Qua vài ngày, Du Kiềm theo như lời Diệu Ngạn, kết quả ở Cầm Yến quán thuận lợi tìm được Phạm coi như là tộc trưởng đương nhiệm. Phạm thấy ông đến cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng vẫn mời ông vào phòng...... Ở trong phòng, Du Kiềm lại thấy Tiểu Tứ đã lâu không gặp...... “Du gia gia đã lâu không gặp!” Tiểu Tứ nằm ở trên giường lật quyển sách Phạm cho hướng ông chào hỏi. Phạm đóng cửa phòng đi đến bên giường, “Tiểu Tứ hôm nay cảm thấy thế nào?” “Ta tốt lắm!” Tiểu Tứ gật gật đầu, “Phụ thân các ngươi có việc phải thương lượng? Muốn ta ra ngoài trước không?” Nói liền xuống giường rời đi. “Không có việc gì.” Phạm ngăn cản y, “Ngươi không phải tộc trưởng kế tiếp sao không? Nghe đi...... Không sao!” Đoạn đối thoại vừa rồi của hai người bọn họ vừa nghe liền hiểu ngay, Du Kiềm lập tức hành lễ với Tiểu Tứ, “Du Kiềm ngu muội, không nhìn ra Tứ Hoàng Tử tôn giá, thỉnh thứ lỗi!” “Miễn lễ, người không biết vô tội!” Tiểu Tứ ngồi ở trên giường trả lời. “Đa tạ tứ Hoàng Tử!” Du Kiềm lúc này mới đứng lên. Phạm mời ông ngồi xuống, “Du thúc thúc lần này tới tìm ta, có phải Ly Điễn xảy ra chuyện gì không?” Du Kiềm sắc mặt ngưng trọng, “Ai...... Lần này tìm đến tộc trưởng là vạn bất đắc dĩ...... Kỳ thật lần này đến thật sự là Ly Điễn năm nay không có đồng nữ mười lăm tuổi đẻ hiến tế sơn thần...... Cho nên......” “Tập tục này quả nhiên vẫn tiến hành thôi......” Phạm thầm than, hắn tuy rằng cảm thấy được này tập tục rất không có tính người, chính là rồi lại không dám lấy an nguy của ba vùng đặt cược. “Phải..... Cho nên muốn đến thỉnh tộc trưởng nghĩ chút biện pháp!” Du Kiềm cung kính trả lời. “Này......” Phạm cũng có chút khó xử, chẳng lẽ bảo hắn tùy tiện tìm một nữ đồng đi chịu chết sao? Lúc này “chi” một tiếng cửa mở! Mạc Ngữ bưng chén thuốc tiến vào, lại nhìn thấy Du Kiềm liền hoảng hốt, thuốc trong bát suýt nữa đổ ra ngoài! “Cẩn thận!” Tiểu Tứ nhắc nhở, “Mạc Ngữ không có việc gì, Du gia gia không phải người xấu, ngươi không cần sợ hãi!” Mạc Ngữ nghe rồi mới gật gật đầu ý bảo hiểu rõ, rồi mới bưng bát, đem chén thuốc đưa cho Tiểu Tứ! “Ngươi chính là đứa con của Mạc Hân?” Du Kiềm liền cảm thấy được nó nhìn thực quen mắt, thẳng đến khi Tiểu Tứ gọi tên của nó mới xác nhận. Mạc Ngữ nhìn nhìn Tiểu Tứ, mới gật đầu trả lời Du Kiềm. “Các ngươi rất giống a......” Du Kiềm tự đáy lòng nói. Mạc Ngữ cười cười rồi chờ Tiểu Tứ uống dược xong, liền rời khỏi phòng! Diệu Ngạn lúc trước nói chính là đem Mạc Ngữ đưa cho Tiểu Tứ. Đương Vận Thục mang nó về, Tuyền bèn quyết định thả nó tự do, mà Tiểu Tứ lại cho rằng tình huống hiện tại của Mạc Ngữ không thích hợp tự mình sống, huống chi y còn muốn làm rõ đêm đó Mạc Ngữ với mình đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì! Chính là mỗi khi hỏi Mạc Ngữ chuyện đêm đó, Mạc Ngữ luôn đỏ mặt liều mạng lắc đầu, khiến tất cả mọi người không biết làm sao, không rõ nó rốt cuộc muốn biểu đạt ý gì...... Nhưng dưới sự kiên trì của Tiểu Tứ, Mạc Ngữ liền bị Tuyền lấy thân phận “người làm công” lưu lại chiếu cố sinh hoạt của Tiểu Tứ. Du Kiềm nhìn Tiểu Tứ, bỗng nhiên nghĩ đến......”Xin hỏi tứ Hoàng Tử, vị ‘hôn ước giả’ của ngài hắn......” Ông hình như không thấy tiểu tử Diệu Ngạn kia a! “Ngạn ca ca, hắn ngày hôm qua đã quay về hoàng thành!” Tiểu Tứ cười trả lời, nhưng giọng điệu biểu tình không khỏi không ra lộ thất vọng cùng khổ sở. “Hắn trở về?” Du Kiềm kinh hãi, này chẳng lẽ chính là chủ ý của tiểu tử kia? “...... Ân.” Tiểu Tứ cúi đầu, hai mắt vô thần nhìn cuốn sách mình lật được một nửa. Phạm biết tâm tình của Tiểu Tứ, đi lên ôn nhu sờ sờ đầu Tiểu Tứ, “Đứa ngốc, không cần nghĩ nhiều! Hiện tại hảo hảo dưỡng thân mình quan trọng nhất...... Du thúc thúc, chuyện này ta muốn để ngươi gặp những người này, chúng ta ra ngoài nói! Để Tiểu Tứ hảo hảo nghỉ ngơi đi!” “Được!” Du Kiềm biết thời biết thế theo sát Phạm ra ngoài...... “Hô......” Bọn họ rời đi rồi, Tiểu Tứ thở dài một tiếng, thả lỏng bả vai cùng sức lực toàn thân ngã trên giường, một cánh tay che mắt có chút ảo não, “Vì sao ta thấy Ngạn ca ca phản ứng lớn như vậy?” Lúc Diệu Ngạn rời đi không có nói cho Tiểu Tứ, chỉ là để lại phong thư nhờ Thần đưa cho Tiểu Tứ! Nội dung thư chỉ giải thích nguyên nhân không từ mà biệt, là sợ Tiểu Tứ lại phát bệnh, nói là không nghĩ tới Tiểu Tứ cư nhiên chán ghét mình như vậy, thậm chí tới nỗi phát bệnh, cho nên chính mình nghĩ đến hoàng thành đi một chuyến để giải sầu...... Nhưng hắn không biết Tiểu Tứ nhận được thư rồi liền tự trách bao nhiêu! Tiểu Tứ bắt đầu hận chính mình, bản năng bài xích của thân thể mình, khiến Ngạn ca ca với mình ngay cả bằng hữu bình thường cũng làm không được! “Ta có thể tiến vào không?” Một thanh âm khàn khàn thuần hậu ở ngoài cửa vang lên. Tiểu Tứ vội vàng lên tinh thần đáp lại: “Có thể, là Khải ca ca đi!” “Hắc hắc!” Khải gãi đầu vẻ mặt rực rỗ mà vào nhà, “Tiểu Tứ, ta là đến cho ngươi nhìn trang phục của ta, ngươi thấy thế nào?” Nói rồi, hắn ta hai tay giơ ra quay một vòng. Trong thư, Diệu Ngạn còn ủy thác chuyện của Khải, bởi vì Khải vẫn rất muốn vào hoàng thành tham gia thi cử! Đừng thấy hắn ta bộ dạng nông phu, đọc sách hắn ta cũng không thua ai, chính là bởi vì gia cảnh bần hàn, vẫn khổ không có cơ hội. Hiện giờ vừa lúc gặp thời, Diệu Ngạn liền xin hoàng đế bệ hạ cho hắn ta một cơ hội! Tuyền tất nhiên là đáp ứng, biết được tin có thể tham gia thi cử, hưng phấn nhất không ai khác ngoài bản thân Khải, càng khó hơn chính là hắn ta không muốn chiếm tiện nghi của người khác, lập tức tỏ vẻ nguyện ý đến chỗ Tuyền làm thuê dài hạn...... Mà Tuyền vì để cho hắn ta dự thi kịp lúc, cũng chỉ phải đáp ứng, bất quá nói là làm công, nhiệm vụ vủa hắn ta bất quá cũng chỉ là làm bạn với Tiểu Tứ mà thôi...... Khải thay một thân xiêm y thư sinh, tuy rằng làn da vẫn ngăm đen, nhưng thật cũng nhìn không ra đặc điểm của nông phu! Ít nhất Tiểu Tứ liền cảm thấy được rất thích hợp! “Khải ca ca, ngươi là mùa thu năm nay đến hoàng thành tham gia thi cử?” Tiểu Tứ hỏi. Khải sửa sang lại trang phục của mình trả lời: “Đúng vậy, khi đó Ngạn sẽ ở hoàng thành tiếp ta...... Tiểu Tứ cũng muốn đi cùng ta sao?” Tiểu Tứ thần sắc trầm  xuống dưới, lập tức lại bày ra ý cười chua sót: “Không, nói mùa thu nyaf...... Ta vẫn là nghĩ muốn ở nơi này.” “Hả?” Khải ngừng động tác trên tay, “Vì sao? Hoàng thành so với nơi này chơi vui hơn......” “Bởi vì vốn là tính đầu thu ở nơi này cử hành hôn lễ...... Tuy rằng hiện tại......” Tiểu Tứ nhún nhún vai bất đắc dĩ cười nói, “Đối với ngươi mùa thu năm nay vẫn muốn ở nơi này......” Khải lúc này mới ý thức mình hỏi bậy, lập tức xấu hổ giải thích: “Cái kia...... Thực xin lỗi...... Ta......” Tiểu Tứ cười phất tay, “Không có...... Khải ca ca không sai......” Nhìn Tiểu Tứ khổ sở như vậy, Khải cũng không quá dễ chịu, hắn ta ho nhẹ một tiếng: “Khụ khụ, cái kia Tiểu Tứ...... Ta còn có việc, có thể ra ngoài trước một chút không?” “Nga, được!” Tiểu Tứ đồng ý. Khải cũng không nói thêm gì, cứ như vậy rời đi...... .............................. Phạm mang trứ Du Kiềm đi gặp Tuyền, còn phái người đi mời Thao Liễm vương Kì Viêm! Hắn thấy, chuyện này quan hệ đến an nguy của ba vùng, Tuyền cùng Kì Viêm đều có quyền biết việc này! “...... Sự tình chính là như vậy!” Phạm khái quát nói rõ một chút, “Ta muốn nghe ý kiến của hai người các ngưoi một chút!” “Quả thực vớ vẩn! Điều này sao có thể?” Kì Viêm tuổi trẻ khí thịnh cho rằng Phạm đang nói dối. “Này, tiểu tử! Ít xấc láo, nói chuyện khách khí chút!” Tuyền sao...... Chính là không thể dễ dàng tha thứ bất luận kẻ nào ác ngôn với Phạm! “Loại chuyện này, Phạm sẽ không nói dối!” “Ngươi muốn ta làm sao tin tưởng hắn? Làm sao tin tưởng hai người các ngươi không thông đồng gạt ta?” Kì Viêm giận trừng bọn họ. Tuyền liếc mắt xem thường chịu không nổi mà lớn tiếng phản bác: “Xin đấy, ta lại không cần Thao Liễm, lừa ngươi gì chứ? Ăn no rững mỡ a?” “Này......” Là sự thật! Du Kiềm cũng biện hộ: “Thao liễm vương bớt giận, kỳ thật Thao Liễm vương cũng có thể cảm giác được kỳ quái  không phải sao?” Kì Viêm nhướng mày, “Ngươi đây là ý gì?” “Muốn ta nói rõ sao?” Du Kiềm thâm trầm cười, “Binh lính Thao liễm vào núi điều tra...... Ta khuyên bọn họ...... Chính là bọn họ không có nghe...... Xin hỏi Thao Liễm vương, bọn họ đã trở lại sao?” “!” Kì Viêm yên lặng không nói gì, các binh lính đích xác một đi không trở lại! “Xem ra truyền thuyết là thật......” Tuyền suy tư, “Có thể không phải ‘sơn thần’ mà là người nào khác không a?” Tựa như hồ thủy ngân của “Âm Vụ lâm”. “Không biết!” Du Kiềm lắc đầu, “Không ai sống trở về! Ai cũng không biết kia trên núi rốt cuộc có cái gì!” “Ngô......” Bỗng nhiên Tuyền dùng ánh mắt thực chờ mong nhìn về phía Phạm. Phạm hiểu được, nhưng cái này hắn quả quyết cự tuyệt! “Không được, rất nguy hiểm! Ngươi bớt đánh chủ ý tự mình đi cho ta!” “Vậy ta đi được không?” Tiểu Tứ bỗng nhiên mở cửa hỏi. _________________