Nàng ngây ngốc ngồi đó nhìn sợi dây đàn căng lên trước mắt. Đây là lần đầu tiên nàng chạm vào dây đàn. Lưu ma ma và mọi người ai cũng yên lagwj lắng tai mà nghe, nhưng không có thêm bất kì âm thanh nào phát ra, vài người phát chán bỏ đi. Lưu ma ma vội chạy vào xem như thế nào thì thấy nàng đang thẫn thờ ngồi ở đó nhìn cây đàn: -Ngươi ngươi!! Còn không mau dàn hát, ngươi muốn mới ngày đầu đã làm khổ ta vậy sao? -Ta không biết đàn. Tự dúng bà lại lôi ta lên đây làm gì? -Nha đầu nhà ngươi hay lắm, lát nưa không được ăn cơm! -Nè, ta có bảo là mình... Nàng còn chưa nói hết thì bà ta đã bỏ ra ngoài, còi giã lã với bọn mua vui bên ngoài; -Hôm nay hoa khôi cô nương không hỏe, không tiện hầu hạ các vị đại gia chút kĩ nghệ được rồi. -Này bà làm vậy là lừa gạt người khác, gì mà khuynh thành loạn quốc, ta thấy không bằng Yên Yên của chúng ta!!!!! -Đúng!!Đúng!!! -Ta muốn Yên Yên!!! Đại sảnh náo loạn cả lên, đột nhiên từ trên thành lầu, ở một góc nhỏ, một đôi nam nữ đang dùng trà ở đó. Là Yên Yên và một bạch y công tử. Hắn ta mày ngài mắt phượng, thân người hoàn hảo, đôi môi cong gợn sóng, ưu nhã tuấn mỹ. Tựa như bức thủy mặc nhẹ nhàng. Giọng nói thanh thoát khẽ cất lên: -Yên Yên không phải nàng bảo cô nương ấy là một kì nữ sao? Ngay cả một khúc nhạc cũng không gảy được thật ô dụng! -Để thiếp. Cô nương cười hữu lễ rồi theo hành lang bước xuống: -Các vị khách quan, không nên nặng lời như vậy. Lập tức mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô nương ấy -Yên Yên của chúng ta trở về rồi! Lão ma ma kia là mừng rỡ nhất, bây giờ tình hình đã được giải cứu, có Yên Yên ở đây, không ai nhớ tới cô gái ngồi sau tấm rèm kia nữa. -Tiểu nữ không phải trở về mà là đến tìm người. -Nàng tìm ai? -Cô nương kia! Ai cũng ngây ngốc, sao Yên Yên lại tìm một cô nương vô dụng như vậy. Nhưng bây giờ nhìn lại nàng ấy đã không còn là Liễu Yên Yên ngày nào. Quần áo thanh cao, lụa tơ tàm thượng hạng, trang sức sang trọng, nạm đầy phỉ thúy. Chân mang giày thêu hoa, tay mang vòng cẩm thạch. Thay đổi hoàn toàn. Yên Yên vén tấm rèm lên bước vào bên trong: -Cô nương chúng ta lại gặp nhau! -Hơ sao cô lại quay về? -Chuyện này dài dòng lắm, bây giờ giải quyết chuyện của cô trước đã! -Giải quyết thế nào??? Liễu Yên Yên bắt đầu gảy đàn, tiếng đàn réo rắc tựa như nước chảy hoa trôi, đẹp như thiên nhiên trước mắt. Ân Ly lại một lần nữa không hiểu vì sao mà lại cất tiếng hát theo: Mưa qua Bạch Lộ Châu, lưu luyến Đồng Tước Lâu Cỏ nhuộm màu tà dương, ngày pha sắc hương Nhấp nhô cánh buồm xa trên sông Nhìn đèn tựa như hoa Người ngượng ngùng lời chẳng thốt ra Tâm sự khẽ vấn vương Nhẹ nắm đôi bàn tay Mặc cho tóc mây che đi đôi mắt Nên hoa giăng đầy trời hạnh phúc lưu truyền muôn nơi Lưu truyền cả ngày tháng vui buồn quyến luyến Nên dung nhan khuynh quốc khuynh thành không thay đổi Dung nhan thoáng chốc biến thành vĩnh hằng Thời khắc hoa rơi đầy trời hạnh phúc bên người Bên cạnh người là thiên sơn vạn thủy Thời khắc khuynh quốc khuynh thành mãi mãi có nhau Đêm mãi yên tĩnh như khúc hát dịu êm............ Mọi người đều ngất ngây bởi tiếng hát của nàng, quả là thanh tao thoát tục, tựa như tiếng gió trong khe đá. Nhân gian ai mấy người được lắng tai thưởng thức. Lưu ma ma chợt đổi sắc kêu ca: -Các vị tôi nói thật không sai mà, nàng có giọng hát trời cho. Thiên hạ này có mấy người sở hữu giọng ca đầy mê hoặc như vậy! Là Yên Yên tùy tiện đàn một khúc nhach, nàng đã có thể hát ra ca từ quả là kì nhân trân gian, bạch y nam tử phì cười lấy ống sáo làm từ thanh ngọc ra thổi một âm điệu trầm buồn. Tiếu Ân Ly lại có thể nghe thấu tâm tình trong tiếng tiêu đó: Hoa thắm đỏ, nước biếc xanh, má lúm đồng tiền, mùi hương của nàng Ngõ Ô Y, hồi ức Giang Nam, từng giọt sầu cứ dâng tràn Tâm sự lục quốc phả theo gió mưa, bên bờ Tần Hoài ai đang hát Hát một khúc" Thiên cổ luân hồi", ôm đàn tỳ bà nhẹ tấu Cầu cho yến kết thành đôi, bên cầu Chu Tước phủ đầy hoa thơm Thanh Thạch Nhai chói nắng chiều, như từng mảnh hồi ức bi thương Trăng sáng thời Tần, ngô đồng trổ khắp mọi nhà, bên giếng gầu nước tràn đầy Hát một khúc" Xuân thu bách chuyển" tựa như nước mùa đông ấm lên khi xuân sang Con thuyền neo muộn, ngồi bên bờ xem thế sự đổi thay Mở ra bức họa lịch sử tang thương thầm lặng Phồn hoa cũng như mây khói lững lờ phiêu tán Bên lầu nam nữ cất tiếng tạ ơn, tiếng vó ngựa bình định giang sơn........ Nga~ thật là một nữ nhân hoàn hảo. Tấm mành nhẹ bị gió thổi cuốn lên, gương mặt ưu nhã lại vương phần mị hoặc lộ ra. Vài tên nam nhân không chịu được hộc máu xỉu tại chỗ. Thật là loạn thế giang sơn. Bạch y nam tử cũng không khỏi bất ngờ vì dung nhan này. Hắn lẹ chạy xuống đại sảnh, đặt ngay một xấp chi phiếu một trăm vạn lượng : -Ta mua cô nương ấy! -Ta cũng mua, ta cũng mua!! -ta muốn đưa nàng về làm thê tử!! Nháo loạn cả rồi, a cũng lấy hết gia sản của mình ra, Lưu ma ma xem ra đã hốt được bộn tiền. Lập tức timg cách nâng giá: -Cô nương ấy là ta vừa mua về, vẫn chưa có kiếm được dồng lời nào, các vị làm vậy thật làm ta khó xử! Bạch y nam tử ưu tư cười một cái, thật là càm máu không nổi. Vài chiến sĩ tử trận tiếp. Hắn ưu nhã cười: -Bà muốn bao nhiều, ta có thể chu cấp ngay, chỉ cần nữ nhân này! -Thêm mười rương châu báu nữa. -Hảo! -Vị đại gia này thật hào phóng!!!! Được vậy khi nào người mang đồ đến ta sẽ đưa cô ấy cho người! -Ta không có mang theo thứ đó, nhưng ta có cái này. Hắn lấy ra viên Thủy minh châu to gầ ửa nắm tay. Là thiên hạ chỉ có 5 vên, cán ra làm thuốc người chết sống lại, đem thả xuống nước lập tức sẽ có nhiều nước như ở Hoàng hà, nói chung là viên minh châu cực kì quý hiếm. Mà người sở hữu chúng chỉ có 4 vị hoàng đế trấn thủ 4 phương và nhị vương gia của Xích Diệm quốc_Yến Thiên Ung. Lập tức mọi người bị dọa cho tới xanh mặt, là người của Xích Diệm quốc thật không dễ động vào. Hắn thì không quan tâm. Mua nàng cốt chỉ để làm quà sinh thần cho đại ca_Yến Thiên Sở_ mà thôi. Lão ma ma cười thấp giọng: -Thì ra là Yến công tử, thất lễ thất lễ! Số ngân phiếu này ta có thể nhận, còn viên Thủy minh châu này, ta có gan bằng trời cũng không dám cầm! -Vậy ta sẽ đưa cô nương ấy đi! Thiên Ung nhìn Liễu Yên Yên: -Chúng ta đi! -Vâng._Nàng nói thật dịu dàng làm bao nam nhân khác ghen tỵ, hắn mỹ mạo có, tiền tài có, danh phận có, nay lai thêm 2 mỹ nhân này bầu bạn. Quả là không uổng kiếp người. Tiếu Ân Ly được đưa ra bên ngoài lập tức chạy tới giật xấp ngân phiếu: -Các ngươi thật quá đáng, bổn cung có bảo là mình bán thân à, là bà đánh lén ta, bắt ta lến đây! Đừng làm giọng ân đức như vậy, bà dám chắc còn chưa biết tên ta ấy chứ! số tiền này bây giờ là của ta! Nàng không hề thương tiếc giật lấy xấp ngân phiếu: -Đây là tiền bán thân của ta, giống như bà nói đó. Hắn lắc đầu nhìn nàng, một tiểu cô nương thật ngang ngạnh. Nhưng nàng vừa xưng bổn cung, hắn bỗng đổi sắc ngay, chăm chú quan sát. trên ta pải của nàng là trấn quốc chi bảo của Chu Ngưng quốc_Thanh Loan nhẫn. Bảo vật này mà lại cho nàng sở hữu, xem ra nàng là người có cốt cách tiên gia. Không phải người bình thường. Bà ta nhìn số tiền kia mà khóc không ra nước mắt còn chư kịp đòi lại thì Yến Thiên Ung đã xốc nàng lên để trên vai, quay lưng đi một mạch, Liễu Yên Yên cũng ngoan ngoãn đi theo hắn. Đến phút cuối cùng cả Ỷ Hương viện chả ai hiểu gì sất!!! Tiếu Ân Ly giảy giụa không ngừng: -Thả ta ra, thả ta ra!!!! -Tiểu Hoàng hậu, người lén cung đi chơi sao? Yên Yên đớ người ra, Tiếu Ân Ly thì mặt trắng beenchj: -Ngươi ăn nói hàm hồ! -Cả thiên hạ này người có thể làm thánh thu Hoàng Chu Tước hiện rõ thần lực chỉ có nhưng người cốt mệnh hoàng hậu. nàng duy cũng chỉ có thể là hoàng hậu của hoàng long. -Hơ, ngươi cũng biết nó? -Đúng, nhưng mà chuyện này đại ca của ta hiểu rõ hơn, bây giờ ta sẽ đưa nàng đến Xích Diệm quốc. Vừa nói xong hắn đã quăng nàng lên xe ngựa, tên đánh xe cũng mau chóng cho ngựa chạy đi. Một hơi xài tận 6 con tuấn mã, hắn định làm trò gì vậy? Liễu Yên Yên đưa bị nước cho nagf uan tâm: -Tiểu nữ thật không ngờ người chính là Hoa phi nương nương danh chấn thiên hạ! -Cô biết ta? -Vâng tất cả các chiến tchs phá hoại của người ai trong nhân gian cũng rõ! "Phập" dường như có một cây dao đang đâm vào tim nàng, tên kia thì ngồi cười hả hê một trận: -Xem ra ta đã đem về một cục nợ cho đại ca rồi! -Này, tên quái nhân kia, ngươi nói cục nợ là sao? -Cô nói ta quái nhân, ta không trả lờ cô, đồ phá hoại! Nàng uất quá chồm người lên bẹo má hắn thật đau: -Hừ, ngươi nói hay thật,vậy còn đưa ta đến...mà khoan ngươi dịnh đưa ta đi đâu? Ngươi là ai? (TLL: Ân tỷ rất tỉnh và đẹp..gái. Theo người ta đi gần đến biên giới mói hỏi :3) -ta là Nhị vương gia của Xích Diệm quốc, đệ đệ của hoàng thượng. Tên là Yến Thiên Ung. Ta muốn đem cô về tặng cho đại ca tức hoàng huynh của ta làm quà sinh thần. Nàng lại 3 giây suy ngẫm nếu hắn muốn đem nàng tặng cho hoàng thượng, tức lại ở trong cung. -Cái gì ta không muốn, ta không muốn. Chưa rời khỏi hoàng cung kia bao lâu, sao bắt ta đi tới cái hoàng cung khác vậy a~!!!! Nàng hét toáng lên trong sự"thương cảm" của số phận... ( Khuynh quốc khuynh thành và Giang Nam điệu_ 2 bài hát khi nãy mình có giới thiệu trong truyện)