Hoàng hậu, trẫm sai rồi
Chương 14 : Thái tử tuổi trẻ tài cao
Hoàng đế ngồi trên long ỷ, vẻ mặt uy nghiêm.
“Phía nam có lũ lụt, bách tính khó khắn, các ái khanh có biện pháp gì để giải quyết không?”
(bên dưới một mảnh im lặng)
Nhị hoàng tử Nạp Lan Thanh nhìn xung quanh một chút, còn Nạp Lan Kỳ lại như đang đi vào cõi thần tiên, khóe miệng tùy tiện nhếch lên.
“Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần đề nghị tuyển dụng nhân công, tu sửa đập nước, trước tiên phải đảm bảo an toàn cho bách tính.”
Lịch hoàng (hoàng đế Đại Lịch quốc đó) gật đầu, khen nhị hoàng tử biết quan tâm đến bách tính, giương mắt nhìn nhi tử ông yêu thích nhất, Nạp Lan Kỳ, chỉ thấy hắn nhíu chặt chân mày, ông cho rằng Nạp Lan Kỳ đang trầm ngâm suy nghĩ, vì vậy nhàn nhạt hỏi, “Kỳ Nhi, ngươi có biện pháp gì tốt?”
Yên lặng ~~~
“Kỳ Nhi…”
“….”
“Khụ.. Tam đệ à…”
Nạp Lan Kỳ hoàn hồn, nhìn về phía nhị hoàng tử.
“Làm sao?”
Nạp Lan Thanh dùng ánh mắt ra hiệu, Nạp Lan Kỳ nhìn lên trên đã thấy Lịch hoàng nhìn chằm chằm hắn.
Thái độ của Nạp Lan Kỳ vừa rồi đủ để văn võ bá quan đều hiểu vị thái tử này đang thất thần.
Vì không thể để cho thái tử mất mặt trước toàn thể triều đình, Lịch hoàng đành hỏi lần nữa, “Kỳ Nhi, ngươi có biện pháp gì để ngăn chặn lũ lụt ở Giang Nam hay không, Thanh Nhi vừa mới nói nên sửa đập nước để cho bách tính an toàn.”
(xie: tôi muốn đến Giang Nam a…..)
Trong đầu xoay chuyển một cái, Nạp Lan Kỳ liền hiểu ngay, hiện tại Giang Nam lũ lụt thành họa, bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước, vì vậy chậm rãi nói, “Thưa phụ hoàng, nhi thần cũng có một biện pháp.”
Lịch hoàng cau mày, “Nói thử.”
“Nhi thần nghĩ, xây đập nước chính xác là một biện pháp tốt, chỉ là cần phải xây cao, hơn nữa nếu có đại hồng thủy ập tới thì đập nước đó cũng chẳng có tác dụng gì, vì vậy cần phải thoát nước, khơi thông đường sông, suối, dẫn nước đi ra biển rộng, dù sau này có đại hồng thủy đi nữa thì cũng không lo ngập lụt.”
Nạp Lan Kỳ vừa dứt lời, chúng thần đều gật đầu khen không dứt, ngay cả ánh mắt Lịch hoàng cũng mang theo vẻ tán thưởng, thừa tướng đứng sau lưng Nạp Lan Kỳ cũng phải ngẩng đầu quan sát thiếu niên mười lăm tuổi này. (Bảo Nhi mới có 12 =.=)
“Thật tốt, người đâu, theo lời thái tử mà làm.”
Bao nhiêu lời khen khiến Nạp Lan Kỳ đỏ mặt, kỳ thực biện pháp này không phải do hắn nghĩ, mà là do phụ tá bên cạnh Nạp Lan Thanh nói ra, sau đó đương nhiên Nạp Lan Thanh sẽ bảo đây là ý tưởng của hắn. Hắn ta cả đời ỷ lại vào người khác, thế nhưng không cần lo, dù sao Nạp Lan Thanh hiện giờ vẫn là thiếu niên.
“Một tháng sau là sinh thần (sinh nhật đó, để thế kia cho nó cổ đại) hoàng hậu, vừa lúc các sứ giả quốc gia khác đến nước ta, Kỳ Nhi phải tiếp đãi cho tốt.”
Một câu nói đã củng cố địa vị của Nạp Lan Kỳ, bởi vì công việc tiếp đãi sứ thần ngoại trừ đế vương cùng các quan đứng đầu thì không ai có tư cách, hôm nay lại giao chuyện lớn như vậy cho thái tử, hiển nhiên là muốn thái tử luyện tập trước khi lên ngôi.
_____
“Tiểu thư, lão gia đã về.”
Trong viện, Ninh Bảo Nhi đem Hi Nhi cột vào trên cây to, mình thì bưng một bát băng lạnh ngồi ăn, Thược Dược, Thông Lan, Bạch Ngọc cùng Nhạc mẫu nói chuyện.
Ninh Bảo Nhi la lên, “Cái gì, cha đã về?”
Đứng lên sửa sang lại quần áo, muốn chạy đi, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu hung tợn nhìn Hi Nhi, “Ngươi chờ đấy, để ta về xử lý ngươi, dám đi câu tam đáp tứ*.” (* chả hiểu nổi, đại khái là ng này quyến rũ ng kia đáp lại, chắc cho Hi nhi tìm vợ :v)
Mắt thấy Ninh Bảo Nhi biến mất ở hậu viện, mấy người ở đó dùng loại ánh mắt đồng tình nhìn Hi Nhi, không phải chỉ là đi tìm chó cái ở nhà cách vách chơi tí thôi sao, lại bị cột vào cây to…
Chính sảnh, Ninh thừa tướng khó có được một lần nhắc chuyện triều đình ở nhà, khen thái tử còn thiếu niên mà đã tài giỏi.
Ninh Bảo Nhi vừa bước vào liền nghe thấy cha mình khen tên khốn khiếp kia.
“Cha.”
Ninh thừa tướng hoàn hồn, nhìn tiểu nữ của mình, đứng không ra đứng ngồi không ra ngồi.
Thở dài một hơi thật sâu, như vậy thì ai dám đến hỏi cưới a.
“Cha.”
Ninh thừa tướng đỡ trán, “Đi về nghỉ ngơi đi, ta cùng ca ca ngươi nói chuyện.”
Ninh Bảo Tuấn cười xì, biết cha mình bất đắc dĩ mới nói vậy.
Ninh Bảo Nhi biết là nàng không có hình tượng nữ nhi, nhưng ai bảo kiếp trước nàng sống quá gò bó, kiếp này mới được tiêu sái một chút, giờ đã có cha cùng ca ca nuôi nàng, dù không ai lấy cũng không phải lưu lạc đầu đường xó chợ.
Cha cùng ca ca nói chuyện, mình chơi một chỗ, hậu viện lại chẳng có đại sự gì, quá nhàm chán. Ninh Bảo Nhi đứng dậy muốn rời đi, đột nhiên bị Ninh thừa tướng gọi lại.
“Chờ một chút, Bảo Nhi, tháng sau là sinh thần hoàng hậu, ngươi cùng phụ thân đi tham gia cung yến, trong thời gian này ngươi không được lén lút ra ngoài, ở nhà học chút quy củ trong cung đi, các sứ thần nước khác đều sẽ tới, đừng để phụ thân mất mặt.”
Ninh Bảo Nhi sửng sốt, lời cha đã ngầm ám chỉ rõ ràng, nàng có khả năng sẽ bị sứ thần chọn trúng mang về nước, cả người lạnh buốt, nàng thật vất vả mới có thể trọng sinh, không muốn bước vào cửa cấm cung lần nữa.
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
43 chương
49 chương
38 chương