Hoàng Huyết Khúc Chi Tiêu Dao Nhạc
Chương 34
Sáng sớm hôm sau, Mạc Ngữ tỉnh lại, Tiểu Tứ hướng hắn ta cẩn thận phân tích tình hình một lần......
“...... Cho nên hôm nay ngươi xuống núi đi!” Tiểu Tứ cũng không nhiều lời vô ích, đi thẳng vào vấn đề.
Mạc Ngữ nghe thấy “xuống núi”, tròng mắt đều nhanh trừng đi ra! Hắn ta “ba” một tiếng quỳ xuống, nắm chặt vạt áo dưới của Tiểu Tứ, nước mắt lã chã rơi xuống, rồi mới liều mạng lắc đầu!
Tiểu Tứ nâng hắn ta dậy, lau nước mắt cho hắn ta khuyên nhủ: “Ngươi không cần như vậy! Ta không phải ghét bỏ ngươi, mà là muốn ngươi giúp ta một chuyện...... Đến, cầm cái này!” Tiểu Tứ từ trong lòng lấy ra một khối tử ngọc.
“......?” Mạc Ngữ hai tay tiếp nhận, không rõ dụng ý của Tiểu Tứ.
“Này là ngọc bội ta mang bên người, nếu...... Ta không có trở về, ngươi liền đem cái này giao cho ba ba cùng phụ thân, rồi mới nghĩ biện pháp nói cho bọn họ ta đã...... Nói bọn hắn không cần thương tâm!” Tiểu Tứ hướng hắn ta giải thích.
Mạc Ngữ lúc nghe thấy bốn chữ “không có trở về”, sắc mặt trở nên trắng bệch, mắt thấy nước mắt lại muốn rơi xuống......
“Đừng khóc!” Tiểu Tứ hiếm khi lớn tiếng cảnh cáo.
“!” Mạc Ngữ bị kinh hách.
“Ngươi là nam nhân, cả ngày khóc sướt mướt giống cái gì!” Ngữ khí bén nhọn, chính là động tác lau chà cho hắn ta cũng ôn nhu vô cùng, “Ngươi không thể ở bên người ta cả đời, ta cũng không có thể bảo hộ ngươi cả đời, vì chính mình ngươi phải học được kiên cường!”
“Ân......” Khóc thút thít vài tiếng, Mạc Ngữ nhịn khóc.
“Tốt lắm, ngươi đi đi!” Diệu Ngạn dắt ngựa ra đưa cho hắn ta, còn giúp hắn ta ngồi lên ngựa.
Mạc Ngữ lên ngựa, lưu luyến không rời nhìn Tiểu Tứ, ngựa bắt đầu chậm rãi đi xuống chân núi, bóng dáng Mạc Ngữ dần dần mơ hồ......
“Tiểu Tứ, lời ngươi mới nói có ý gì?” Diệu Ngạn thần sắc ngưng trọng nhìn Tiểu Tứ hỏi, “Cái gì gọi là ‘ta không có trở về’?”
“Chính là ý đó!” Tiểu Tứ nhìn chằm chằm bóng dáng Mạc Ngữ đã nhỏ đến cơ hồ nhìn không thấy trả lời, “Ai cũng không có thể cam đoan sau này sẽ phát sinh cái gì không phải sao?”
“Ta đây cũng......” Diệu Ngạn vừa định nói gì đó.
Nhưng Tiểu Tứ lập tức đáp trở lại, “Ngạn ca ca sẽ không như thế, bằng không có người sẽ thực thương tâm!”
“Vậy ngươi chết ba ba cùng phụ thân ngươi, còn có các ca ca sẽ không bị thương tâm sao?” Diệu Ngạn phản bác.
“Sẽ a! Bất quá không lâu sau này bọn họ sẽ tốt lên......” Ánh mắt Tiểu Tứ bỗng nhiên ảm đạm xuống, “Bọn họ đều có người quan trọng, giúp đỡ lẫn nhau nhất định có thể vượt qua đau thương khi ta chết đi!”
“Vớ vẩn, nói bậy cái gì!” Diệu Ngạn không thể nhận, “Kia Tiểu Tứ ngươi mặc kệ tâm tình của người quan trọng nhất của ngươi sao?”
“Ta?” Tiểu Tứ cảm thấy buồn cười địa nhìn về phía Diệu Ngạn, “Người quan trọng nhất của ta..... Hắn tuyệt đối sẽ không thương tâm!”
Diệu Ngạn cắn cắn môi dưới, nếu không phải là cảnh bảo của Phong, hắn đã sớm thẳng thắn với Tiểu Tứ!
Tiểu Tứ thấy hắn không nói, nhẹ nhàng nhìn lướt qua hắn, sau đó đến bên bao quần áo của mình từ trong lấy ra xạ hương hoàn kia, tự mình uống nước nuốt vào bụng.
“Ngươi đang ăn cái gì?” Diệu Ngạn nhìn hành động kỳ quái của y hỏi.
“Không có gì, Ngạn ca ca, nếu thật sự phát sinh chuyện gì liền đem ta lưu lại làm tế phẩm, sau đó ngươi xuống sơn đi!” Tiểu Tứ nói xong không có chút đau khổ.
“Ngươi đây là ý gì? Muốn ta trơ mắt nhìn ngươi đi chịu chết sao?” Diệu Ngạn phẫn nộ đến cực điểm.
“Không có ý gì đặc biệt, chính là......” Tiểu Tứ nghiêm mặt, giống như phát thệ nói, “Ta quyết không sẽ để Ngạn ca ca chết!”
“Tiểu Tứ......” Diệu Ngạn rốt cuộc nói không nên lời nào! Chỉ có vươn tay gắt gao ôm lấy y......
Tiểu Tứ a Tiểu Tứ, thật sự là một đứa ngốc! Vì sao lại thực ngốc như vậy, tinh khiết như vậy, khiến người ta đau lòng như vậy chứ?
“Ngạn ca ca?” Tiểu Tứ đầu tiên là sửng sốt, nhưng lập tức tỉnh ngộ lại, đây là cảm tạ của hắn! Thế là vỗ nhẹ lưng hắn......”Không cần cảm tạ ta như thế, Khải ca ca nhất định còn chờ ngươi trở về đi......”
....................................
Hai người đều tự chỉnh lý lại tình tự của mình một chút, dưới sự đề nghị của Tiểu Tứ tiếp tục đi lên, chính là dọc đường đi một câu cũng không có.
Bọn họ theo hướng thi thể tiếp tục đi vào rừng núi...... Vẫn không có phát hiện cái gì khác, giống như cánh rừng bình thường, ngẫu nhiên vài dã thú thường lui tới, nhưng chỉ cần không kích thích chúng nó trước cũng sẽ không bị bọn nó chủ động công kích.
“Không có cái gì.....” Nói còn chưa hết, Diệu Ngạn kinh sợ cảm giác trong bụi rậm bên cạnh có gì đó!
Mà Tiểu Tứ cũng cảm giác được, cùng Diệu Ngạn trao đổi ánh mắt, cầm lấy cung săn tùy thân nhắm ngay bụi rậm...... Bắn ra!
“Ngao ngô!” Một trận gầm rú non nớt, một tiểu lão hổ xuất hiện.
“Nguyên lai là lão hổ!” Diệu Ngạn nhẹ nhàng thở ra, “Tiểu Tứ...... Tiểu Tứ?”
Hắn nguyên bản còn muốn cùng Tiểu Tứ bàn luận, lúc thấy được Tiểu Tứ xuống ngựa đi về phía tiểu lão hổ, thanh âm liền đột nhiên ngừng lại!
Vẻ mặt Tiểu Tứ có chút tiếc nuối, cũng có chút bất đắc dĩ, y ôm lấy tiểu lão hổ, rút tên người nó ra...... Tiểu lão hổ “ngô” một tiếng gục trong lòng Tiểu Tứ, miệng vết thương trào máu nhiễm đỏ một mảnh trước ngực Tiểu Tứ!
“Vật nhỏ đáng thương!” Tiểu Tứ lầm bầm lầu bầu, “Song thân đã chết, mới không thể không dựa vào chính mình kiếm ăn...... Hiện tại lại bị ta ngộ sát!”
“Tiểu Tứ......” Diệu Ngạn đem ngựa điều khiển đến bên người Tiểu Tứ khuyên giải an ủi, “Không phải lỗi của ngươi, là..... Đó là tiếng gì?”
Bên tai cư nhiên lại vang lên tiếng xì xì xoạt xoạt, chính là hình như không phải đến từ một hướng...... Mà là, đến từ bốn phương tám hướng?!
“Tiểu Tứ, buông nó, mau lên ngựa!” Diệu Ngạn lòng đề phòng nổi lên.
Tiểu Tứ cũng mặt nhăn nhíu mày, không cam lòng buông thi thể của tiểu lão hổ lên ngựa, “Ngạn ca ca, lần này không cần hành động thiếu suy nghĩ!”
“Ân!” Tuy rằng ngoài miệng đáp ứng Tiểu Tứ, nhưng hắn đã chuẩn bị đưa tay lấy cung.
“Xì xì xoạt xoạt...... Xì xì xoạt xoạt......” Thanh âm càng ngày càng gần, cảm giác sợ hãi cũng càng ngày càng mãnh liệt, trong lòng bàn tay Diệu Ngạn không khỏi toát một tầng mồ hôi mỏng!
“Ngạn ca ca, ngươi xem!” Tiểu Tứ chỉ phía trước hô to.
“Cái...... Gì......” Diệu Ngạn khó tin nhìn cảnh trước mắt......
Trên mặt đất một mảnh đen nghìn nghịt di chuyển rất nhanh về phía bọn họ bên này, nuốt sống hoa hoa cỏ cỏ trên mặt đất, cắn nuốt thi thể của tiểu lão hổ, vây quanh ngựa của hai người bọn họ, đưa bọn họ khóa ở giữa!
“Cư nhiên là nhện?!” Lúc này mảnh đen tới gần, Diệu Ngạn mới nhìn rõ bộ dạng thật của chúng nó.
Tiểu Tứ không khỏi toát mồ hôi lạnh, nắm chặt dây cương, con ngựa phía dưới cũng tựa hồ nhận thức tử vong đang đến, liều mạng động chân, muốn thoát khỏi tập kích đủa đám nhện trên mặt đất.
“Tiểu Tứ, chạy!” Diệu Ngạn cũng động dây cương, bắt đầu hướng chỗ ít nhện chạy trốn.
“Ân!” Tiểu Tứ cũng tìm được một chút khe hở, cưỡi ngựa chạy như điên!
Có mấy con nhện chết dưới vó ngựa, nhưng sô lượng kinh người như trước truy đuổi hai con ngựa ương ngạnh!
Một lát sau, Tiểu Tứ thận trọng phát hiện chỗ mình con nhện nhiều hơn chỗ Diệu Ngạn bên kia, đây là vì sao? Chẳng lẽ...... Tiểu Tứ nhìn về phía vết máu trên ngực mình..... Hiểu rồi, là mấu hấp dẫn bọn nó lại đây! Ý thức được điểm ấy, thế là Tiểu Tứ không nói lời nào cưỡi ngựa chạy tới trong rừng, vừa chạy còn vừa hô: “Nhện này thích máu, ta dẫn bọn nó rời đi, Ngạn ca ca nhân cơ hội này đi mau!”
“Tiểu Tứ!” Diệu Ngạn còn không kịp nói, con ngựa của Tiểu Tứ đã tiến quân thần tốc!
..........................................
“Thật nhanh!” Tiểu Tứ không thể không bội phục tốc độ cùng số lượng của đám nhện này, ngựa đã chạy rất nhanh, nhưng đàn nhện vẫn đuổi theo không có chút lơi lỏng, hoàn toàn kéo không ra khoảng cách giữa hai bên, “Giá! Nhanh chút nữa!”
“Hu hư hư!” Con ngựa bỗng nhiên móng trước nhấc lên, ngừng lại.
“Không xong!” Cẩn thận nhìn phía trước, phía trước đã không còn đường có thể đi, chỉ có một hồ nước!
Tiểu Tứ quay đầu lại, đàn nhện kia trong nháy mắt đã tới gần, vây quanh y.
“Xem ra thật sự là họa vô đơn chí!” Tiểu Tứ nhìn sang phía trước, Ngạn ca ca hẳn là đã đi xa đi! Nhìn lại trước mắt, chẳng lẽ chính mình hôm nay bỏ mạng tại đây? Thật đúng là không cam lòng a......
Lúc này từng đợt thanh âm quen thuộc truyền đến: “Tiểu Tứ! Tiểu Tứ!”
“Ngạn ca ca?” Tiểu Tứ không thể tin được lỗ tai của mình, hắn vì sao lại trở lại?
“Hu!” Trên đùi của con ngựa của Tiểu Tứ đã hiện ra mấy con nhện, chân trước nó mềm nhũn,, cư nhiên quỳ xuống.
“Oa!” Tiểu Tứ trở tay không kịp, suýt nữa ngã xuống ngựa.
“Cẩn thận!” May mắn Diệu Ngạn đúng lúc bắt lấy thắt lưung y, kéo y lên ngựa của mình!
Lại nhìn ngựa của Tiểu Tứ, không chịu được độc tố mãnh liệt của đám nhện, nó dần mất đi năng lực phản kháng, cuối cùng chống đỡ hết nổi ngã xuống, trở thành thức ăn mỹ vị của đám nhện!
“Ngạn ca ca, mau ném ta xuống, như vậy ngươi còn có một đường sống, nhanh a!” Tiểu Tứ nóng vội nói.
Diệu Ngạn mới không nghe lời y nói, “Câm miệng, phải đi cùng nhau!”
“Ngu ngốc a!” Tiểu Tứ khó thở, “Lúc này còn nói bằng hữu nghĩa khí cái gì?!”
“Không phải bằng hữu nghĩa khí!” Diệu Ngạn khống chế dây cương, hiểu được ngựa của mình cũng kiên trì không được bao lâu nữa.
Nên làm sao đây? Diệu Ngạn trong cái khó ló cái khôn, bỗng nhiên nhìn hồ nước, trong lòng nổi lên một tia hy vọng......”Tiểu Tứ, nắm chặt ta!”
“...... Được!” Không biết nguyên nhân gì, lần này Tiểu Tứ theo bản năng nghe chỉ thị của Diệu Ngạn.
“Được rồi! Ngừng thở...... Một...... Hai...... Ba!” Nắm lấy Tiểu Tứ hai chân đạp một phát, bỏ qua con ngựa, hai người cùng nhau nhảy xuống nước!
“Cô lỗ cô lỗ......” Trên mặt nước nổi lên lên vài bọt bóng liền không còn động tĩnh nào......
Đám nhện kia quả nhiên là thiên tính sợ nước, hai con ngựa khỏe mạnh ở dưới công kích của bọn nó, không lâu liền biến thành hai cỗ bạch cốt...... Sau đó chúng nó còn như là muốn xác nhận hai người có nổi lên không vây quanh hồ một hồi, thấy mặt nước không có biến hóa, cuối cùng rút lui......
Đám nhện đi khỏi, một đạo bóng dáng từ một gốc cây to trọc trời nhảy xuống! Người nọ cầm trên tay tử ngọc ném lên ném xuống tiếp cận hồ nước, nhìn mặt hồ an tĩnh......
Mạc Ngữ vốn dịu ngoan lúc này trên mặt mang hàn quang cùng ý cười khinh thường, vốn mất khả năng nói hắn ta cư nhiên mở miệng trào phúng: “Chậc chậc...... Tễ Quân Thiên, xem ra là ta đánh giá sai ngươi...... ‘tình yêu’ quả nhiên không được!”
Lại nhìn trong chốc lát, hắn ta xoay người thu tử ngọc lại, đi về phía chân núi, “Tốt rồi, hiện tại hài kịch này ta nên diễn sao đây......”
Truyện khác cùng thể loại
140 chương
154 chương
36 chương
18 chương
164 chương