Hoàng hậu, trẫm sai rồi

Chương 39 : Khiêu khích

An Kỷ Phù dáng người nổi bật đứng ở giữa yến hội, "Hoàng hậu nương nương, thần nữ có yêu cầu quá đáng." Hoàng hậu mỉm cười nhìn An Kỷ Phù, "Không ngại, An quận chúa mời nói." "Thần nữ muốn hiến một điệu múa, nhưng cần người phối hợp, nghe nói đại công tử Lâm Phủ, tài đánh đàn siêu quần, không biết Lâm đại công tử có thể vì thần mà đàn một khúc nhạc." An Kỷ Phù nói xong mọi người đều sửng sốt, bọn họ biết Lâm đại công tử bị bệnh, lại quên mất Lâm đại công tử đã từng là tài tử vang danh của Đại Lịch, tất cả nhìn về hướng Lâm Dương Sách. Ninh Bảo Nhi cũng vậy, đại biểu ca biết đánh đàn, nàng tại sao không biết, còn An cái gì quận chúa làm sao biết . Lâm Dương Sách ngồi vững như Thái Sơn, như không nghe chuyện vừa rồi, nhìn thấy Ninh Bảo Nhi oán trách nhìn mình không hiểu vì sao? Khóe miệng nhẹ nhàng nhướng, ung dung đứng lên, lơ đãng ho vài tiếng. "Khởi bẩm Hoàng Hậu nương nương, vi thần tật bệnh triền thân, có lòng không đủ lực, sợ là không thể đảm nhiệm được đánh đàn việc, theo vi thần biết ở đây nhiều quý công tử có tài đánh đàn cao siêu, mong rằng quận chúa chọn người khác." Hoàng Hậu biết Lâm Dương Sách có bệnh, các yến hội trước cũng không tham gia. Lần này là Hoàng Thượng chủ động yêu cầu, mục đích là cho Lâm Thái phó mặt mũi, hắn năm nay mười tám nên sớm lấy vợ sinh con, vừa lúc mượn cơ hội tìm cho hắn chọn một vị phu nhân. Ninh Bảo Nhi ngồi ở một bên nghe biểu ca nói thở ra một hơi nhưng trong lòng vẫn thấy chua chua. Nếu nàng chưa tới có phải Đại biểu ca sẽ đồng ý, cái kia quận chúa dài cao cường như vậy tiếu, là nam nhân đều sẽ thích, ánh mắt hơi thâm ý liếc mắt quan sát An Kỷ Phù. Lâm Dương Sách thấy Ninh Bảo Nhi mặt một đen một hồi trắng, cảm thấy cực kỳ thú vị, khoé miệng cong lên như có như không ý cười, xem biểu muội thích ăn dấm chủ, sau này hắn phải chú ý một chút. An Kỷ Phù không nghĩ Lâm Dương Sách từ chối mình trước nhiều người như vậy, nhưng tạm thời không tiện phát tác. Lâm Dương Sách nói công tử đánh đàn giỏi rất nhiều, nếu mình cố chấp mời hắn thì sẽ đắc tội các vị công tử ở đây. Ngước mắt tầm mắt liền rơi vào Lâm Dương Sách và Ninh Bảo Nhi , ánh mắt như rắn độc nhìn Ninh Bảo Nhi, lúc nào trong mắt người như tiên nhân là hắn lại chứa người khác. Tình cảnh tạm thời xấu hổ, Hoàng Hậu Âu Dương Mẫn thay An Kỷ Phù giải vây, "Đã như vậy, có công tử nào nguyện ý đánh đàn cho An Quận chúa?" Hoàng Hậu tự mình mở miệng, vì vậy không thiếu hào môn đệ tử tranh nhau đánh đàn cho An Kỷ Phù . Một khúc múa lên, quả nhiên An Kỷ Phù là một tài năng, múa xong, toàn bộ đại điện đều vỗ tay. Hoàng Hậu chậm rãi nói: "An quận chúa tài múa siêu quần, người tới đem kiện tơ vàng thủy tụ lũ y ban cho quận chúa." Tơ vàng thủy tụ lũ y, phàm nữ tử khuê các biết múa, toàn bộ biết vũ y này là tinh phẩm, coi như tài múa thường thường, mặc vũ y này vào cũng có thể khiến kỹ thuật nhảy nhìn đẹp hơn hàng vạn hàng nghìn lần, là trân bảo a. An Kỷ Phù cung kính hành lễ, trên mặt lộ ra đắc ý nho nhỏ, cuối cùng trở lại chỗ ngồi khi nãy, còn cố ý nhìn thoáng qua Ninh Bảo Nhi. Ninh Bảo Nhi sửng sốt, vị An Quận chúa với nàng biết nhau sao, vì sao ánh mắt nàng ấy nhìn mình đấy địch ý. Bên này lúc An Kỷ Phù gọi Lâm Dương Sách đánh đàn,Nạp Lan Kỳ tâm tình hưng phấn một chút, nếu như bọn họ trai tài gái sắc phối hợp. Sau đó hắn đi đề nghị phụ hoàng tứ hôn An Quận chúa gả cho Lâm Dương Sách , nhưng Lâm Dương Sách cư nhiên cự tuyệt. Hắn thấy Hoàng Hậu của mình với Lâm Dương Sách liếc mắt đưa tình, ngực bị lửa đốt càng nóng. Ngồi ở bên cạnh Nạp Lan Kỳ, Mộ Dung Hạo mơ hồ cảm giác Nạp Lan Kỳ có cái gì không đúng, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Nạp Lan Kỳ , chỉ thấy ánh mắt hắn toàn bộ nhìn phía xa, theo tầm mắt nhìn sang, chỉ thấy cái kia ăn mặc một thân hoa mai phấn, da thịt như tuyết, hai mắt long lanh nước, nhìn quanh có một khí chất thanh nhã cao quý. Hắn cẩn thận nhìn rõ dung mạo, nhất thời kinh giác, đó không phải là Ninh tiểu thư không quan tâm ăn mày bẩn đem người mang đi sao? Quay đầu lại nhìn Nạp Lan Kỳ đen mặt, rõ ràng đang tức giận là vì vị tiểu thư kia sao? Quay đầu nhìn Ninh Bảo Nhi, thấy tầm mắt Ninh Bảo Nhi đang nhìn về hướng khác, xem tiếp thấy đến vị Lâm công tử có bệnh kia. Khóe môi nhếch lên tươi cười, một ác ý nảy sinh không biết Mộ Dung Hạo lấy cây quạt ở đâu ra? mở trước ngực quạt, "Kỳ, Ngươi thấy vị nữ tử kia không? lớn lên tốt. đợi đến lúc tỷ thí, ta cũng đi tới thi một chút, nếu như làm Hoàng Thẩm vui, liền xin Hoàng Thẩm đem nàng tứ hôn cho ta làm Thế Tử Phi thế nào?." Nạp Lan Kỳ nghe Mộ Dung Hạo nói thu hồi tầm mắt, đã nhìn thấy Mộ Dung Hạo nhìn cư nhiên là hoàng hậu của hắn.Trong lòng có một đoàn lửa chưa tiêu tán, lại thêm tên này,nếu không cùng nhau lớn lên, kiếp trước bản thân đăng cơ hắn một phụ tá đắc lực, thật muốn tát một cái đập chết hắn. Chỉ là lúc này hắn mới cẩn thận quan sát khuôn mặt non nớt Mộ Dung hạo, kiếp trước thêm kiếp này mình đã có hơn mười năm chưa nhìn qua hắn, lần cuối là khi bản thân mới đăng cơ, sau hắn liền trở lại đất phong thừa kế vương vị, không biết kiếp trước bản thân chết sau hắn sẽ ra sao, chắc Nạp Lan Thanh sẽ không đối xử với hắn tử tế. Bưng ly rượu trên bàn lên, giương mắt lơ đãng nhìn hướng Nạp Lan Thanh, quả nhiên Nạp Lan Thanh chân mày nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Hạo. Một tiếng hô to trong nháy mắt đem toàn bộ tầm mắt dời đi. "Hoàng thượng, Hoàng Hậu nương nương, tài tử giai nhân Lịch Quốc cũng không hơn cái này?"