Tự giác của ai đó Ngay lúc Penn đang ngủ ngon, đau đớn đột ngột truyền đến từ trên mặt làm y mở mắt ra, trong bóng đêm, quản gia mèo của y đang dùng vuốt nhọn liên tục cào lên mặt y. “ Bastet? Làm gì vậy?” Penn vươn tay nắm gáy Bastet kéo nó xuống khỏi mặt, nhưng nhóc tỳ tức giận vẫn vừa meo meo vừa vung vuốt nhọn, thoạt nhìn như đang xả giận. Bastet vùng vẫy trong tay Penn rồi ngừng lại, trong con mắt to đột ngột ngưng tụ nước mắt. Penn thấy thế cuống quít lỏng tay, bắt nó ôm vào trong ngực vuốt lông an ủi. “ Được… Được… Ta biết lỗi rồi!” Penn cười khổ xoa xoa đám lông mềm mại của nó, xem ra Bastet là tức giận tới cực điểm. “ Chủ nhân là đồ đểu! Đồ đểu, đồ đểu! Chủ nhân có biết vết máu khó giặt tới mức nào không, quần áo đặt may mắc tới cỡ nào không! Phòng tắm làm Bastet tốn bao nhiêu thời gian không, hu hu…” Bastet biến thành người nằm trên bụng Penn bắt đầu khóc rống, còn liên tục vung tay để lại vết cào trên mặt Penn. “ Bé ngoan, ta biết… A, đúng rồi, Edy hôm nay nói rất nhớ ngươi, mấy ngày nay cũng không thấy ngươi tới tìm cậu ấy chơi.” Penn nói làm Bastet lập tức nâng gương mặt đầy nước mắt lên, dường như trở nên càng thêm phẫn nộ. “ Đều là chủ nhân làm hại! Chủ nhân cho là xử lý đống tàn cuộc đó phải mất bao nhiêu thời gian!” Penn chịu đựng kỹ năng cào cấu đặc biệt của quản gia, vỗ vỗ lưng nó chờ nó nguôi giận. Đến tận khi xả giận hết rồi, Bastet mới hít hít cái mũi nhìn xung quanh. “ Ngài Ralph đâu?” Câu hỏi này làm Penn nhíu mày. “ Cậu ta không phải ở trong phòng ngủ của ngươi sao?” “ Không…” Penn bỗng chốc đứng dậy, bước nhanh vào phòng tắm, nơi đó thoáng khí đã lâu, ngay cả một chút hơi nóng cũng không sót lại, y lại đi tới phòng khách, cũng không thấy bóng dáng Ralph, chẳng lẽ hắn đã rời khỏi? Penn đi đến trước cửa sổ, ngẫu nhiên có thể thấy ánh lửa trong mấy chiếc xe đậu trước hẻm nhỏ, cảnh sát thường phục còn đang tận lực theo dõi, bất quá đây không giải thích được gì, Ralph hoàn toàn có thể biến thành cái gì đó lén lút rời khỏi. Penn dừng động tác lại, dường như đột ngột nhớ tới gì đó, y lập tức chạy lên lầu, mở căn phòng từng làm Ralph cảm thấy khác thường ra. Trong bóng tối, y thấy rõ trong phòng không một bóng người, vật dụng kiểu Victoria cổ điển cũng không chút dấu vết có người sử dụng qua, căn nhà này từ lúc y mua tới giờ, vật dụng cùng bài trí đều không thay đổi, y thích bầu không khí cũ kỹ vô danh này. Penn nhìn chung quanh, phát hiện cửa tủ quần áo cồng kềnh bên giường có một khe hở hẹp, y nhẹ chân đi qua, chậm rãi mở cửa tủ quần áo, phát hiện thanh niên mất tích đang cuộn mình ở bên trong. Đôi mắt bị bóng tối che đậy sắc màu lại còn muốn ảm đạm hơn cả bóng đêm, vẫn không nhúc nhích nhìn phía trước. Cánh tay Penn vươn ra dừng lại giữa không trung, y không xác định Ralph là phát tác hay giống như hôm nay, hắn chỉ vẻn vẹn hồi tưởng cái gì đó. “ Ralph?” Ralph không phản ứng với tiếng nói của y, y lại vươn tay vẫy vẫy trước mắt hắn, nhưng đối phương ngay cả con ngươi cũng bất động. Penn thở dài, y cũng không thể để mặc như vậy, dù chuyện y lại máu bắn tứ phương sẽ chọc giận quản gia. Penn vươn tay lập tức ôm Ralph vào trong ngực, thanh niên tựa như một con rối gỗ bị đứt dây, cả người đều mềm nhũng dựa vào người y. Penn cảm thụ được sức nặng trên cánh tay, thanh niên bộ dạng ngoan ngoãn quá mức làm y cảm thấy kỳ quái, đồng thời cũng rất lo lắng, như vậy quá không bình thường. Penn bế Ralph về phòng ngủ, để hắn nằm thẳng trên giường, cho đến lúc này, hắn vẫn không chút phản ứng. “ Tìm được rồi à? Ngài ấy bị sao vậy?” Bastet thở hổn hển vọt vào, Penn lấy tay bảo nó đừng lên tiếng, sau đó đi qua thấp giọng nói. “ Bastet, ngươi trở về phòng đi.” “ Nhưng…” Bastet có chút bất mãn vì ngay lúc này lại bị đuổi đi, nhưng thấy vẻ mặt Penn quá mức nghiêm túc, nó vẫn nghe lời rời khỏi phòng ngủ. Penn nhìn quản gia rời đi, thở một hơi, trở lại bên giường, cẩn thận ngồi xuống, y không nói một lời chăm chú vào Ralph, chờ đợi. Tại sao hắn lại phát sinh tình trạng này? Tại sao lại trốn vào tủ đồ kia, căn nhà này cùng Ralph chắc chắn có quan hệ, nhưng trước khi có được nhiều tin tức hơn, cái y có thể làm chỉ là suy đoán và chờ đợi. Không biết qua bao lâu, Penn phát hiện màu mắt Ralph dần khôi phục thành màu nhạt, đã trở lại từ chỗ y không biết rồi sao? Penn cũng không biết mình tại sao lại nghĩ như vậy. Lúc thấy biểu tình Ralph dần thả lỏng, biến lại thành cái người y quen biết, Penn nhịn không được vươn tay, vuốt nhẹ má hắn. Ralph chớp mắt một cái hình như khôi phục ý thức. “ Cậu tỉnh rồi?” “….. Lại xảy ra chuyện gì? Ta đã rất phiền vì tình trạng này.” Ralph nhẹ thở một hơi, chậm rãi mở miệng, bao phủ hắn chính là cảm giác uể oải không thể nói rõ. “ Sẽ biết thôi, bất kể cậu quên cái gì cũng sẽ nhớ lại được. Tôi không phải đã nói muốn giúp cậu sao?” Penn vươn tay đẩy tóc rũ trước mắt Ralph ra, an ủi hắn. “ Uhm.” Penn nhìn vào mắt Ralph, bất đồng cùng trước kia chính là, bên trong chiếu ra bóng dáng mình, Ralph cũng không né tránh y vuốt ve, trong ánh sáng nhu hòa hình thành không khí hấp dẫn làm y nhịn không được rục rịch. Trong ánh sáng màu vỏ quýt, Ralph bộ dạng không phòng bị làm Penn lặng thầm lộ ra ý cười xấu xa, y chậm rãi tham dò về phía trước, một khắc môi chạm môi, thân thể Ralph run một cái, Penn thưởng thức gần màu lam thanh tú trong vắt, y cẩn thận lại càn rỡ hôn môi thanh niên, không ngờ nụ hôn nhạt nhẽo thế này cũng có thể có tư vị như vậy. “…… Cậu không phản cảm?” Lúc không khí đang nồng hơn, Penn đột ngột hỏi ra những lời này. Như đáp lại y, Ralph một tay đẩy y ra, Penn cười khanh khách thẳng thắn từ bỏ, đứng dậy rời khỏi mép giường. “ Cậu ở đây ngủ đi, đến hừng đông còn không ít thời gian.” Sau khi nói như vậy, Penn rời khỏi phòng như chạy trốn. Ralph ngồi dựa vào giường, không nói gì chằm chằm nhìn cửa phòng đóng chặt, sau đó phát ra một tiếng thở dài. Trong phòng khách, Penn lười biếng dựa vào sô pha, vừa uống một mình vừa trầm tư suy nghĩ. Y lại tự tay hủy đi một cơ hội tốt, Penn chằm chằm nhìn chất lỏng trong ly rượu, cười khổ. Y nghĩ rằng Ralph sẽ phản kháng, như cắn rớt đầu lưỡi y lúc ban đầu, lấy dao đâm y mấy nhát, đây mới là phản ứng mà Ralph y quen sẽ có, chỗ này cũng là niềm vui làm y đùa giỡn người này không biết mệt. Nhưng ban nãy, Ralph đáp ứng mà không nói gì lại làm y chùn bước, y không có cách nào hình dung cái loại cảm giác làm mình run rẩy này, phảng phất như cái y đối mặt chính là một vực sâu bị sương mù bao phủ, y chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn vào sương mù trùng trùng điệp điệp, ngay cả vị trí vực sâu ở đâu cũng không thể xác định. Penn nhịn không được cười lên, y hình như đã mang bản thân tiến vào cuộc chơi, nhưng cảm giác đó và mười năm trước hoàn toàn không đồng dạng, chẳng lẽ cái gọi là tình yêu vẫn còn có rất nhiều hình thái bất đồng hay sao? Y cần kỹ lưỡng ngẫm lại, là dừng lại ở đây? Hay vẫn nhắm mắt nhảy xuống vực sâu kia…