☆Chương 2: đi vào hậu cung sao mà lại khó như vậy! "Vương gia xin dừng bước!" Một nam tử trẻ tuổi mặc quan phục màu lam bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Đoạn Trường An nhìn đang giống như lén lút, đây là tổng quản đại nhân Duyên Thanh. Đoạn Trường An nhìn người mặt than trước mắt, đầu tiên là mở to hai mắt, sau đó liền uể oải. Cũng chỉ là muốn đi vào hậu cung chơi một chút, làm sao lại phải khó khăn như vậy chứ...... "Hảo Duyên Thanh, ta...... Bổn vương không có làm cái gì, ngươi để cho bổn vương đi vào đi......" Đoạn Trường An ủy ủy khuất khuất nhìn hắn, mà Duyên Thanh vẫn quy củ đến quy củ đi, bổn vương bổn vương hảo phiền toái! Nhìn Đoạn Trường An hai mắt tràn đầy chờ mong, Duyên Thanh trên mặt vẫn không có một tia dao động. "Vương gia, nơi này không thể đi vào." Cho dù là đệ đệ Hoàng Thượng, cũng là không thể tùy ý đi vào hậu cung. "Hảo Duyên Thanh...... lúc trước ta...... Bổn vương nơi nơi chơi cũng không thấy ngươi ngăn đón bổn vương, hiện tại bổn vương không phải cũng chỉ là đi vào coi trộm một chút......" Đoạn Trường An còn muốn nói thêm cái gì. "Vương gia cũng nói đó là lúc trước, nay trong hậu cung toàn là nữ quyến, nam tử tất nhiên là không được vào." Đoạn Trường An chán nản nhìn Duyên Thanh, một bộ con chó nhỏ bị bỏ rơi, y tất nhiên là biết trong cung mới tuyển một đám tú nữ, bằng không y cũng sẽ không muốn vụng trộm vào hậu cung tìm nhóm tú nữ này để ngoạn đâu. "Ngươi không cho ta đi vào! Bổn vương sẽ đi nói cho hoàng huynh, nói ngươi phi lễ ta!" Thấy giả bộ ủy khuất vô dụng, Đoạn Trường An thay đổi phương thức, chính là trong ngoài mạnh trong yếu vừa nghe liền biết. "......" Cố tình gây sự như thế, dù là Duyên Thanh cũng suýt nữa bó tay. "Đều đang làm cái gì ở đây? Chuyện gì mà muốn nói cho trẫm a?" Đoạn Trường An cả người cứng đờ, một thân ảnh mặc hoàng bào màu vàng dần dần xuất hiện ở trước mắt. "Duệ...... Hoàng huynh...... Không có gì không có gì......" Nhìn hoàng huynh tựa tiếu phi tiếu, Đoạn Trường An nhất thời cảm thấy lần này y xong đời rồi. Duyên Thanh hành lễ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi sau đó hắn lại nhìn thấy hoàng đế bệ hạ cho hắn một ánh mắt "Làm khó ngươi ", làm trên trán tiếp tục chảy mồ hôi. "Duyên Thanh, ngươi đi trước đi." Đoạn Lăng Duệ vung tay lên, đuổi người. "Vâng, bệ hạ." "Hoàng huynh, thần đệ còn có việc học vẫn chưa xong, đệ cáo lui trước!" Đoạn Trường An trên mặt một bộ nghiêm túc. "Hoàng huynh? Thần đệ?" Đoạn Lăng Duệ thong thả bước đến gần đối phương, "Việc học?!" Thanh âm bỗng nhiên thành lớn. "Đoạn Trường An, đệ lại muốn làm gì?! Còn gây rắc rối trẫm đánh gãy chân của đệ!" Đoạn Lăng Duệ giận dữ. "Hoàng huynh...... Người ta chính là muốn đi hậu cung tìm người chơi cùng thôi, hoàng cung lớn như vậy, huynh lại bận rộn suốt......" Đoạn Trường An có chút ủy khuất chọc chọc ngón tay. Đoạn Lăng Duệ nhất thời không nói gì, hoàng cung to như vậy, chỉ có một người là mình làm bạn, không có huynh đệ tỷ muội khác, bọn hạ nhân lại không dám phạm thượng, khó tránh khỏi sẽ làm y cảm thấy cô đơn, như thế là hắn lo lắng không chu toàn. "Được rồi, trẫm chuẩn." Đoạn Trường An ánh mắt liền sáng ngời. "Bất quá......" Đoạn Lăng Duệ bồi thêm, "Không cho phép ném con chuột vào trong phòng tú nữ! Không cho phép nửa đêm giả quỷ dọa người! Không cho phép đùa giỡn tú nữ! Không cho phép......" "Hoàng huynh hoàng huynh...... Ta đã biết rồi mà......" Đoạn Trường An có chút mặt đỏ, này đó thật sự là y làm sao? Đoạn Lăng Duệ xoay người "Nhật lí vạn ky" rời đi, Đoạn Trường An nghênh ngang rảo bước đi vào khuôn viên hậu cung, từ xa xa liền thấy một nữ tử quần áo màu thủy lam...... Ngồi ở trong đình nhàn nhã cắn hạt dưa...... Đâu có đoan trang? Đâu có hiền thục? Đâu có tao nhã? Tiểu vương gia chấn động, đến gần mới thấy, người này chính mình cư nhiên quen biết! "Tú nhi?!" "Trường An ca ca?!" Hai người mắt to trừng mắt nhỏ. "Tú nhi muội...... muội thi tú nữ năm nay?" "Ân!" Lâm Tú Nhi đem hạt dưa trước mặt chia cho Đoạn Trường An một ít, một bộ dáng đương nhiên. Lâm Tú Nhi là nhi nữ của Lâm Thái Phó, huynh đệ hai người cùng nàng từ nhỏ đã quen biết, đều xem nàng là muội muội. "Ngươi mà cũng tham tuyển tú nữ?! Hoàng huynh biết không?" Đoạn Trường An trợn to mắt. "Ai nha, dù sao cũng chỉ coi như là đi vào trong này thăm thú một thời gian thôi, đâu có cái ảnh hưởng gì chứ......" Lâm Tú Nhi không cho là đúng, tiếp tục cắn hạt dưa. Đoạn Trường An nhất thời không nói được gì, nói là nói thi tuyển tú nữ, nhưng tú nữ tuyển nhiều năm như thế, nhưng không hề lưu lại một nữ tử nào cả, bình thường đều là được đưa vào đây một thời gian, sau đó nên chỉ hôn thì chỉ hôn, nên tống xuất cung sẽ đưa ra cung, bằng không y sao có thể làm càn vào đây chơi đùa như vậy. Đoạn Trường An đang chán đến chết nên cũng cùng nàng cắn hạt dưa. "Thần nữ Chương Trầm Tiêu, thỉnh an Vương gia!" Đang lúc hai người nhàm chán ăn hạt dưa nói chuyện phiếm, liền truyền đến một thanh âm đầy nũng nịu. Đoạn Trường An ngẩng đầu liếc mắt một cái, Lâm Tú Nhi thì mắt cũng không thèm nâng. Trước mắt là một nữ tử thân mặc váy dài đỏ tươi, đôi mắt trong suốt xấu hổ mang theo e lệ nhìn y. Đoạn tiểu vương gia đánh cái rùng mình, nữ nhân này thấy như thế nào cũng là không có hảo ý, lại quay đầu đi, tiếp tục cắn hạt dưa. "Thần nữ từ lâu đã ngưỡng mộ Vương gia tư thế oai hùng, xin hỏi thần nữ có thể may mắn cùng Vương gia cộng ẩm một ly?" "Đúng vậy Vương gia, tiểu thư đã chuẩn bị chút rượu nhạt, thỉnh Vương gia cộng ẩm một ly." Phía sau một tỳ nữ tiến lên nói. Đoạn Trường An chậm rì rì đem vỏ hạt dưa trong tay ném xuống, ngồi thẳng thân mình, ngẩng đầu đối với Chương Trầm Tiêu cười. Đoạn Trường An vốn là ngày thường tinh xảo, này cười lên quả thực câu hồn. Chương Trầm Tiêu đắc ý hướng Lâm Tú Nhi nhìn thoáng qua. Lâm Tú Nhi phiên cái xem thường. "Bản, vương, không, biết, uống, rượu." Đoạn Trường An từng chữ nói ra, rõ ràng vô cùng. Chương Trầm Tiêu trên mặt biểu tình quả thực vì thất thố mà biến sắc.