Hoàng hậu, trẫm sai rồi

Chương 34 : Bảo nhi mất mặt

Bảo Các viện, từ trong sương phòng Ninh Bảo Nhi truyền ra từng tiếng kêu rên. "A a a a, ta điên, ta điên, sao lại làm ra cái bộ dạng này, lấy thân báo đáp, a a a... , mất mặt, mất mặt, quá mất mặt, xong, đại biểu ca hắn sẽ nghĩ ta như thế nào, hắn nhất định sẽ cho rằng ta là một người tùy tiện, a a a a." Ninh Bảo Nhi nằm trên giường, ôm chăn lăn lộn. Thược Dược bưng chậu nước từ bên ngoài vào. “Tiểu thư, rốt cuộc là ngươi làm sao, từ khi từ bên nhà ngoại trở về liền như vậy, ngươi làm cái gì?” Thược Dược không nhắc đến thì thôi, nhắc đến rồi lại làm cho Ninh Bảo Nhi có một loại xúc động muốn chết, nàng làm cái gì vậy a, đầu óc nghĩ về chuyện hôm nay xảy ra. "Lấy thân báo đáp." Lâm Dương Sách nhẹ nhàng đọc lại bốn chữ này một lần nữa, Ninh Bảo Nhi bỗng nhiên phản ứng lại, đưa tay che miệng Lâm Dương Sách. “Không, không, là ta nói sai.” Miệng bị Ninh Bảo Nhi bịt kín, gương mặt tuấn tú của Lâm Dương Sách hơi đỏ lên, trong lòng âm thầm an ủi, Bảo Nhi còn nhỏ, không biết nam nữ thụ thụ bất thân, cầm lấy tay Ninh Bảo Nhi. “Khụ..” Lúc này Ninh bảo Nhi mới hiểu được, trời ạ, nàng vừa mới làm cái gì, cư nhiên đi bưng miệng một nam tử trưởng thành, người khác nghĩ gì về nàng? Gương mặt đỏ hồng đến tận cổ, không dám nhìn thẳng Lâm Dương Sách, trực tiếp rút tay lại, che mặt, dậm chân xoay người chạy khỏi Tử uyển. Nhìn bóng lưng Ninh Bảo Nhi rời đi, Lâm Dương Sách đưa tay chạm lên môi mình một chút, cái này vừa mới bị Bảo Nhi sờ qua, hắn không dám biểu lộ tấm lòng với Ninh Bảo Nhi, bởi vì hắn biết, với thân thể yếu đuối, bệnh tật này sẽ không thể cho Bảo Nhi hạnh phúc, bây giờ khác rồi, hắn có khả năng chữa khỏi bệnh, hắn sẽ như người bình thường, có thể ở cùng một chỗ với người mình thích. Ninh Bảo Nhi đỏ mặt đi tới cửa Lâm phủ, vừa ra khỏi liền gặp Lâm Dương Thần, nghĩ tới việc bản thân vừa làm, liền lộ ra chút khó xử, không dám nói chuyện với ai, chẳng nói gì với Lâm Dương Thần liền vội vã chạy đi. Lâm Dương Thần có chút buồn bực, Bảo Nhi sao vậy, mặt hồng thế kia, có chuyện gì sao? Đi vào Tử uyển, nhìn đại ca đang ngốc ngốc nhìn chằm chằm vào tay mình, trong đầu đầy nghi hoặc, hôm nay mọi người bị gì thế, Bảo Nhi mặt đỏ hồng vừa rời khỏi, hiện tại đại ca lại nhìn tay đến ngẩn người. "Đại ca, ngươi có biết Tuấn biểu ca bị bệnh sao?” Lâm Dương Sách thả tay xuống, quay đầu nhìn Lâm Dương Thần, "Bảo Tuấn bệnh?” “Đúng vậy, mấu hôm trước ta đi chùa, thấy Bảo Nhi cầu một đại sư trị bệnh cho đại ca nàng, đại ca nàng ngoại trừ Bảo Tuấn, chẳng lẽ còn có người khác?” Lâm Dương Sách nghe xong mới nhớ tới Ninh Bảo Nhi nói ‘lấy thân báo đáp’, trong lòng liền ấm áp, xoay người đi vào phòng. —— Mấy ngày kế tiếp, Ninh bảo Nhi cứ như bị bệnh, vẻ mặt mệt mỏi, cái gì cũng không thấy hứng thú, ngay cả mỹ thực bình thường nàng thích ăn cũng không hứng thú. "Tiểu thư, ngươi ăn hai cái đi." Ninh Bảo Nhi ăn mặc đơn giản, búi tóc lại, nhìn thức ăn lắc lắc đầu, hiện tại có cho nàng ăn quỳnh tương ngọc lộ* thì cũng chẳng khác ăn độc dược, nàng đúng là không biết xấu hổ, dám to gan nói ra câu đó với biểu ca, thật là mất mặt, tuy nàng đã xác định là cầu hôn biểu ca nhưng cũng không phải trong hoàn cảnh này. —— Nạp Lan Kỳ biết Ninh Bảo Nhi đi tìm hắn, hắn liền hiểu Tuệ Giác đến, tự tay nướng một đùi dê xong, lại sai người trong Ngự Thiện phòng làm mấy món ăn tuyệt thế nổi tiếng, dựa theo yêu cầu của Ninh Bảo Nhi, phái người đưa đến chùa. Ngồi trong thư phòng, xử lý công sự, chân mày nhẹ nhếch, dựa theo trí nhớ kiếp trước, phải nhanh nhanh xử lý tốt, như vậy hắn mới có thời gian đi gặp hoàng hậu. Lâm Dương Thần giống như lưu manh đi tới phòng Nạp Lan Kỳ, nhìn Lưu Hỉ vẻ mặt lạnh lùng đứng trước của, cười hắc hắc, “Lưu công công, thái tử ở bên trong?” Lưu Hỉ âm thầm trừng mắt nhìn Lâm Dương Thần, thật không biết thái tử coi trọng hắn ta ở điểm nào, cư nhiên ném mình sang một bên, ngược lại làm gì cũng mang theo Lâm Dương thần cùng đi. "Lâm công tử có chuyện sao? Ta có thể thay ngươi truyền tin cho thái tử.” Lâm Dương Thần biết Lưu Hỉ không thích hắn, cụ thể là tại sao thì hắn không biết, cũng không quan tâm nhiều, đứng bên ngoài thư phòng lớn tiếng hét, “Kỳ thực cũng không có gì, chỉ là Bảo Nhi muội muội ta sinh bệnh, không biết vì sao mấy ngày nay ăn không ngon, ngủ không yên, cả người gầy đi một vòng.” Ninh Bảo Nhi sinh bệnh, Nạp Lan Kỳ liền mở của phòng. "Ngươi vừa mới nói cái gì, Bảo Nhi sinh bệnh, sinh bệnh gì, hiện tại sao rồi, ngự y chưa?" Lâm Dương Thần hơi nhướng mi, hắn biết trong mắt thái tử chỉ có Bảo Nhi muội muội. "Cũng không có bệnh gì lớn, chỉ là mấy ngày nay không ăn uống gì, gầy đi một vòng.” Ăn không ngon, Nạp Lan Kỳ vòng vo vài vòng, trong lòng cực lực nhớ lại kiếp trước hoàng hậu yêu nhất món gì, chỉ là suy nghĩ thật lâu, hắn đều nghĩ không ra, bởi vì kiếp trước hắn quan tâm hoàng hậu quá ít, đầu óc chợt nhớ tới hoàng hậu hình như rất thích ăn đùi dê hắn nướng, sai người bắt đầu chuẩn bị công cụ, hắn muốn nướng cho hoàng hậu ăn. —— Ninh Bảo Nhi nhìn trên bàn đầy thức ăn, nhưng không có khẩu vị, trong lòng vẫn còn nhớ tới chuyện ‘lấy thân báo đáp’. Chỉ chốc lát bên ngoài truyền đến giọng nói của Lâm Dương Thần. "Bảo Nhi muội muội, xem nhị biểu ca mang gì tới cho ngươi.” Lâm Dương Thần đặt đồ trong tay xuống bàn, mở ra, đùi dê nướng được cắt thành từng khối, bên trên rắc đầy rau thơm, rau xanh thịt hồng, thật mê người, hơn vị mùi hương ngào ngạt lại tràn ra, ai nhìn thấy cũng phải động tay. "Tiểu thư, thơm quá a." Thược Dược mỹ vị kia, nước miếng chảy ròng ròng. Vẻ mặt Ninh Bảo Nhi mệt mỏi nhìn đùi dê, vừa nhìn liền biết được làm ra từ tay Nạp Lan Kỳ. Lắc đầu, tỏ vẻ không muốn ăn. Vẻ mặt Lâm Dương Thần khó xử, thái tử tự tay nướng, Bảo Nhi muội muội không ăn thì hắn phải báo cáo kết quả công tác thế nào a. Bên ngoài, Thông Lan bưng một hộp gấm gỗ tử đàn chậm rãi đi đến. “Tiểu thư, bên ngoài có một gã sai vặt đưa tới, nói là ngài hãy tự tay mở.” Ninh Bảo Nhi tiếp nhận hộp, mở ra nhìn, một cây trâm bạch ngọc lặng lặng nằm trong hộp, mà bên dưới còn có một tờ giấy. Ninh Bảo Nhi đặt hộp để ở một bên, mở tờ giấy ra, vẻ mặt vốn mệt mỏi lập tức trở nên sáng lạng, cất xong hộp gấm cùng tờ giấy như bảo bối mới trở lại bàn, không có hình tượng, cầm đùi dê nướng thơm ngào ngạt lên nhét vào miệng, vừa ăn vừa khen người nướng thịt dê có tay nghề tốt.