Trở lại phòng, Tễ Linh Nhạc để Si Ảnh ngồi trên giường, tự mình đi ra khóa trái cửa lại, sau đó thong thả bước tới trước mặt hắn, kéo ghế ngồi xuống. “Si Ảnh, ta có việc muốn hỏi ngươi!” Thái độ thận trọng của hắn không khỏi làm cho thần sắc Si Ảnh có một chút thay đổi. Hắn liền cởi hài, ngồi ngay ngắn lại, hai tay cũng thành thật đặt trên đầu gối, “Ngươi muốn hỏi gì?” “Ngươi…” Như thể muốn đánh giá kỹ Si Ảnh một phen, Tễ Linh Nhạc không chắc chắn hỏi, “Vì cái gì mà Triển gia lại nói ngươi đã chết rồi? Hãy đem những chuyện vướng mắc giữa ngươi và Triển gia ra nói hết cho ta biết đi!” Si Ảnh đột nhiên ngẩng đầu lên, khó tin mà nhìn Tễ Linh Nhạc, “Vì… vì sao lại muốn hỏi chuyện này…” Thân thể có chút run rẩy, những ký ức kinh hoàng hồi bé dường như lại chầm chậm hiện ra… Thấy hắn tỏ ra khác thường, Tễ Linh Nhạc liền bước tới nắm lấy đôi tay lạnh như băng, “Bình tĩnh, bây giờ sẽ không ai dám động vào ngươi cả, có điều nếu như hôm nay ngươi không đem tất cả ra nói rõ ràng thì ta cũng không thể đoan chắc được!” “Thế là có ý gì?” Rất kỳ lạ, khi chạm vào Tễ Linh Nhạc, cơ thể hắn đồng thời như có một luồng nhiệt lưu ấm áp tuôn chảy vào trong lòng, cái loại cảm giác này thật sự rất thoải mái. “Triển Bá Văn đã thượng tấu… nói hắn hoài nghi số quan ngân mất tích bị nương của ngươi lấy đi… Nhưng chuyện đó căn bản là không có khả năng!” Tễ Linh Nhạc chính là không rõ điểm ấy, “Dựa theo lời ngươi nói, nương của ngươi ở trong phủ đệ Triển gia đã tự vẫn bỏ mình… Nhưng vì sao bọn chúng còn muốn giá họa cho nàng? Lại còn muốn bệ hạ phái người đi điều tra việc này nữa? Chẳng lẽ chúng không sợ việc xấu của gia tộc mình bị vạch trần hay sao?” “Một lũ khốn nạn vô sỉ!” Si Ảnh cắn chặt môi dưới, nói đầy phẫn hận, “Sợ ư? Bọn chúng còn sợ cái gì… Tất cả đều là cá mè một lứa!” “Cá mè một lứa? Ngươi là nói người của Triển gia ư?” Tễ Linh Nhạc phỏng đoán, nhưng trong lòng y rất rõ ràng, chuyện chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy. “…” Quả nhiên, Si Ảnh lại im lặng không hề trả lời vấn đề y vừa hỏi. “Ai…” Tễ Linh Nhạc không nhịn được thở dài, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Si Ảnh, “Ta thật sự không hiểu nổi ngươi nữa… Sự tình đã tới nước này rồi, ngươi còn muốn giấu diếm cái gì?” Hai tay Si Ảnh vặn xoắn lại với nhau, hắn nhắm mắt lại, ý vị thâm trường nói: “Quan trường a… vốn là sẽ liên lụy tới rất nhiều người… Lão xử nam, ngươi hẳn là sẽ không hy vọng đệ đệ của mình gặp chuyện không may đúng không?” Bây giờ hoàng đế bệ hạ cũng có thể có khả năng bị chuyện này tác động mạnh mẽ đến vậy sao? Mà ánh mắt kia của Si Ảnh cũng vô cùng quen thuộc, chính mình không phải cách đây chưa lâu cũng là có ánh mắt như vậy sao… loại ánh mắt như bị người ta vứt bỏ… “… Ngươi là nói, chuyện này có thể liên lụy tới Kỳ?” Nếu vậy thì sẽ là một chuyện vô cùng nghiêm trọng. “Chính mình hãy tự suy đoán đi, ta không có ý định nói toàn bộ chuyện này cho ngươi biết!” Bây giờ nói với ngươi cũng không có lợi một chút nào, vẫn là chờ một thời gian đã… Si Ảnh duỗi hai tay, sau đó nằm ngả về phía sau, đôi mắt cũng khẽ nhắm lại như thể muốn thiếp đi, cũng giống như chỉ đang nằm suy ngẫm. Tễ Linh Nhạc thấy bộ dáng của hắn, cũng tới nằm xuống bên cạnh, theo thói quen mà ôm hắn vào trong lòng, hai mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt mà dù nhìn bao lâu cũng không thấy chán. “Ta nói này lão xử nam, nếu ta bị hủy dung rồi thì sao? Lúc ấy ngươi còn muốn nhìn ta không?” Nói rồi mở cặp mắt sâu thăm thẳm mê hoặc lòng người nhìn Tễ Linh Nhạc. “A…” Tễ Linh Nhạc cũng không trả lời, ngược lại chỉ xoay người đặt Si Ảnh xuống dưới thân, “Cái miệng lợi hại này của ngươi có thể im lặng trong chốc lát được không?” “Xin lỗi, không được!”Si Ảnh trở mình trừng mắt. Ngôn ngữ cử chỉ vô lễ của hắn Tễ Linh Nhạc sớm đã quen rồi, y cúi xuống tại đôi môi anh đào của Si Ảnh khẽ đặt một nụ hôn, tay cũng dịu dàng vuốt ve vầng trán của Si Ảnh hỏi: “Tương lai nếu như có xảy ra bất cứ chuyện gì… vậy ngươi có nguyện ý chỉ làm ‘Si Ảnh’… mà buông tha cho ‘Thấm Vận’ được không?” “Không thể!” Đôi mắt Si Ảnh trong veo như nước, nhưng khẩu khí lại kiên định đoạn tuyệt, “Đó là thứ duy nhất do nương ta lưu lại… Vô luận như thế nào, ta cũng không thể để cho ‘Thấm Vận’ biến mất khỏi cuộc sống của ta!” “A… Là như vậy sao!” Đáp án này y vốn đã biết trước rồi, “Vậy sau khi hết thảy mọi việc qua đi, ngươi chắc sẽ có những dự định riêng rồi?” Tương lai có lẽ sẽ hết sức gian khổ chưa biết chừng… “Đây là đương nhiên!”Si Ảnh lại nhắm mắt lại, lộ ra nét tươi cười, “Ta vẫn luôn chuẩn bị kỹ càng!” Vẻ bình thản tươi cười của Si Ảnh như vậy không ngờ lại dễ dàng khơi lên dục hỏa trong lòng Tễ Linh Nhạc, y lập tức hàm trụ lấy đôi môi mềm mại của Si Ảnh, tinh thế mà thưởng thức hương vị ngọt ngào. “Đừng… ư…” Tễ Linh Nhạc hôn rất bá đạo nhưng cũng không mất đi sự ôn nhu, mỗi lần y hôn hắn, Si Ảnh luôn cảm thấy vô cùng hưởng thụ. Hai tay không tự chủ được mà ôm lấy hai vai y, hạ thân cũng dần dần dán chặt vào người Tễ Linh Nhạc, mà từ sau khi y cứu hắn, đối với hắn dung túng bằng lòng hết thảy, cuộc sống như vậy Si Ảnh thỏa mãn vô cùng, tựa như đang chìm trong mộng ảo, thậm chí hắn có thể tự lừa gạt mà nói với bản thân mình: “hắn đang được yêu”… “A…” Bàn tay to lớn của Tễ Linh Nhạc đã bắt đầu tiến vào trong y phục của Si Ảnh dò xét, nhẹ nhàng vuốt ve từng tấc da thịt, làm cho Si Ảnh không nhịn được phải rên rỉ thành lời. “Nếu như…” Tễ Linh Nhạc ghé vào tai hắn thì thầm. Nhưng thanh âm rất mơ hồ, Si Ảnh căn bản nghe không rõ, “Gì? Ngươi… ư…” Tễ Linh Nhạc cũng không chịu buông tha, trực tiếp giải khai toàn bộ y phục của Si Ảnh, muốn nhanh chóng đưa hắn tới thiên đường…