Hoàng Khuyết Khúc Chi Tần Lâu Nguyệt
Chương 78 : Phiên ngoại 2
PHẦN 1
“Ngươi là ai?”
“Ta là đương triều tam hoàng tử – Tễ Lăng Húc, vậy còn ngươi? Ngươi là ai?”
“Ta…”
“A ha, ta biết rồi, ngươi là tiểu thái giám mới tiến cung đúng không?”
“…”
“Quả nhiên là thế, ha ha… Vậy thật tốt quá, ngươi nhìn không tệ, theo ta đi! Chúng ta…
“A…” Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua tán lá chiếu lên khuôn mặt của hài tử đang ngủ say, quấy rầy tiểu nam hài đang trong giấc mộng.
“Quang nhi, Quang nhi?” Tiểu cô nương chạy tới bên người nó, nhẹ nhàng lay lay, cố gắng gọi nó tỉnh lại.
Tiểu nam hài mở mắt ra, vẫn còn ngái ngủ bò dậy, “Ư… Tỷ tỷ, ra là ngươi… Ha ha…” Nó ngáp một cái, duỗi duối lưng, giống như vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.
Tiểu cô nương thấy bộ dáng của hắn, lộ ra một nụ cười xinh đẹp, thở dài nói: “Nhìn ngươi đi, tóc tai bù xù, lại đây, tỷ giúp ngươi cột lại tóc!” Vừa nói vừa kéo tuột sợi dây đang buộc trên tóc nam hài xuống, ý định buộc lại gọn gàng giúp nó.
“Được!” Nam hài ngoan ngoãn ngồi dưới bóng cây, để cho tỷ tỷ ở sau lưng chải lại tóc cho mình, “Tỷ tỷ, ta vừa có một giấc mơ kỳ lạ…”
“A? Là mơ gì vậy?” Diệu Ngân tỷ mỷ vuốt lại tóc đệ đệ, ôn nhu hỏi.
“Ta mơ thấy tam hoàng tử ở hoàng cung nói chuyện với ta… Nhưng rất kỳ lạ, ta ngay cả bộ dáng hắn thế nào cũng chưa từng nhìn thấy, hơn nữa năm nay hắn hẳn là cũng chỉ mới học nói mà thôi… Đây là chuyện gì a?” Nó có chút nghi hoặc, nhưng Diệu Ngân sau lưng thì đã giật mình, ngay cả dây cột tóc của Diệu Quang rơi xuống đất từ khi nào cũng không hay biết.
“… Tỷ tỷ?” Cảm nhận được bàn tay tỷ tỷ đã ngừng vuốt tóc mình, Diệu Quang tò mò quay đầu lại, “Ngươi làm sao vậy?”
Diệu Ngân cuống quýt che dấu sự kinh ngạc của mình, nhặt lên dây cột tóc một lần nữa, “Ha… Không có gì… Chỉ là không ngờ năng lực của Diệu Quang lại tỉnh giấc nhanh như vậy…”
“Năng lực ư?”
“Đúng vậy, năng lực đặc biệt chỉ có người gia tộc ta mới có…”
Nhà họ Diệu ở hoàng thành vốn là gia tộc thần kỳ nổi danh thiên hạ, nghe nói có thể trên tường thiên địa, dưới hiểu nhân luân, trong gia tộc mỗi người đều có năng lực đặc biệt thuộc về riêng mình, cũng là nhờ sự tồn tại của gia tộc này, hoàng triều Tễ gia cơ nghiệp mới kéo dài được mấy trăm năm…
Lại qua vài năm, khi Diệu Quang được bảy tuổi, hắn là nam nhân duy nhất trong Diệu gia, liền phải phụng mệnh tiến cung cùng nhị hoàng tử đọc sách, hôm nay là ngày hắn phải vào cung với phụ thân.
“Quang nhi!” Phụ thân Diệu Quang vô cùng uy nghi nghiêm khắc đi phía trước, ngay cả đối với con ruột của mình mà khẩu khí vẫn có vài phần lạnh nhạt, “Hôm nay vào cung, những gì phụ thân nói còn nhớ rõ không?”
“Quang nhi nhớ kỹ!” Diệu Quang thản nhiên cười, sinh ra trong gia tộc này rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh của hắn đây?
Làm người nhà họ Diệu, hắn có năng lực biết trước tương lai, nhưng lại vô pháp thay đổi điều đó, hắn ngồi xem dòng chảy lịch sử cuồn cuộn trôi, nhưng không có cách nào như thường nhân không hề cố kỵ mà dung nhập thành một phần trong đó, hắn cho tới lúc này chưa bao giờ cần lo lắng bản thân mình sau này không biết sẽ ra sao, bởi vì hết thảy hắn đã sớm biết rồi… Thật là nỗi bi ai trong chốn nhân sinh, một chút cảm giác mới mẻ cũng không có…
Mẫu thân sớm mất, phụ thân nghiêm khắc, hết thảy đều là mục tiêu đã định sẵn rồi… Phụ thân nói vĩnh viễn đều đúng, bởi vì bọn họ được sinh ra hết thảy cũng là vì – Tễ gia hoàng triều!
Từ nhỏ hắn đã được dạy bảo rằng – bệ hạ vi tôn, tự thân vi nô (bệ hạ là người tôn quý, bản thân là bề tôi); trước phải vì bệ hạ sầu lo mà sầu lo, sau phải vì bệ hạ hoan hỉ mà hoan hỉ, bất cứ lúc nào cũng không được quên thân phận của mình, bất cứ lúc nào an nguy của hoàng triều cũng là trọng yếu nhất…
“Phụ thân!” Tới hoàng cung, mắt thấy phụ thân liền muốn rời đi, Diệu Quang không nhịn được tiến lên bắt lấy tà áo khẽ tung bay của y.
Phụ thân quay đầu lại, đôi mắt không mang theo bất cứ tình cảm gì, “Làm sao vậy?”
Diệu Quang bỗng thấy rùng mình, vội vàng rụt tay lại, miễn cưỡng nở nụ cười, “Không… không… Người hướng tỷ tỷ vấn an giùm con…”
“Ừ!” Sau khi thản nhiên đáp ứng, phụ thân cũng không quay đầu lại rời đi.
Trong nháy mắt buông tay ấy, Diệu Quang đột nhiên có một loại cảm giác rất kỳ diệu, tựa hồ như có cái gì đó… sắp bắt đầu rồi…
Hoàng hậu nương nương ba năm trước qua đời, để lại ba vị hoàng tử, đại hoàng tử Tễ Linh Nhạc tính cách cô độc, lại hơi quái dị, rất khó ở chung với người khác, so ra nhị hoàng tử Tễ Lăng Kỳ tính cách tốt hơn rất nhiều, cho nên có lời đồn rằng hắn mới là người tâm bệ hạ đã chọn làm thái tử, về phần tam hoàng tử bởi vì trẻ người non dạ, cũng ít được người ta nhắc tới, Diệu Quang đương nhiên đối với y cũng hoàn toàn không biết gì hết.
Khi gặp qua Tễ Lăng Kỳ rồi, Diệu Quang từ trên người y cảm nhận được một loại khí tức vô cùng quái dị, loại khí tức này không phải khí tức của một hoàng tử hay thái tử nên có, mà là một thứ gì đó Diệu Quang chưa bao giờ thấy qua… nhưng hắn cũng không nói ra điều này, vì trực giác nói cho hắn biết, nếu như chuyện này bị phơi bày ra ánh sáng, đối với hoàng triều mà nói sẽ vô cùng nguy hiểm…
Diệu Quang được an bài tại một biệt viện trong hoàng cung, nơi này rất an tĩnh, các đại thần cùng khách nhân đều không muốn ở lại đây, vì nơi này có một thứ mà người ta gọi là “tịch mịch”.
Nhiệm vụ của hắn mỗi ngày đều rất đơn giản, cùng Tễ Lăng Kỳ đọc sách viết chữ, khi ở thư phòng thì luôn như hình với bóng, nhưng một khi ra khỏi đó rồi, Tễ Lăng Kỳ cũng không muốn ở cạnh hắn, dù là chơi đùa cũng thế, mà nháo loạn cũng thế, y tình nguyện đi tìm mấy tiểu thái giám chơi cùng chứ không tìm hắn. Diệu Quang từng hỏi qua, mà y cũng thẳng thắn cho một đáp án: “Ta kỳ thực không ghét ngươi, nhưng ngươi lúc nào cũng là cái bộ dáng đã biết hết thảy… Thật vô cùng đáng sợ!”
Thật đáng sợ sao… Diệu Quang ngồi ở nơi có thể nhìn ra hòn giả sơn ở ngoại viện, không khỏi cúi nhìn đôi bàn tay nhỏ bé của mình, có lẽ mình tồn tại trên đời này chính là một sai lầm…
“A, đây là chỗ nào?” Đột nhiên một tiếng trẻ con từ bên dưới truyền đến, Diệu Quang cúi nhìn xung quanh, đó là…
Một tiểu nam hài vận cẩm y màu trắng, mày rậm mắt to, môi hồng răng trắng, trong tay ôm một quả bóng da nho nhỏ, không ngừng nhìn bốn phía, bộ dáng ngây ngô ấy trông thật tức cười, rất giống… nam hài hắn từng gặp qua trong mộng khi năng lực lần đầu tiên tỉnh giấc…
“Ngươi là ai?” Diệu Quang nhảy xuống, đi đến trước mặt nó hỏi.
“Ta là đương triều tam hoàng tử – Tễ Linh Húc, vậy còn ngươi? Ngươi là ai?” Tiểu nam hài không chút sợ hãi mà hỏi ngược lại.
Quả nhiên là hắn… “Ta…”
“A ha, ta biết rồi, ngươi là tiểu thái giám mới tiến cung có đúng hay không?” Mặc dù đã biết y sẽ nói như vậy, nhưng khi thực sự nghe được vẫn là tức chết người không đền mạng mà.
“…” Khóe miệng Diệu Quang khẽ giật giật, nụ cười ngày thường lúc nào cũng nở bên môi cũng có chút biến dạng.
Hài tử kia lại không chút sợ hãi khẳng định suy luận của mình, tiếp tục nói: “Quả nhiên là như thế, ha ha… Vậy thật tốt quá, ngươi nhìn không tệ, theo ta đi! Chúng ta…”
Mộng đến đây liền kết thúc, y rốt cuộc muốn thế nào đây? Diệu Quang trầm tư suy nghĩ, nhưng lại hoàn toàn không để ý tam hoàng tử đã nói xong.
“Này, ta hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc có nghe thấy không hả?” Húc bất mãn vì bị người khác lờ đi, lớn tiếng hét bên tai Diệu Quang.
Diệu Quang lúc này mới khôi phục thần trí, “A… Ngươi nói cái gì? Ta không nghe thấy!”
Húc không thể tin được, cư nhiên có một nô tài to gan lớn mật đến thế, không thèm xem sự tồn tại của nó vào mắt, nhưng thấy người kia lớn lên xinh đẹp như vậy, nó liền cố đè nén cơn giận, lần đầu tiên lặp lại một câu hỏi: “Ta là nói, có thể cùng ta chơi đùa không? Ta dẫn ngươi đi xem bí mật của ta!” Hài tử năm tuổi không biết cái gì gọi là tâm động, nó chỉ biết rằng, nó rất muốn cùng người trước mặt này thưởng thức điều bí mật chính mình phát hiện.
Cùng nhau chơi đùa ư? Hài tử này thật là thú vị, chuyện tình mà ngay cả hoàng huynh của hắn cũng không dám, hắn cư nhiên lại chủ động yêu cầu… Thú vị! Nhưng nếu sau này hắn biết…
“Được thôi!” Diệu Quang mỉm cười, “Dù sao ta cũng đang nhàm chán, liền cùng ngươi chơi đùa đi, được rồi, ta không phải là tiểu thái giám gì hết, ta tên là Diệu Quang!”
“Diệu Quang? Là người cùng đọc sách với nhị ca, cái người Diệu Quang có thể biết trước tương lai của Diệu gia kia ư?” Húc vẫn có chút hiểu biết, khó tin mà nhìn hắn.
“Đúng!” Thế nào? Sợ rồi sao, tiểu quỷ?
Ngoài dự liệu của hắn, bàn tay mũm mĩm của Húc liền cầm lấy tay Diệu Quang, ánh mắt sáng lấp lánh, dùng ngữ khí sùng bái nói: “Ngươi thật là lợi hại a, cư nhiên biết nhiều chuyện như vậy, đại ca cùng nhị ca cũng không lợi hại được như ngươi!”
“…” Tiểu quỷ này trong óc là đang nghĩ cái gì chứ?
Trong giây phút ấy, Diệu Quang thật sự rất muốn mở cái đầu nho nhỏ của Húc để xem bên trong có những gì…
“Đi mau đi mau!” Húc tính tình trẻ con liền túm tay Diệu Quang kéo đi, “Mang ngươi đi xem bí mật của ta, ta có lời muốn nói với ngươi!”
“Đi đâu cơ?” Diệu Quang miễn cưỡng thong thả cước bộ hỏi.
“Hắc hắc, vào sâu trong hoàng cung! Đi theo ta kẻo lạc!” Húc thần bí cười cười.
Có lẽ là nụ cười ngây thơ kia đã lây sang Diệu Quang, hắn thấy thân thể đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều, cước bộ bất tri bất giác cũng nhanh lên, đó là sự chờ mong… một tương lai không giống người thường sao?
PHẦN 2
“Đây là cái gì?” Nhìn cảnh sắc bình thường không có chỗ nào đặc sắc trước mắt, Diệu Quang lần đầu tiên có một loại thôi thúc muốn đánh người.
“Là bí mật của ta a!” Nhưng tiểu vương gia ngây thơ trước mắt hiển nhiên không cảm nhận được cơn phẫn nộ của hắn, vẫn nghiêm trang trả lời.
Diệu Quang liếc nhìn nó một cái, sau đó cười lạnh đi về phía trước… Ha ha, tiểu viện này cơ hồ không có người ở, vài cái cây khô ngay cả lá cũng chẳng ra hình thù gì, mấy tảng đá lớn đặt nơi bờ suối làm giả sơn, còn có hồ nước lặng ngắt như tờ giống như ao tù nước đọng kia nữa… Đây là cái loại bí mật gì chứ?
“Tiểu Quang đừng nói vậy mà, bây giờ chưa tới giờ đâu…” Húc tự mình chọn một chỗ thoải mái mà ngồi xuống, “Đến đến đến nào, ngồi ở đây, ở góc này xem mới tốt!”
Tiểu Quang? Cách xưng hô thật chói tai, “Xin hỏi, ngươi lớn hơn ta sao?”
Húc quay đầu lại, cười tủm tỉm nói: “Đương nhiên là ngươi lớn hơn, có điều đâu có ai quy định là ta không thể xưng hô như vậy với ngươi a!”
Tiểu quỷ này?! Diệu Quang hận đến nghiến răng nghiến lợi…
“Hơn nữa… ” Húc vẫn không sợ chết mà tiếp tục cười nói, “Ngươi là người đầu tiên ta gọi như vậy, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới phải!”
“…” Người này!
Diệu Quang đã bắt đầu tự hỏi xem liệu có cách nào giết người không để lại dấu vết không, hoặc là… mình có phải nên trực tiếp bắt hắn ăn thịt, để giải mối hận trong lòng!
Đáng tiếc a, Húc tiểu vương gia một chút cũng không phát hiện ra hắn đang tỏa ra sát khí dày đặc, vẫn cười đến sáng lạn, “Gặp được ngươi ta rất vui nha, đừng nhìn hoàng cung lớn như vậy, nhưng cũng không có ai thật tình đối xử với ta, trừ các ca ca ra, cũng không có ai nguyện ý chơi với ta!”
“Sao có thể như thế, trong cung nhiều người như vậy, ngươi lại thân là hoàng tử cao quý, người ta muốn đi nịnh nọt ngươi còn không kịp ấy chứ!” Diệu Quang ở bên cạnh làm bộ an ủi.
Húc nhất thời im lặng không nói gì, chỉ dùng cặp mắt to tròn sáng ngời kỳ quái nhìn Diệu Quang.
Chuyện này ngược lại lại khiến cho Diệu Quang bực mình, hắn không nhịn được mà hỏi: “Làm sao vậy? Không đúng chỗ nào ư?”
“Hì hì…” Không nghĩ tới Húc cư nhiên bật cười, “Không sai, cả trong hoàng cung đại khái cũng chỉ ngươi có thể dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với ta thôi!”
Diệu Quang nghe vậy bật lại, “Ngươi là thích ngược đến phát cuồng rồi sao?” Cảm thấy mình đang sống quá tốt, nên thích bị nghe mắng ư?!
“Thích ngược phát cuồng? Đó là cái gì vậy? Có thể ăn được không?” Húc đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên miệng mút mút, nghi hoặc khó hiểu hỏi.
Tên này… đúng là ngu ngốc! Diệu Quang trong lòng đã âm thầm kết luận.
Quên đi, không nên giải thích nhiều với người như vậy, ôm ý nghĩ ấy, Diệu Quang điều chỉnh lại tâm tình, “Tóm lại… Không nói vấn đề này nữa, ngươi tân tân khổ khổ kéo ta đến Cam Tuyền cung rốt cuộc là muốn nhìn cái gì hả?”
“Cứ chờ một chút nữa, đợi đến sau khi mặt trời xuống núi, nơi này sẽ trở nên rất đẹp nha, ngay cả đại ca nhị ca ta cũng chưa từng dẫn đến xem đâu!” Húc hoàn toàn chỉ là một tiểu hài tử đang muốn khoe bảo vật của mình.
Nhìn nó mang vẻ mặt “nhanh nhanh khen ngợi ta đi”, Diệu Quang cũng không thể không khích lệ một câu, “Vậy ta phải đa tạ ngươi đã dẫn ta tới đây rồi…”
“Hắc hắc, không cần không cần!” Hài tử chính là hài tử, được người ta tán dương một chút đã lộ ra vẻ mặt hạnh phúc nhường ấy.
Diệu Quang cũng chỉ có thể thở dài, chính mình không phải cũng từng hy vọng được mọi người khích lệ như vậy hay sao… Nhưng từ bé tới giờ người duy nhất thừa nhận mình, cũng chỉ có tỷ tỷ mà thôi…
“A, tới rồi tới rồi!” Nhìn mặt trời chậm rãi xuống núi, Húc hưng phấn kêu to, “Tiểu Quang, xem bên kia… bên kia kìa…”
Phương hướng nó chỉ chính là giữa hồ nước, chỉ thấy khi ánh tà dương chậm rãi lặn xuống, nguyệt quang thay thế tỏa ánh vàng nhàn nhạt, bầu trời đêm ẩn ẩn một chút tinh quang, chiếu lên mặt hồ phẳng lặng, tựa như một dải ngân hà lóng lánh.
Diệu Quang nhìn có chút ngây người, loại cảnh sắc này cực kỳ hiếm thấy, bởi vì mặt nước hồ nơi này tĩnh lặng như gương không một tia gợn sóng, hơn nữa bên trong hồ nước dường như có gì đó cũng sáng lấp lánh như nhật nguyệt trên bầu trời, thoạt nhìn lại càng thêm rực rỡ, giống như cảnh vật ở cõi thần tiên.
Húc nhìn vẻ mặt của hắn, biết hắn cũng yêu thích nơi này giống như mình, liền hảo tâm giải thích: “Tiểu Đỗ tử từng nói với ta, trong hồ nước này sinh trưởng một loại thực vậy vô cùng thần kỳ, vào buổi tối sẽ phát ra quang mang, cảnh sắc này trước đây rất được các triều đại hoàng đế ưa thích, nên đã ban thưởng cho nó danh tự… gọi là cái gì mà…”
“Tuyết Mộ tuyền” Diệu Quang thoáng nhìn thấy một tấm bia đã nhỏ bên cạnh liền trả lời.
“A? Đúng là tên này! Sao? Tiểu Quang từng nghe nói qua rồi ư?” Húc hai tay tạo thành chữ thập hỏi.
Diệu Quang hảo tâm chỉ chỉ tấm bia đá, “Người biết chữ thì đều biết!”
“Ha ha…” Húc có chút xấu hổ sờ sờ đầu.
Diệu Quang mặc kệ nó, một mình đi tới bên hồ, ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy thân thể mình, ánh mắt dừng lại nơi mặt nước yên tĩnh, quang mang chói mắt kia ánh lên đáy mắt hắn liền phản xạ thành vô vàn điểm sáng, ánh mắt thật sự không giống một đứa trẻ chút nào…
Nhưng Húc lại bị cặp mắt kia khiến cho giật mình, nó là một hài tử, hoàn toàn không biết cái gì gọi là yêu, nhưng nó biết, mình rất rất thích Tiểu Quang trước mắt, không phải như tình cảm thân ái dành cho ca ca, mà là một loại yêu thích rất đơn thuần, cho nên… nó quyết định rồi!
“Tiểu Quang!” Nó ngồi xuống bên cạnh Diệu Quang, thận trọng mở miệng hỏi, “Trong lòng ngươi đã chọn tân nương tử cho mình chưa?”
“… Sao?” Diệu Quang bị hỏi thật sự có chút khó hiểu, “Không có, làm sao vậy?”
Phụ thân của Diệu Quang là người cực kỳ nghiêm khắc, ngay lúc năng lực của hắn vừa mới thức tỉnh, người liền nói cho Diệu Quang, Diệu gia tuyển thê cũng có quy tắc nhất định, cho nên hắn không có hôn ước… Tiểu tử này hỏi chuyện đó làm gì chứ?”
Ai ngờ Húc bỗng nhiên vui sướng nhảy dựng lên, “Vạn tuế, Tiểu Quang không có hôn ước, vậy có thể làm Vương phi của ta rồi!”
“Chờ một chút!” Diệu Quang kịp thời kéo nó xuống từ trong cơn hưng phấn, mang theo nghi vấn hỏi: “Ai muốn làm vương phi của ngươi cơ?”
“Đương nhiên là ngươi a!” Húc còn hảo tâm chỉ chỉ vào người Diệu Quang, “Chờ ta lớn lên, ta sẽ đi nói với phụ hoàng, ta muốn thú ngươi!”
“Ta không muốn!” Dứt khoát quyết đoán cự tuyệt.
“A? Tại sao?” Húc thất vọng, cái miệng nhỏ lập tức chu lên.
“Thứ nhất ngươi nhỏ hơn ta, thứ hai ta không thích ngươi, thứ ba cha ta… sẽ không đồng ý, cho nên ngươi nên sớm từ bỏ đi!” Diệu Quang đơn giản nói ra tất cả sự thật một cách ngắn gọn nhất, sau đó đứng dậy định bỏ đi, “Được rồi, ta đi đây, ngày mai còn phải đọc sách, ngươi… này!” Vừa muốn nói sẽ đưa nó trở về, nhưng nhìn tới khuôn mặt nhỏ nhắn của Húc, Diệu Quang bỗng thấy hoảng sợ.
Mới vừa rồi còn là một búp bê thích cười thích nói, vậy mà lúc này đã biến thành một con ma khóc nhè rồi, đôi mắt hồng hồng còn đọng lại nước mắt trong suốt, đôi tay nhỏ bé dụi dụi mắt khóc đến thương tâm…
“Ô ô ô ô…” Nó không nói gì, chỉ là khóc càng thêm khổ sở.
Không nỡ đi… Diệu Quang có chút xấu hổ, nó bất quá chỉ mới năm tuổi, bị cự tuyệt lời cầu hôn cũng có thể thương tâm đến thế sao?
“Cái kia… Húc a, ngươi đừng khóc nữa có được không?” Diệu Quang là kẻ đầu sỏ đương nhiên không thể không hạ giọng nhẹ nhàng khuyên bảo, “Đừng như thế, ngươi là nam hài tử đỉnh thiên lập địa mà!”
Nghẹn ngào vài tiếng, Húc ngẩng đầu lên nhìn Diệu Quang, lệ vẫn rơi không ngừng, “Ô ô… Không muốn… Ta chỉ muốn Tiểu Quang thôi…” Đây thuần túy là làm nũng.
Cái này… Diệu Quang nhỏ một giọt mồ hôi lạnh, “Ai…” Chịu không nổi tiếng khóc nức nở kia, Diệu Quang cuối cùng giơ tay đầu hàng, “Được được, đừng khóc nữa, ta sợ ngươi rồi!”
“Hức… hức…” Húc cũng rất phối hợp liền ngừng khóc, nhưng bàn tay bé nhỏ nắm chặt lấy vạt áo của Diệu Quang.
Nhãn lệ công (thế tiến công bằng nước mắt) thật đúng là đáng sợ, Diệu Quang cảm thán từ đáy lòng, “Nhưng muốn thú ta phải có điều kiện, ngươi có thể đáp ứng không?” Hắn thử thả một mồi câu, quả nhiên không ngoài dự đoán, Húc liền ngây người…
“Có, có!” Nó liều mạng gật đầu, còn không ngừng vừa nói vừa lau nước mắt.
Tốt lắm… Diệu Quang thầm mừng rỡ, dù sao nó cũng chỉ là một tiểu hài tử, sau này lớn lên nhất định sẽ quên thôi… Đúng, nhất định là như vậy!
“Thứ nhất, ngươi ít nhất lớn lên phải cao hơn ta!” Thân thể con người, ai có thể biết tương lai sẽ trở thành thế nào.
“Ừ!” Phụ hoàng không thấp, nó là con của phụ hoàng nên chắc sẽ không có vấn đề gì.
“Thứ hai, ngươi phải khiến ta thích ngươi!” Đương nhiên không thể, mình sao lại đi thích tiểu quỷ này?!
“Ừ!” Không có vấn đề, nó nhất định sẽ cố gắng.
“Thứ ba…” Diệu Quang đột nhiên ngừng lại.
“Chuyện thứ ba là gì?” Húc tò mò hỏi.
Diệu Quang đột nhiên cười khổ, “Thứ ba à, chính là ngươi có thể khiến cho cha ta nhượng bộ là được!” Đây là nhiệm vụ tuyệt đối không thể hoàn thành.
Lần này Húc cũng không trả lời, chỉ nhìn hắn, đôt nhiên dùng đôi tay mập mạp ôm lấy Diệu Quang, mặc dù chiều cao có chút chênh lệch, nhưng nó vẫn ôm thật chặt không buông, “Tiểu Quang, ngươi rất buồn sao?”
“Ta không có…” Diệu Quang nghĩ muốn nói lời phủ nhận, nhưng lại bị Húc chen ngang.
“Gạt người, ngươi rõ ràng rất khó chịu, ta biết! ” Ánh mắt của Húc có chút cô đơn, nhưng rất khẳng định nói, “Mỗi lần ta một mình, nhìn thấy tiểu hài tử khác có cha có nương, ta cũng sẽ rất khó chịu, nhưng ca ca lúc ấy sẽ đều ôm lấy ta như vậy, sẽ rất ấm áp, ta cũng sẽ trở nên vui vẻ… Bởi vì ta biết có người yêu ta… Tiểu Quang không cảm thấy thế sao?”
Để phù hợp với chiều cao của Húc, Diệu Quang cúi người xuống ôm lấy thân thể nhỏ bé trước mặt, thật ấm áp… Vậy ra không riêng gì tỷ tỷ, nhiệt độ cơ thể của người khác cũng có thể khiến cho người ta lưu luyến đến vậy…
“Tương lai ta nhất định sẽ lấy Tiểu Quang, chúng ta đã hẹn ước rồi, chỉ cần ta làm được ba điều trên, ngươi sẽ là Vương phi của ta!” Húc cười toe, cuối cùng ở trên mặt Diệu Quang khẽ đặt một nụ hôn như thề nguyện, “Đây là bí mật của chúng ta!”
Hơi ngẩn người chạm lên má mình, Diệu Quang nở nụ cười, “Được, chúng ta hẹn ước như vậy!”
Đột nhiên từ rừng cây bên kia hồ truyền đến tiếng xì xào nào đó, Diệu Quang kịp thời che miệng Húc lại, “Suỵt, có người tới!” Kéo nó ra sau một bụi cây rậm rạp, im lặng bao quát xung quanh.
Đằng xa có ba người đang đi tới, hai nam nhân mang theo một nữ hài chừng mười tuổi đi tới bên hồ, tựa hồ muốn nói cái gì đó, nhưng Diệu Quang và Húc căn bản nghe không rõ họ đang nói chuyện gì…
Diệu Quang chăm chú quan sát ba người, hai nam nhân chuyện trò vui vẻ, nhưng khi nhìn sang tiểu cô nương đứng bên cạnh, hài tử ấy thoạt nhìn vô cùng sợ hãi, thỉnh thoảng lại né né tránh tránh, nhưng dù có giãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của hai người kia.
Mà Húc ngay từ đầu đã không thèm để ý, đông xê xê tây dịch dich, đột nhiên không nghĩ tới lại giẫm lên một nhánh cây khô dưới chân, “Răng rắc!”
“Là ai bên đó?!” Hai người đàn ông nghe tiếng quay đầu lại, mà nữ hài kia tựa hồ cũng bị kinh hách không nhỏ.
“Đồ đần!” Diệu Quang thở dài trong lòng, đành kéo Húc đi ra, “Khoan đã, là chúng ta!”
“Tam điện hạ?! Vi thần tham kiến Điện hạ.” Hai nam nhân không nhận ra Diệu Quang, nhưng lại biết Húc, đều quỳ xuống nghênh đón.
“Ừm, đứng lên đi!” Húc nhìn bọn họ một cách xem thường, thờ ơ hỏi, “Các ngươi ở đây làm cái gì? Lại còn mang theo một tiểu cô nương nữa… Nói, đến Tuyết Mộ tuyền làm gì?”
Hai người kia Húc cũng nhận ra, là Triển đại nhân cùng Mẫn đại nhân ở trong triều, đều là quan to, nhưng nó không thích bọn họ cho lắm.
Tiểu cô nương kia nhìn hai nam hài, Diệu Quang thấy nàng như có điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại mang vẻ mặt bất đắc dĩ, mà cái gì cũng không nói ra.
Mẫn Chi Thiện kéo tiểu cô nương lại phía sau mình, lộ vẻ tươi cười trả lời: “Vị tiểu cô nương nàng vốn là cháu gái duy nhất của vi thần – Mẫn Hương Dung, năm nay mười một tuổi, nó nói muốn tiến cung chơi đùa, cho nên vi thần cả gan mang nó đến thưởng thức một chút, đã quấy rầy nhã hứng của Tam điện hạ, xin người thứ lỗi!”
“A, không có việc gì! Vậy các ngươi cứ chậm rãi xem đi, Tiểu Quang, chúng ta đi thôi!” Vừa nói nó vừa kéo tay Diệu Quang rời khỏi chỗ không nên ở lại này.
Lúc gần đi, Diệu Quang chú ý tới cô nương kia, vẻ mặt nàng vô cùng lo lắng, tựa hồ như có gì khó nói, nhưng là… Liên tục quay đầu, vẫn thấy khuôn mặt ưu sầu của nàng, cô nương ấy… cuối cùng từ bỏ mà cúi đầu xuống… để cho bọn Diệu Quang rời khỏi tầm mắt mình.
Bọn họ vừa đi, Mẫn Chi Thiện liền không chút thương tiếc kéo tiểu cô nương tới gần, “Tiểu quỷ, ngươi muốn cầu cứu bọn họ sao?”
“Đau quá!” Triển Thấm Vận mặc nữ trang bị túm tóc đến đau ứa nước mắt, “Buông ta ra…”
Triển Hào Kiệt lại không chút thương xót con mình, chỉ quay sang nói với Mẫn Chi Thiện: “Mẫn huynh, một tháng này liền giao nó cho ngươi!” Nói rồi bỏ đi không quay đầu lại.
“Tiểu tử, ngươi đã từng được người ta yêu thương ở nơi nào như thế này chưa?” Mẫn Chi Thiện *** tà hỏi.
“Đừng… A…” Hắn liều mạng giãy dụa, nhưng vô ích!
Dưới bầu trời đêm đẹp đến mức khiến người ta si mê, chỉ nghe một âm thanh y phục bị xé rách, theo sau đó là một hình ảnh đáng khinh đến mức khó tin…
Hai mắt vô thần nhìn bầu trời đêm tăm tối, Triển Thấm Vận nằm trên một tảng đá lớn lạnh như băng, khuôn mặt đẫm lệ, nửa người dưới bị một thứ thật lớn nóng bỏng khai mở, kẻ đang chìm trong dục vọng kia mồ hôi đã ướt đầm đìa, nhưng chính mình tại sao lại thấy lạnh lẽo thế…
PHẦN 3
“Kẽo kẹt!” một tiếng, cửa bị mở ra, một hài tử thò chiếc đầu nhỏ vào dò xét trong phòng, nhìn thấy Diệu Quang đang nằm nghỉ ở ghế thái sư, liền thần bí cười cười chạy tới bên người hắn, rón ra rón rén cởi bỏ hài, sau đó ra sức tấn công người Diệu Quang…
“Phụ thân!” Hai tay tiểu oa nhi vòng quanh cổ Diệu Quang, toàn thân cũng dính sát vào người hắn.
Diệu Quang dường như sớm đã biết động tĩnh xung quanh, khoé miệng mang ý cười, không nhanh không chậm mở mắt ra, ôm lấy tiểu oa nhi, xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của nó, “Ngạn nhi, ở bên ngoài chơi đùa đã đủ nên biết đường về rồi sao?”
Tươi cười thật đáng sợ… Bản năng của hài tử phát hiện ra, chỉ thấy ánh mắt Diệu Ngạn cứng ngắc mà chui vào trong lòng Diệu Quang, dứt khoát sử dụng tuyệt chiêu làm nũng, “Phụ thân, con không phải cố ý mà… Tha thứ cho con nha!” Vừa nói vừa khẽ cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực phụ thân, tựa như một con mèo nhỏ xấu tính đang meo meo nũng nịu.
“Phụt…” Diệu Quang không khỏi bật cười chế giễu, cái vẻ mặt này đúng là giống hệt ai đó khi còn bé a.
“Phụ thân, người đang cười ta!” Diệu Ngạn bất mãn chu cái miệng nhỏ, nhưng hai tay vẫn ôm chặt hắn nói.
“Không phải đâu!” Nói về che giấu tâm tình thì không ai có thể so được với Diệu Quang, hắn ôm tiểu quỷ trong lòng, dùng ánh mắt vô cùng chân thành nhìn vào mắt nó nói, “Phụ thân sao lại cười con được, chỉ là nhớ tới những chuyện trước kia thôi!”
“Chuyện trước kia ư?” Hài tử vốn luôn rất dễ bị lừa, lập tức đã tin là thật, “Phụ thân trước kia như thế nào?”
“Ha ha… Trước kia…” Hắn vừa định mở miệng, cửa bỗng nhiên lại bị đẩy ra.
Tiểu oa nhi quay đầu lại nhìn, “A, là phụ vương!” Diệu Ngạn vui vẻ chạy ào vào lòng người vừa tới.
Diệu Quang ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy trước mắt là gương mặt vô cùng quen thuộc…
“Quang… Tiểu Quang… Ngươi làm sao vậy?” Húc lo lắng hỏi.
“Ư…” Xe ngựa xóc nảy làm cho Diệu Quang không thể không từ trong giấc ngủ mơ màng tỉnh lại, hắn đánh một cái ngáp dài ngồi dậy hỏi, “Húc à, chúng ta về đến nhà rồi sao?”
“Cũng sắp tới rồi.” Húc nhìn ra ngoài xe ngựa, qua một ngõ nhỏ nữa là tới Diệu phủ.
“Húc, cám ơn ngươi đã đưa ta về!” Diệu Quang nói lên lời cảm kích từ đáy lòng.
Nhưng Húc đã có chút thất thần đến phát ngốc, “A, không… không… không có gì…” Từ khi còn bé, Diệu Quang đã không thích nói những lời dễ nghe với y, nên chỉ một cử chỉ, một lời nói ôn nhu cũng có thể làm cho y thụ sủng nhược kinh (vì được sủng ái mà lo sợ).
Nhìn bộ dáng không phù hợp với y một chút nào kia, đột nhiên nhớ tới hài tử trong giấc mộng của mình, cùng với tính cách của Húc thật sự là… Ai, mình đã rất lâu không nằm mơ rồi, nhưng mỗi lần mơ đều là chuyện tình có liên quan tới cái người trước mắt này, chẳng lẽ lần này cũng…
“Cái kia… Tiểu Quang a, ngươi có phải có chuyện gì muốn nói với ta không?” Hôm nay ánh mắt Diệu Quang nhìn mình hơi kỳ quái, khiến Húc không khỏi có chút sinh nghi.
“Không có mà!” Diệu Quang tâm tình dường như không tệ, “Làm sao vậy?”
“Ha ha… Bởi vì mới vừa rồi nhị hoàng huynh nói như vậy, ta nghĩ ngươi có thể tức giận…” Ngẫm lại mới rồi theo như lời Tễ Lăng Kỳ, hắn muốn đích thân tới thủy tinh dục lâm, chính Húc cũng sợ tới mức cả người vã mồ hôi lạnh, nhưng hoàng huynh vốn không phải người hay nói giỡn, thật không biết ngày mai nên làm thế nào đây.
Diệu Quang vắt một chân lên đầu gối, cười hì hì đáp: “Không, ngươi nghĩ nhiều rồi, ta a… chỉ là mới rồi mơ tới ước định của chúng ta khi còn bé thôi!”
Khi còn bé ư… Húc nhớ lại, nhất thời mặt đỏ lên, “Khi đó ta còn quá nhỏ… đúng là không sợ chết!”
“Vậy ra ngươi còn nhớ a!” Quả nhiên sẽ không quên!
“Đương nhiên!” Húc liều mạng gật đầu, “Ước định kia ta sao có thể quên được, nhưng thật ra Tiểu Quang ngươi… dường như đã quên rồi…”
Nghi hoặc quay đầu nhìn lại, Diệu Quang có chút khó hiểu, “Ta không quên a, sao ngươi lại cho là vậy?”
“Bởi vì… ta đã hoàn thành ba điều ước định, nhưng ngươi…” Nhưng ngươi một chút phản ứng cũng không có, Húc âm thầm tiếc hận.
“A? Ta thích ngươi rồi?” Diệu Quang cố ý giả ngốc.
“Ô? Ngươi không thích ta sao? Ôi!” Quá nóng lòng, Húc nhất thời đã quên mất mình đang ngồi trong xe, thoáng cái liền đứng lên, đầu không để ý liền dộng vào đỉnh xe ngựa.
“Phụt…” Người này quá ngốc, vẫn giống hệt như trước kia, “Ha ha…”
Húc thấy hắn cười như vậy, mới phát hiện ra mình đã bị trêu đùa rồi, mỗi lần nhắc đến vấn đề này, Diệu Quang đều sẽ làm như đùa giỡn hoặc nói gì đó để đối phó, chưa bao giờ cho y một câu trả lời thuyết phục… Mặc dù những ngờ vực trước đây giữa hắn và y đã hoàn toàn được giải toả, mối quan hệ cũng đã có nhiều thay đổi, nhưng chỉ riêng thái độ của hắn đối với y thì vẫn không thay đổi chút nào…
“Tốt lắm, ta về đến nhà rồi!” Diệu Quang cảm thấy xe ngựa ngừng lại, liền hất màn xe nhảy xuống, “Húc, gặp lại sau!”
“Ừ, Tiểu Quang, mơ đẹp nhé!” Húc cũng đã quen với cách cư xử của hắn, chỉ đơn giản nói lời từ biệt.
Nhìn xe ngựa từ từ rời xa, lại nhìn phủ đệ vắng vẻ quạnh quẽ, Diệu Quang không khỏi thở dài cảm khái… Hắn cũng là người, cũng sẽ sợ tịch mịch, cũng sẽ cảm thấy cô đơn, trước kia chưa bao giờ nhận ra, cảm giác như vậy lại khó chịu nhường ấy… Bước từng bước về phòng, mỗi một bước đều như nặng ngàn cân!
Có lẽ là do sự trêu đùa của tạo hóa, những ước định năm xưa đều được Húc thực hiện từng điều một, từ khi bắt đầu thời kỳ phát triển, vóc người y đã hoàn toàn thay đổi, bây giờ xem ra còn cao hơn cả mình, mà mười năm trước phụ thân mình vì bệnh nặng đã từ giã cõi đời, càng khiến cho khoảng cách giữa bọn họ ngày một xích lại gần nhau, bây giờ điều duy nhất còn lại chính là… mình có thật sự yêu y không?
Diệu Quang không quay về phòng ngủ, mà trực tiếp đi tới từ đường Diệu gia!
Quỳ gối trước bài vị tổ tiên, Diệu Quang hoàn toàn đánh mất khuôn mặt tươi cười lúc thường, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc… Hắn không biết lựa chọn của mình có chính xác hay không, cũng không biết con đường tương lai sẽ đi về đâu, và còn giấc mộng kia nữa…
“Phụ thân, mấy ngày nay, có người bảo ta rằng, sự răn dạy của người là sai lầm, chúng là vốn là người sống, không nên bị những thứ vật chết này khống chế, mà ta cảm thấy được lời hắn nói là chính xác!” Một mình trong từ đường, Diệu Quang bắt đầu thì thào tự nói, “Ta thích Húc, hắn đối với ta thật sự rất tốt, từ khi còn bé đã thế rồi… Ta nói cái gì hắn sẽ làm cái đó, vì muốn ta vui vẻ hắn thậm chí mỗi ngày còn nguyện ý làm điểm tâm cho ta ăn, việc này khi người còn sống ta không nói với người, người sẽ không tức giận chứ?”
“Đó là yêu sao?” Diệu Quang khó hiểu cúi đầu. “Ta yêu Húc sao? Ta thật sự không chắc chắn… Trước kia khi ta phát hiện mình đang nghi hoặc, ta đã lựa chọn trốn tránh, tự nguyện nhận nhiệm vụ đi giám thị hoàng hậu mà chạy tới biên cảnh, ta tưởng rằng như vậy Húc sẽ quên ta, thậm chí có thể thích người khác, nhưng không nghĩ tới hắn cư nhiên lại tìm đến!”
“Ta… có phải nên nói rõ cùng hắn không? Nhưng mỗi lần nói tới vấn đề này, nhìn vẻ mặt bất an của hắn, ta cũng rất sợ hãi, sợ hắn sẽ như khi còn bé cứ thế mà oà khóc…” Diệu Quang cười khẽ, “Có lẽ ta cũng vậy… là một kẻ ngu ngốc cũng nên!”
“Chỉ có ở sau lưng, ta mới thấy âm thầm bội phục Si Ảnh, Tuyền, lão bản, Nhạc Vương gia và cả Húc nữa… Bọn họ khi yêu đều kiên định như vậy, đều khắc cốt ghi tâm như vậy, nhưng ta đối với hắn lại do dự như thế… rốt cuộc có đáng không?”
“Ngươi đúng là nhu nhược a!” Đột nhiên thanh âm của Si Ảnh như vang lên bên tai, Diệu Quang có chút sửng sốt, “Yêu là yêu, không yêu là không yêu, sao phải nghĩ nhiều như vậy chứ?” Đây chính là lời Si Ảnh từng khuyên mình trong một cơn say.
Không hiểu vì sao, nhưng khi hắn chậm rãi nhắm mắt lại, những lời nói kia như vẫn còn phảng phất bên tai…
“Thế giới rộng lớn, ta chỉ yêu một người là Mị Phạm!” Đây là lời Tuyền hứa hẹn.
“Ta có thể không làm hoàng hậu, nhưng chỉ cần ta còn sống nhất định sẽ không rời xa Tuyền!” Đây là đáp án của lão bản.
“Hôm nay không có hoa tươi, trước chỉ đành như vậy, ta rất thích ngươi, hãy gả cho ta nhé!” Đây là lời cầu hôn của Nhạc Vương gia.
“Tương lai ta nhất định sẽ thú Tiểu Quang, chúng ta đã hẹn ước rồi, chỉ cần ta làm được ba điều kia, ngươi sẽ là Vương phi của ta!” Đây là ước định của Húc.
“Phụ thân!” Còn đây là…
Chậm rãi mở mắt ra, tiểu oa nhi đáng yêu trong mộng kia tựa hồ như đang đứng ngay trước mắt…
“Ngạn nhi?” Diệu Quang khẽ thì thào, “Thật là một cái tên hay… Tựa như hết thảy sau cơn mưa trời lại sáng rồi!”
Mỉm cười đứng dậy, mở cửa từ đường, Diệu Quang phân phó: “Người đâu, chuẩn bị ngựa!”
“Thiếu gia!” Gã tiểu tư lập tức chạy tới, “Đã trễ thế này rồi, thiếu gia còn muốn đi đâu?”
Chậm rãi bước ra khỏi từ đường, Diệu Quang mỉm cười trả lời: “Hoàng cung, ta muốn đi tìm Húc!”
“Húc Vương gia ư? Ôi… Vào lúc tối như vậy?” Gã tiểu tư nhìn hắn xác nhận.
“Đúng! Nhanh lên!” Cũng không nói thêm lời dư thừa nào nữa, hắn trực tiếp đi ra cửa.
Tương lai vốn nên do chính mình tạo ra, chính mình lựa chọn, thật là Húc cũng tốt, là Ngạn nhi trong mộng cũng được… Đây chính là sự lựa chọn của mình!
Hôm nay hắn muốn một lần nữa nghiêm túc vì chính mình mà quyết định, cho dù… phải đi ngược lại những quy củ mà trưởng tử Diệu gia phải tuân theo, hắn cũng muốn thử một lần, vì tương lai một ngày không xa ấy…
…
“Phụ thân, phụ vương!” Tiểu Diệu Ngạn xắn quần, lội xuống con sông nhỏ, trong tay ôm một con cá lớn giơ lên cho bọn họ xem, “Xem nè, ta bắt được cá!”
“Cẩn thận!” Húc ở trên bờ lo lắng dặn dò.
“Không sao, không sao đâu!” Diệu Ngạn sang sảng cười to, một lần nữa lại cúi xuống sông bắt cá.
Húc lo lắng nhìn thân ảnh đứa con, lại nhìn Diệu Quang đang ngồi bên bờ hỏi: “Tiểu Quang, Ngạn nhi sẽ không gặp chuyện gì chứ?”
“Ha ha… Sẽ không đâu!” Diệu Quang thật ra lại rất yên tâm.
Húc nhìn vẻ mặt tươi cười của hắn, chung quy cảm giác được… “Tiểu Quang, gần đây có phải có chuyện gì vui không? Tại sao lại luôn cười hoan hỉ như thế?”
“Không có gì vui, chỉ là…”
“Chỉ là?”
Diệu Quang cười không đáp.
Húc liền dứt khoát vứt đi vẻ đùa cợt xuống nước năn nỉ, “Tiểu Quang a, nói cho ta biết đi mà!”
“Ha ha, bí mật, có bản lĩnh thì tự đoán đi!” Diệu Quang cũng có cách đối phó với tuyệt chiêu của y – nhắm mắt ngủ!
Cuộc sống hạnh phúc này là điều hắn đã hy vọng, cũng đã tìm kiếm quá lâu, hôm nay rốt cuộc cũng thực hiện được rồi…
๑۩۞۩๑ Hoàn ๑۩۞۩๑
Truyện khác cùng thể loại
479 chương
14 chương
47 chương
471 chương
101 chương
119 chương