát sau, vị Tĩnh Ninh hầu khó chơi này rũ mắt xuống, tiện tay buộc lại mái tóc dài tán loạn, hữu khí vô lực duỗi ra một cánh tay, ra hiệu cho Nghiêm Tiêu Hàn dìu y lên: “Đến cũng đã đến rồi……. Vậy xin làm phiền, mời.” Thẩm Di Sách sững sỡ, Nghiêm Tiêu Hàn lại dường như chẳng thấy chỗ nào không đúng. Có thể sai khiến khâm sát sứ Phi Long vệ như nha hoàn của mình, Phó Thâm có lẽ là vị đầu tiên. Nghiêm Tiêu Hàn đỡ y dậy, nghiêng người ngồi xuống mép giường, sợ đầu giường cộm đến vết thương, liền duỗi ra một cánh tay lót ở phía sau y, ôm hờ vai y phòng ngừa y tuột xuống. Đồng thời cũng vì di chuyển nên tóc Phó Thâm tản ra, Nghiêm Tiêu Hàn liền tiện tay ôm lấy y, vén mấy lọn tóc rủ trước mắt ra sau tai. Cứ như vậy, hơn nửa người Phó Thâm đều dựa vào lồng ngực hắn, Tĩnh Ninh hầu có vẻ cảm thấy cái đệm này còn mềm hơn đầu giường, cũng chẳng quan tâm bản thân Nghiêm Tiêu Hàn đáng ghét bao nhiêu, dịch sát lại chọn một vị trí nằm thoải mái. Tư thế này đối với “đối thủ một mất một còn” cũng không khỏi quá thân mật, may là Thẩm Di Sách chỉ quan tâm tới bệnh tình của Phó Thâm, không để ý đến cái vị khâm sát sứ mà đủ loại quan lại nghe tới đều biến sắc kia đang thân mật ôm trọn lấy Tĩnh Ninh hầu, Tĩnh Ninh hầu thì đang thả lỏng eo lưng căng cứng dưới lớp chăn, đem toàn bộ trọng lượng đặt lên trên người Nghiêm Tiêu Hàn. Phó Thâm quả thực sốt rất cao, vừa nãy lại bị ngã, trên người chỗ nào cũng đau. Y kỳ thực không phải người yếu ớt như vậy, nhưng có lẽ Nghiêm Tiêu Hàn quen thấy nhiều cao quan quyền quý “liễu rủ trong gió”, nên cũng theo bản năng đối xử với y như chiếc lọ hoa dễ vỡ. “Hầu gia có thương tích trên người, thể chất không bằng trước kia, cần phải chú ý đừng để bị cảm lạnh, cũng đừng dùng đồ lạnh và phát vật. Trong phòng ngủ phải phòng lạnh phòng ẩm, tiết trời lạnh dần như hiện nay, chậu than và lồng xông hơi nên đốt sớm một chút.” Thẩm Di Sách bắt mạch xong, buông cổ tay Phó Thâm ra, lại nói: “Hầu gia thứ tội, hạ quan cần xem vết thương trên đùi ngài một chút.” (Phát vật là thức ăn gây tái phát hoặc kích thích một số bệnh, đặc biệt bệnh mãn tính, bệnh cũ. Tam niên ngũ tái: nghĩa là ba năm năm năm, nhưng không có nghĩa là 3 – 5 năm cụ thể, mà là dùng để mô tả một khoảng thời gian dài.) Nghiêm Tiêu Hàn yên lặng vén chăn ra, thay y kéo ống quần lên. Trong lúc làm không tránh khỏi ngón tay đụng chạm, Phó Thâm đột nhiên có cảm giác, kỳ quái liếc hắn một cái. Y nhớ Nghiêm Tiêu Hàn rõ ràng không sợ máu, sao lại run như thế? Mặc dù hiện tại Phó Thâm không cảm giác được đau đớn, nhưng Thẩm Di Sách vẫn cố gắng dùng lực thật nhẹ: “Vết thương da thịt khép lại rất tốt, phát sốt là vì cảm phong hàn. Thương tổn nặng nhất của hầu gia là ở xương bánh chè và gân mạch, chỉ có thể điều dưỡng ba năm năm mới có hi vọng khôi phục, tuy nhiên…… Sau này đi đứng hành tẩu e rằng sẽ có chút khó khắn.” Thẩm Di Sách thay Phó Thâm kéo ống quần xuống, đắp chăn cẩn thận. Thẩm Di Sách thu hồi mạch chẩm: “Ta viết đơn thuốc cho hầu gia, trước tiên trị phong hàn đã. Còn về vết thương ở chân thì vẫn điều trị theo phương pháp của quân y Bắc Yến, xin cho phép tại hạ trở về bàn bạc cân nhắc cùng các ngự y của Thái Y viện, tiếp thu ý kiến quần chúng, có lẽ có thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn.” <img alt=mcjpg src="https://catshousesite.files.wordpress.com/2018/08/mc.jpg" data-pagespeed-url-hash=1392871051 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> (Mạch chẩm là cái gối sứ, hình như dùng để kê lên cho thuận mạch thì phải.) Phó Thâm đang gật đầu, bỗng hít một ngụm khí lạnh: “Ui…….. Nhẹ chút!” Thẩm Di Sách: “Hả?” “……Không có chuyện gì,” Phó Thâm cắn răng hoạt động bả vai bị Nghiêm Tiêu Hàn nắm đau, gật đầu cảm ơn, “Thẩm tiên sinh vất vả rồi.” “Không dám,” Thẩm Di Sách nghiêng người không dám nhận, “Hạ quan y thuật không tinh, không thể phân ưu vì hầu gia, quả thực hổ thẹn.” “Thẩm tiên sinh đừng như vậy,” Phó Thâm ngược lại là kẻ nghĩ thoáng nhất, “Bị thương đến mức nào trong lòng ta đã nắm chắc, chẳng qua là tận hết sức nghe theo mệnh trời mà thôi.” “Hầu gia yên tâm, trời không tuyệt đường người, thể nào cũng có biện pháp trị hết được thương thế của ngươi.” Nghiêm Tiêu Hàn bỗng lên tiếng, rồi bảo với Thẩm Di Sách, “Đưa đơn thuốc cho hạ nhân của hầu phủ, bảo bọn họ sắc thuốc. Thiếu thuốc gì thì sai người ra ngoài mua, không có thì đến phủ ta lấy.” Thẩm Di Sách thấy hai người họ hình như có lời muốn nói, liền thi lễ với Phó Thâm rồi lĩnh mệnh rời đi. Nghiêm Tiêu Hàn đỡ y nằm xuống, thần sắc khó lường. Hắn bẩm sinh có một tướng mạo chân thành dịu dàng, từ trên mặt chẳng thể nào nhìn ra được người vừa nắm Phó tướng quân thẳng thắn cương nghị đau đến nỗi hít hơi lạnh chính là hắn. Trong phòng rốt cuộc chỉ còn lại hai người bọn họ. Nghiêm Tiêu Hàn kéo một chiếc ghế tròn sang, ngồi cách xa y: “Chân của ngươi ——” “Vừa rồi chẳng phải đã nói rồi sao, cứ như vậy thôi,” Phó Thâm giơ tay ngắt lời hắn, “Rót cho ta chén nước.” Nghiêm Tiêu Hàn cau mày: “Nguội lạnh rồi.” “Lạnh cũng được, không chết khát mất thì sao?” Phó Thâm nói, “Cũng vậy cả thôi, gãy chân thì vẫn phải sống sót, chẳng lẽ vì việc này mà ta đi thắt cổ hay sao?” Nghiêm Tiêu Hàn chẳng có gì để nói, không thể làm gì khác hơn là đổ nước trà cũ trong chén đi, rót một chén mới đưa cho y: “Trong lòng bệ hạ còn nghi ngờ, cố ý bảo ta dẫn người đến kiểm tra thương tích.” Phó Thâm: “Vậy lão nhân gia hiện tại có thể yên tâm rồi đấy.” Nghiêm Tiêu Hàn không khách khí nói: “Ta thì thấy không hẳn đâu, chẳng phải ngươi còn đang thở dốc được đó sao.” Phó Thâm dùng vẻ mặt “Ngươi cố tình gây sự” nhìn hắn. “Ta luôn cảm thấy tất cả những thứ này không phải là thật.” Nghiêm Tiêu Hàn hỏi, “Ngươi thật sự không có biện pháp dự phòng, hoặc là cố ý tung tin tức giả sao?” Phó Thâm hỏi ngược lại: “Sao ngươi lại nghĩ thế?” Nghiêm Tiêu Hàn đáp thẳng thắn: “Bởi vì ngươi vô cùng thông minh, hẳn sẽ không làm loại chuyện ngu ngốc như vậy.” “Là thật,” Phó Thâm lắc đầu, chậm rãi uống xong nước, “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Ngươi cảm thấy ta sẽ không trúng chiêu, làm sao biết không phải là ngươi nghĩ ta quá thần thánh rồi chứ?” Nghiêm Tiêu Hàn không ngờ y lại đánh giá bản thân mình thấp như vậy, nhất thời sửng sốt. Tòng quân thưở niên thiếu, lập được chiến công hiển hách, sự tồn tại của Phó Thâm dường như chính là để phá vỡ những cái “Không thể”. Tĩnh Ninh hầu và Bắc Yến thiết kỵ, đã là thần thoại bất bại trong lòng rất nhiều người, hình tượng này xâm nhập quá sâu vào lòng người, thậm chí ngay cả Nghiêm Tiêu Hàn cũng có ảo giác. Nhưng y chẳng qua chỉ là người bình thường, không có ba đầu sáu tay, mình đồng da sắt, thân thể máu thịt khó mà chống lại được một tảng đá rơi từ trên trời xuống. “Ngươi biết không, trên đường hồi kinh, ở quán trà ta tán gẫu với người ta, nghe bọn họ nói trong kinh thành có lưu truyền một câu ca dao, là ‘Phó soái ở Bắc Cương, kinh sư được yên ngủ’.” Phó Thâm nói, “Buồn cười thật, ta ở Bắc Yến đợi bảy, tám năm, tự cho là kiến công lập nghiệp, giữ biên cương bảo đảm an toàn cho dân chúng, điên rồ đến ngay cả mình họ gì cũng quên mất, quay đầu lại mới biết, thì ra ta không chỉ khiến Thát tử và người Chá ngủ không yên, ngay cả vị kia cũng bị ta quấy nhiễu đến không thể yên ngủ…..” Nghiêm Tiêu Hàn nói: “Nếu ngươi đã nghĩ thông rồi, tại sao không dứt khoát giao binh quyền ra, an tâm về nhà dưỡng lão trồng trọt? Làm một kẻ phú quý không phận sự, không tốt hơn chinh chiến sa trường, hay là câu tâm đấu giác trong kinh thành ư?” “Mau thôi đi,” Phó Thâm cười nhạo, “Hai ta mới quen nhau ngày đầu sao? Nghiêm huynh, ta cho là chúng ta dù sao cũng coi như giao thiển ngôn thâm, ngươi còn làm bộ như thế với ta hả?” (Giao thiển ngôn thâm: Mới quen biết sơ mà đã có lời thân mật, thắm thiết. Ở đây hiểu là người thường gặp nhau nhưng quan hệ chỉ sơ sơ.) Y thấp giọng nói: “Đông Thát không hết lòng gian, Chá tộc như hổ rình mồi, trong triều có biết bao nhiêu kẻ bị thái bình mười mấy năm qua làm mờ mắt. Nếu bây giờ ta ra đi, sau đó ai sẽ tiếp quản Bắc Yến thiết kỵ, ai còn chịu vì biên quân mà cò kè mặc cả với triều đình? Khi ấy có nguy cấp, thì kẻ xui xẻo chẳng phải là binh lính tầm thường, dân chúng vô tội hay sao?” “Thế thì có mắc mớ gì đến ngươi?” Phó Thâm đột nhiên giương mắt, dường như không ngờ hắn lại lật mặt nhanh như vậy. Nghiêm Tiêu Hàn lạnh lùng nói: “Bệ hạ kiêng kỵ ngươi, triều thần ngờ vực ngươi, những ngu dân đó cũng chỉ bàn tán hùa theo, hôm nay ngươi thành ra thế này, có người niệm tình ngươi sao? Bản thân mình ngay cả đất dung thân cũng gần như chẳng có, còn rỗi hơi lòng mang thiên hạ, ngươi không thấy đáng cười sao, Phó tướng quân?” Lời này lãnh tâm lãnh tình, đại nghịch bất đạo, nhưng ngoài dự liệu của Nghiêm Tiêu Hàn, Phó Thâm thế mà lại không châm biếm đáp trả. Nghiêm Tiêu Hàn nhìn sườn mặt khi y cụp mắt trầm tư, bỗng nhiên ý thức rõ ràng được, khí chất thiếu niên bừng bừng, sự sắc bén lóa mắt trên người Phó Thâm trước đây, đang không ngừng nhạt nhòa đi. Bị ốm đau, bị sương gió bụi trần, hoặc là bị một thứ gì khác…….. triệt để làm tiêu biến. Giữa bọn họ có một khoảng cách, thái độ lại thẳng thắn hơn trước đây rất nhiều, gần như có thể xưng là “giao tâm”. Giữa Nghiêm Tiêu Hàn và Phó Thâm quả thật có điều không hợp nhau, nhưng còn lâu mới đến nỗi ngứa mắt lẫn nhau như bên ngoài đồn đại. Hai người bọn họ quen biết thưở thiếu niên, cái gọi là “Đối thủ một mất một còn” chẳng qua chỉ là một hiểu lầm thuận nước đẩy thuyền mà thôi, dù sao một kẻ là trọng thần tay cầm binh quyền, một kẻ là tâm phúc được thiên tử sủng tín, quan hệ quá tốt thì ngược lại sẽ khiến người khác nghi kỵ. Quan hệ góp vui lấy lệ nhưng ngầm hiểu lẫn nhau, giao thiển ngôn thâm, luôn tránh được không ít phiền phức, nhưng cũng biến một số bất đồng thành một hàng rào vắt ngang giữa hai người. Phó gia mấy đời nối tiếp nhau huân quý, bậc phụ tổ của Phó Thâm đều chết trên chiến trường, trung thành và trách nhiệm gần như đã khắc vào thiên tính bên trong cốt nhục y; mà Nghiêm Tiêu Hàn xuất thân hàn vi, đạp lên vô số người để đi tới vị trí hiện tại, chỉ tuân theo hoàng mệnh, không giảng nguyên tắc, những kẻ không lý giải được bọn họ luôn thiệt chứ chẳng lời, thậm chí suýt chút nữa xem mình là “Chính nhân quân tử”. Bọn họ chung quy không phải bạn đường, hai người có lẽ đều biết chắc trong lòng, chỉ là không ngờ lại xuất hiện một việc bất ngờ không kịp phòng bị như thế, hơn nữa còn cần đánh đổi bằng một cái giá lớn như vậy. Editor: Những đoạn anh công săn sóc thụ là những đoạn mình thích nhất truyện (ở review có nói rồi), dù thời gian có trôi qua bao lâu, dịu dàng ôn nhu công luôn là chân ái đời ta ~ Nhìn mấy ông công trong nhà là biết, điển hình anh Hồng, vừa ngoan vừa nghe lời vợ ^^, Huyền Mẫn thì cũng dịu dàng dù nhiều lúc hơi cucsuc, nhưng thằng vợ anh quá láo nên cũng hiểu cho anh V_V…….