Hoàng Khuyết Khúc Chi Tần Lâu Nguyệt
Chương 16
Vừa nghe nói có thương vụ, lại là cùng đương kim Vương gia, ma ma của Hoa Dật Lâu mấy ngày nay hưng phấn đến không ngủ nổi! Căn cứ theo những gì người truyền lời đã nói, đúng bảy ngày sau, mụ đem theo hai tiểu nô tỳ, gọi một cỗ kiệu, phe phe phẩy phẩy cái quạt mà chạy tới Nhạc Vương phủ.
Mụ theo quy củ cũ đi theo An quản gia tới phòng khách, hai nô tỳ đứng ở phía ngoài. Mụ cố tỏ ra một bộ dáng khuê tú của nhà phú quý đại gia mà ngồi trong sảnh, nhưng dù chỉ giơ tay nhấc chân cũng không ngừng toát ra vẻ diễm mỵ hoặc nhân.
Tễ Linh Nhạc nghe tin vội đi tới, nhưng vừa bước vào phòng trong nháy mắt nhìn thấy vị ma ma kia, hắn liền khẽ giật mình… Người phụ nữ này, cùng Si Ảnh hoàn toàn không giống nhau, trên người mụ ta tràn ngập khí tức đặc biệt của gái làng chơi, thật khiến cho kẻ khác thấy buồn nôn!
Tú bà thấy Vương gia đại giá, lập tức khoác lên nụ cười quyến rũ mà chào đón. Tễ Linh Nhạc chỉ bất động thanh sắc lựa chọn một vị trí khá xa mụ, vừa ngồi xuống liền mở miệng nói ngay vào vấn đề, “Ngươi có biết trong Vương phủ ta có quyến dưỡng một nam sủng chứ?”
“Dạ, dạ, đương nhiên có biết ạ!” Tú bà nịnh nọt trả lời.
“Vậy ngươi xem, tên nam sủng kia của bổn vương trị giá bao nhiêu tiền?” Tễ Linh Nhạc lạnh lùng mở miệng.
“Dạ?” Mụ vẫn tưởng rằng Vương gia gọi mụ đến để mua thêm mấy người nữa, ai ngờ… “Vậy ý tứ của Vương gia vốn là…”
Tễ Linh Nhạc liếc mắt nhìn mụ một cái, “Đúng, hắn không biết nặng nhẹ đã chọc giận bổn Vương, bổn Vương lúc này muốn đem hắn bán cho Hoa Dật lâu. Thế nào? Ngươi không muốn thu sao?”
“Nào dám, nào dám ạ!” Tú bà bối rối mà phe phẩy chiếc quạt đang cầm trên tay, “Không biết tướng mạo cùng tuổi tác của người nọ…”
Tú bà dù thế nào cũng vẫn là tú bà, nói đến những loại bán buôn kiểu này luôn muốn gì được nấy, nghe đồn vị công tử kia tướng mạo không tồi, nhưng tuổi tác dường như hơi lớn…
Độ tuổi có thể làm ăn tốt nhất của một nam kỹ là tầm từ mười ba đến hai mươi lăm tuổi, có người có thể trong quãng thời gian ấy kiếm được đủ tiền chuộc thân, đương nhiên cũng có người không tích góp đủ. Nếu còn chút ít tiền dư dả có thể bắt đầu một cuộc sống mới, còn những người vừa không có tiền lại vừa tàn phai nhan sắc sẽ bị bán cho các nơi khác hoặc giữ lại kỹ viện làm nô dịch, loại nô lệ này so với hạ nhân còn thấp kém hơn, ngay cả một con chó ven đường so ra cũng chẳng bằng, cho nên rất nhiều nam kỹ khi lâm vào bước đường này đã chọn cái chết.
Thông thường nơi kỹ viện, tú bà thường chọn mua các tiểu nam hài hoặc thiếu niên còn non nớt, sau đó dốc lòng bồi dưỡng một thời gian. Mà bây giờ Vương gia muốn bán cho mụ một nam kỹ đã lớn tuổi thế này, có phải là rất thua thiệt cho mụ rồi không? Bất quá nói gì thì nói, đây là đồ Vương gia đã hưởng qua, chỉ riêng việc người này được giấu trong Vương phủ thời gian qua cũng đủ khiến vô số khách nhân tò mò, vì vậy lợi nhuận là việc không có gì phải nghi ngờ, buôn bán cần nhất chính là bạc, nhưng may mắn kia cũng chỉ nhất thời… Ai, nếu có thể được thấy dung mạo của hắn thì tốt rồi!
Tễ Linh Nhạc thấy mụ suy tính tới lui, cũng đã sớm liệu đến, liền vỗ tay nói: “Si Ảnh, đi ra đi!”
Nghe tiếng, Si Ảnh liền chậm như rùa từ sau bức bình phong bước ra… Khi tú bà nhìn thấy hắn, lập tức kinh ngạc đến ngây người, đến mức cây quạt đang cầm trên tay rơi xuống đất từ lúc nào không biết!
“Si Ảnh… Là ngươi?!” Tú bà thất thanh kêu lên.
“Là ta!” Si Ảnh lại không có một tia bối rối, từ trên mặt đất nhặt giúp cây quạt lên trả cho mụ, “Mấy năm không gặp, ma ma có khỏe không?”
“A… Nhờ phúc công tử… vẫn khỏe…” Nơi này dù sao cũng là phủ đệ của Vương gia, tú bà cũng không dám quá mức làm càn.
“Đâu có, sau này còn phải nhờ ma ma chỉ giáo thêm cho!” Si Ảnh cung kính mà khom lưng nói.
Tễ Linh Nhạc nhìn vẻ kinh hoàng thất sắc trên mặt tú bà, liền mở miệng: “Sao vậy? Ngươi không muốn ư?”
“Muốn! Muốn!” Tú bà liên tục gật đầu.
Từ quãng thời gian Si Ảnh còn ở Hoa Dật lâu, tú bà đã hiểu rõ hắn có bao nhiêu bản lĩnh. Hơn nữa Si Ảnh mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng dung mạo sau này cùng lúc trước vẫn không thay đổi chút nào, lại còn vị Tần đại nhân kia nữa… Nếu nhìn thấy Si Ảnh trở về, có lẽ còn ra tay giúp đỡ cho việc kinh doanh của mụ thêm phát đạt không chừng…
“Vậy còn chuyện giá cả…” Muốn cùng Vương gia đàm luận chuyện tiền nong, e là có điểm…
“Bổn Vương không thiếu tiền, cho ngươi quyết định!” Ý tứ chính là —— tùy tiện!
“Như vậy đa tạ Vương gia, đa tạ Vương gia! Lúc nào thì ngài có thể cho hắn đến Hoa Dật lâu của ta?” Hắc hắc, đến lúc đó mụ nhất định phải hảo hảo lợi dụng cơ hội này!
“Ừm…” Tễ Linh Nhạc liếc nhìn Si Ảnh một cái, thấy vẻ mặt hắn vô cùng bình tĩnh, trong ánh mắt không có lấy một tia gợn sóng, “Ba ngày sau đi! Bổn Vương lúc đó sẽ cho người đưa hắn tới!”
“Như vậy làm phiền Vương gia rồi!” Tú bà ở trong lòng cười trộm, cũng bắt đầu suy tính chuyện của ba ngày sau…
… … … … … . . .
Sinh ý bàn xong, tú bà cùng hai người hầu lập tức rời Vương phủ. Si Ảnh cũng lẩm bẩm trở về phòng, Tễ Linh Nhạc liền đi theo hắn, cuối cùng ngồi bên giường Si Ảnh.
“Có chuyện gì vậy? Hôm nay ngươi dường như rất ngoan ngoãn a…” Tễ Linh Nhạc vừa trêu chọc vừa đùa nghịch mái tóc đen của Si Ảnh.
“Không sao hết, chỉ là chừa cho ngươi một chút mặt mũi trước mặt người khác mà thôi! Này, đừng có nghịch tóc nữa, bị ngươi chà đạp như thế sẽ làm nó mất hết vẻ đẹp!” Si Ảnh tức giận kéo lại mấy sợi tóc của mình, sau đó quay lưng đi không thèm nhìn mặt Tễ Linh Nhạc.
Tễ Linh Nhạc khẽ cười một tiếng, vẫn cứ nhìn về phía hắn nói: “Ta muốn nói với ngươi một chút, ngươi hẳn đã rõ tình huống hiện tại của mình, còn có mục đích nhiệm vụ của ngươi nữa!”
Vậy ra là chính sự. Si Ảnh lúc này mới quay mặt ra nhìn hắn, hai chân co lên, một tay đỡ cằm, “Được, ta rửa tai lắng nghe đây, ngươi nói đi!”
“Tần Viễn, thủ phủ hoàng thành! Nhưng trước đây một thời gian có người phát hiện cửa hàng của hắn buôn bán muối tư, lại có mật báo nói hắn cất giấu quan ngân! Nhiệm vụ của ngươi chính là nghĩ biện pháp đến gần hắn, thu thập những chứng cứ liên quan đến tội trạng của tên này! Đương nhiên ta sẽ phái người liên lạc với ngươi…” Tễ Linh Nhạc nói vắn tắt nhiệm vụ cho hắn nghe.
“Ồ, là vậy sao… Vậy ngươi vì sao lại nhận định là hắn phạm tội? Nói không chừng hắn là thuộc hạ mà thôi? Hoặc biết đâu tin tức không chính xác?” Trong ấn tượng của Si Ảnh, cái tên Tần Viễn kia… hẳn là sẽ không làm loại chuyện này!
Tễ Linh Nhạc nghe những lời này từ miệng hắn nói ra, trong lòng lại dâng lên một cỗ buồn bực khó tả, “Ngươi bảo vệ hắn?”
“Không phải!” Si Ảnh hoàn toàn không cảm thấy trong giọng nói của hắn đã ẩn chứa vài tia bất mãn, vẫn tiếp tục trả lời, “Trước kia khi ở cùng hắn… ta thấy hắn mặc dù không phải thánh hiền, nhưng là người rất có nguyên tắc, tính cách cởi mở lại thích cười… không giống hạng người sẽ làm ra loại sự tình như thế…”
“… Ngươi hẳn lầm người đi?!” Tễ Linh Nhạc nghe xong, ý niệm đầu tiên chính là Si Ảnh chắc chắn nhầm rồi.
“Ôi chao! Sao có thể?!” Si Ảnh không rõ ý tứ của hắn.
Tễ Linh Nhạc nghiêm mặt nói: “Tần Viễn này tính tình táo bạo, hỉ nộ vô thường, đam mê nam sắc, sản nghiệp của Tần gia từ lúc rơi vào tay hắn thì ngày một huy hoàng… Thế nhưng mấy năm gần đây việc buôn bán cũng không thuận lợi lắm!”
“… Không thể nào…” Si Ảnh không thể tin nổi, chẳng lẽ hắn thật sự đã nhầm sao? Sẽ không đâu.
“Đây cũng là lý do khiến chúng ta hoài nghi hắn…” Tễ Linh Nhạc không hiểu sao lại đột nhiên vô cùng kiên nhẫn, tiếp tục giải thích cho Si Ảnh, “Mặc dù việc buôn bán ế ẩm, thế nhưng hắn vẫn như trước vung tiền bó lớn bó nhỏ vào Hoa Dật lâu, không hề kiêng kỵ chút nào! Thử hỏi bạc của hắn từ nơi nào tới? Hơn nữa theo lời Triển đại nhân nói vụ việc quan ngân mười sáu năm trước bị mất tích… cho nên có lý do tin tưởng Tần Viễn kia nhất định có biết điều gì đó!”
Trong nháy mắt, sắc mặt Si Ảnh trở nên trắng bệch, đầu cúi gằm xuống không hề mở miệng, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì…
“Có chuyện gì vậy?” Ngữ khí Tễ Linh Nhạc bao hàm sự ôn nhu mà chính hắn cũng không sao tưởng tượng nổi.
Nghe thanh âm ấy, Si Ảnh ngẩng đầu lên ngơ ngác, “… ?”
“Bổn Vương là lo lắng cho nhiệm vụ của ngươi!” Tễ Linh Nhạc vội vàng giải thích, “Ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“… Ngươi, sau cái lần đầu tiên ấy, vì sao ngươi không hề chạm vào vết sẹo phía sau ta nữa?” Si Ảnh lại đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.
Tễ Linh Nhạc thành thực trả lời: “Ngươi đừng hiểu lầm, ta là muốn huấn luyện ngươi, chứ không phải muốn ngược đãi ngươi, nếu khiến ngươi khổ sở thì ta cũng đâu có thấy thích thú gì?!”
“… A… Ngươi thật đúng là cái lão xử nam!” Si Ảnh cảm thấy lúc này hắn thật sự rất đơn thuần. Aiii… vị Vương gia không hiểu phong tình này… nên nói là đáng yêu hay đáng buồn đây?
“Bổn Vương hôm qua mới thượng ngươi xong, không còn là xử nam nữa!” Không nghĩ tới hắn lại thành thực trả lời như thế, “Vậy còn ngươi…”
“Hả?” Cái gì?
.
“Sao ngươi lại muốn bổn Vương đem tro cốt của ngươi chôn dưới táng cây ngô đồng?” Tễ Linh Nhạc hỏi.
“Đó là bởi vì…” Si Ảnh thản nhiên cười, nụ cười giống hệt như khi Tễ Linh Nhạc nhìn thấy trong địa lao ngày ấy, “Người đọc sách không phải luôn lấy ngô đồng để ví von việc có một người yêu thương sao?! Ta cũng muốn có thể được thơm lây một chút…”
“Thơm lây?” Tễ Linh Nhạc hỏi lại.
Hai tay Si Ảnh đỡ lấy cằm, khuỷu tay chống lên đầu gối, giọng điệu hâm mộ đến nỗi khiến người ta chua xót trong lòng: “Đúng vậy… Hy vọng kiếp sau có thể gặp được người nào đó yêu ta…”
“Người yêu của ngươi… ở kiếp này không có ai yêu ngươi sao?”
“Hẳn là… không có đi…”
“Đó là vì ngươi là một kẻ thất bại!” Tễ Linh Nhạc cười nhạo nói.
Nhưng lời vừa nói ra, nhớ lại những tiếng nức nở của người này trong địa lao đêm ấy, hắn lại thấy hối hận vô cùng… Y chuẩn bị hung hăng công kích lại mình đây, chắc chắn thế… Nhưng suy đoán của Tễ Linh Nhạc rốt cuộc không hề xảy ra?!
Si Ảnh chỉ là dùng ánh mắt bi thương nhìn hắn, sau đó tự giễu nở nụ cười, “Ha ha… Tên tử Vương gia này, ngươi cũng cho rằng như vậy sao… Ta cũng vậy. Mơ ước một điều như thế… chứng tỏ ta thật sự thất bại rồi! Có điều thế cũng tốt… ít nhất khi ta chết đi, không người nào sẽ phải khóc vì ta… Cũng không tệ… không tệ!”
Đáp lại, Tễ Linh Nhạc chỉ im lặng, muốn mở miệng nhưng không thể nói nên lời.
Nhưng Si Ảnh đột nhiên lại nói tiếp: “Này, tử Vương gia, ba ngày sau ta sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa đúng không?”
Thật lòng mà nói, trong lòng có chút không nỡ… Giường chiếu ấm áp như vậy, cuộc sống thảnh thơi như vậy, còn có cái “lão xử nam” này, thật sự là thắp đèn ***g đi tìm còn không được!
“… Phải!” Đây là sự thật, “Sau khi ngươi đi, ta sẽ rời hoàng thành một thời gian… Khi trở về có lẽ…” Tễ Linh Nhạc cũng không hiểu vì sao mình lại muốn cùng hắn nói những lời này… là áy náy sao?
“Nga… Ta biết rồi!” Si Ảnh nhắm mắt lại, cứ thế nằm phịch xuống giường, “Ngươi yên tâm đi, Si Ảnh có nguyên tắc của Si Ảnh! Ngươi đã đem ‘thân xử nam’ hiến cho ta, ta nhất định sẽ không bán đứng ngươi, lão xử nam nhà ngươi cũng không cần lo lắng nữa!”
“… Si Ảnh!”
“Sao?” Si Ảnh nghiêng người nhìn hắn.
“… Không có gì!” Lời sắp nói ra, Tễ Linh Nhạc bỗng thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh…
Mình vừa rồi muốn nói với hắn điều gì? “Nói rằng nếu như ngươi không phải nam kỹ… bổn Vương có thể sẽ yêu ngươi…” Điều này sao có thể? Sao mình lại có thể có suy nghĩ ấy?
Tễ Linh Nhạc đột nhiên đứng lên, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng… Nơi này rất nguy hiểm! Chỉ chút nữa thôi, mình không biết sẽ còn nói ra những lời kinh thiên động địa nào nữa đây… Cho nên, hắn phải chạy trốn…
“Hứ, bệnh thần kinh!” Si Ảnh cũng không thèm để ý tới hắn nữa, xoay người lập tức chìm vào giấc ngủ.
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
83 chương
26 chương
25 chương
30 chương
19 chương
83 chương
31 chương