Hoàng hậu, trẫm sai rồi

Chương 30 : Chương 27.2

Lão đầu thở hồng hộc, "Cô... cô nương, ngươi còn lôi kéo lão phu như vậy, đến lúc đó mạng người không phải chuyện quan trọng, mà... mà là ngài nên đền mạng cho lão phu, mệt... mệt chết lão phu.” Thược Dược lúc này mới nhớ ra, một đường chạy thẳng về phủ lôi kéo người ta, mà quên mất người này là một lão nhân hơn bảy mươi tuổi. Cuối cùng đi tới trước phòng Ninh Bảo Nhi, lão đầu ổn định hô hấp, chuẩn mạch cho Hải Đường, không nói khác với lời Nhạc Sơn, kê ra hai phương thuốc liền chạy khỏi. —— Ngoài cửa lớn, Trấn Nam vương thế tử cầm quạt ngọc phê phẩy trước ngực, hai người tùy tùng đi sau, một người đi lên trước. “Thể tử, đây là Ninh phủ.” Khóe miệng Trấn Nam vương thế tử cười cười, giống như trong dự liệu của hắn, sau đó nhàn nhạt nói, "Được, đi thôi, chúng ta về biệt viện, sau đó còn phải tiến cung.” Xoay người nghênh ngang rời đi, hai tùy tùng đi theo Trấn Nam vương thế tử nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ nghi hoặc, tìm nửa ngày trời, bây giờ tìm được rồi sao lại không vào. Trong Ninh phủ, trời tối, Hải Đường mới từ hôn mê sâu tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thấy một căn phòng chỉnh tề, trên trán truyền tới một trận đau đớn, đưa tay đỡ cái trán, kêu một tiếng. Thược Dược bưng chén thuốc đi tới, thấy Hải Đường tỉnh lại ngồi dậy, mỉm cười một cái, "Ngươi đã tỉnh.” Lập tức đi tới đặt thuốc trên bàn, xoay người ra ngoài báo cho Ninh Bảo Nhi. "Tiểu thư, nàng tỉnh rồi.” Ninh Bảo Nhi từ cửa ngoài tiến vào, nhìn Hải Đường, vội vàng hỏi, "Thế nào, có còn khó chịu hay không?” Một giọng nói ôn nhu truyền tới, là giọng nói đầu tiên nàng nghe thấy trước khi hôn mê, không quan tâm vết thương trên người, vén chăn đi xuống, quỳ trước mặt Ninh Bảo Nhi. Ninh Bảo Nhi kinh hô, "Sao vậy, ngươi còn chưa khỏe, mau nằm xuống.” Hải đường quật cường lắc đầu, "Không, Hải Đường cám ơn tiểu thư đã cứu mạng, nguyện vì tiểu thư làm trâu làm ngựa." Nói xong dập đầu với Ninh Bảo Nhi ba phát ‘bang bang bang’. Ninh Bảo Nhi chua xót, cố nén nước mắt,, "Thân thể ngươi còn chưa khỏe, nhanh nằm xuống, mẹ ngươi ta đã phái người an táng, chờ ngươi khỏe lại đi gặp bà.” Hải Đường vừa nghe, nước mắt theo gò má chảy xuống, nhẹ cắn môi dưới, yên lặng ở trong lòng thề kiếp này dù thế nào cũng phải báo đáp vị tiểu thư này. Dàn xếp tốt cho Hải Đường xong, Ninh Bảo Nhi một mình ở trong phòng, tuy đau lòng vì Hải Đường, nhưng nàng lại có chút vui mừng, cuối cùng đã tìm các nàng trở về.