Vẻ mặt Ninh Bảo Nhi ngượng ngùng, một thân hồng trang càng khiến nàng thêm xinh đẹp động lòng người, động tác ưu nhã, bước liên tục đi tới trước mặt Lâm Dương Sách. " Biểu ca Dương Sách", trong lòng Ninh Bảo Nhi loạn lên, cảm giác này thật giống khi lần đầu tiên nàng được Nạp Lan Kỳ cứu, chỉ là bây giờ không thể không bình tĩnh, lỡ như để lộ sơ hở trước mặt đại biểu ca, Ninh Bảo Nhi lặng hít sâu. Lâm Dương Sách nhìn Ninh Bảo Nhi, thật muốn đưa tay đi sờ sờ gò má nàng, như trước kia, tiểu nha đầu này vừa thấy là lập tức chui vào ngực hắn. Ninh Bảo Nhi thấy ánh mắt của hắn có chút ngẩn ra, chớp chớp đôi mắt to. "Đại biểu ca, ngươi đang đọc sách gì?" Lâm Dương Sách thu hồi vẻ mặt, nắm tay đặt ở bên môi ho nhẹ một tiếng, "Khụ, là binh pháp." Ánh mắt Ninh Bảo Nhi sáng lên, nàng chỉ biết đại biểu ca thích thi từ, chưa bao giờ biết hắn cũng thích xem binh pháp. Lâm Dương Sách nhìn thấu ý tứ trong mắt Ninh Bảo Nhi, trong lòng âm thầm cười khổ, năm đó có một tiểu nha đầu, cầm lấy vạt áo hắn, ánh mắt hâm mộ nói với hắn, sau khi lớn lên phải gả cho tướng quân uy phong lẫm liệt, chính là vì như thế một câu như thế, hắn liền nỗ lực học tập binh pháp, dốc lòng muốn làm một tướng quân, chỉ là đáng hận thân thể mình không tốt, trong mắt Lâm Dương Sách mang theo một chút cô đơn. Ninh Bảo Nhi nhìn Lâm Dương Sách, gương mặt hơi nóng, tim lại bắt đầu ùm ùm nhảy lên, thầm mắng mình, hai đời cộng lại đã hơn bốn mươi, vậy mà giờ lại run đến vậy, nỗ lực muốn thoát khỏi hoàn cảnh lúng túng này, đầu óc chuyển đổi liên hồi, chợt nhớ tới chuyện trọng yếu. "Biểu ca, ta có chuyện muốn nói cho ngươi, ta tìm được Tuệ Giác đại sư." "Tuệ Giác?" "Uh, là Tuệ Giác đại sư, ta nghe nói hắn y thuật cao minh, có thể trị bách bệnh, cho nên ta cố ý đi chùa mời hắn xuống núi, chữa bệnh cho ngươi, ngày mai hắn có thể đến đây, đợi khi hắn chữa bệnh của ngươi cho tốt, ngươi muốn làm cái gì đều được." Lòng Lâm Dương Sách yên lặng đã lâu, nghe Ninh Bảo Nhi nói như thế liền khẽ động, nhưng sau một khắc lại khôi phục bình thường, hắn xem qua các loại thần y, nhưng ngay cả tối thiểu nguyên nhân bệnh đều tra không ra, cần gì cho mình thêm hi vọng để rồi khi thất vọng thì không chỉ có mình hắn mà còn rất nhiều người xung quanh. Vì không muốn Ninh Bảo Nhi thất vọng, Lâm Dương Sách cười nhạt, "Cám ơn ngươi Bảo Nhi." Ninh Bảo Nhi nhìn ra Lâm Dương Sách đang miễn cưỡng, nghĩ lại cũng đúng, thân thể đại biểu ca chí ít cũng được trăm vị đại phu khám qua, mỗi lần đều nói có thể trị, nhưng kết quả vẫn không tiến triển chút nào, Ninh Bảo Nhi cũng không miễn cưỡng, dù sao kiếp trước là Tuệ Giác chữa bệnh của đại biểu ca, tin tưởng kiếp này cũng giống vậy, đợi khi biểu ca trị hết bệnh, liền có thể nói chuyện của bọn họ, mắt thấy ngày sinh hoàng hậu đã gần, cha để nàng đi dự tiệc, nếu như lúc đó xảy ra chuyện gì, nàng bị ép gả cho người nào hòa thân, hoặc lại bị chỉ định gả cho hoàng tử nào, đến lúc đó nàng khóc cũng không kịp. —— Nạp Lan Kỳ ngồi ở trong thư phòng của mình, nhìn tư liệu ám vệ thu thập, trán nổi gân xanh, kiếp trước hắn chết không oan uổng, cho tới bây giờ hắn cũng không nghĩ tới, vị nhị ca vẻ ngoài lương thiện, thế nhưng ở sau lưng hắn làm nhiều chuyện như thế. Kiếp trước hắn có nhiều ngu xuẩn, lại không phát hiện, gần một nửa người trong triều đình đều đã thuộc về phe cánh của Nạp Lan Thanh. Cầm trong tay tư liệu ám vệ, vẻ mặt hung ác nham hiểm, nhìn ám vệ đứng ở trước mắt hắn, giọng nói băng lãnh, "Tiếp tục phái người theo dõi hắn, bất kỳ chuyện gì đều không thể bỏ qua." "Vâng." Một luồng gió mát phất qua, ám vệ trước mắt biến mất trong đêm. Nạp Lan Kỳ từ án thư đứng dậy, đi tới cạnh cửa sổ, nhìn bên ngoài sáng sủa, trong lòng dần dần lạnh, Nạp Lan Thanh, kiếp này ta sẽ khiến ngươi mất đi toàn bộ những gì ngươi để ý nhất. Cửa thư phòng bị đẩy ra, Lưu Hỉ bưng bữa ăn khuya đi đến. "Gia, phòng bếp đã làm xong canh hạt sen." "Để vậy đi." Tâm tình Nạp Lan Kỳ tối tăm, vừa mới xem những tư liệu đó, hiện tại cái gì đều ăn không vào, nói tới nói lui, giọng nói có chút lạnh nhạt. Lưu Hỉ ngoan ngoãn cầm chén để ở trên án thư, yên lặng đứng ở một bên, tâm lý có chút ủy khuất, hắn từ năm tuổi đã đi theo thái tử, chưa từng rời khỏi, vậy mà gần đây thái tử đi đâu đều chỉ mang theo Lâm Dương Thần, càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, nhất thời toàn bộ cảm xúc đều hiện ra trên mặt. "Gia, trong cung truyền tin, hoàng hậu nương nương nói, ngày mai ngài hạ triều, liền đi trung điện, hoàng hậu nương nương cùng ngài có ước định chưa xong." Nạp Lan Kỳ nhíu mày, hắn cùng mẫu hậu có ước định sao? Hắn thế nào lại không nhớ rõ, xoay người ngồi xuống án thư, bưng lên canh hạt sen, uống một ngụm canh. "Phốc, khụ, khụ." Một ngụm canh hạt sen từ trong miệng phun ra, giống như sặc đến trong xoang mũi, bởi vì hắn nhớ đến một đại sự, là vòng tay của mẫu hậu hắn đã đưa cho Ninh Bảo Nhi, mẫu hậu nói ước định nhất định chính là cái này.