Edit: Mộc Hạ Lệnh Thù giật mình, nhẹ nhàng đè lên bàn tay hắn, cúi đầu nói: “Vì sao chàng không hỏi?” Cố Song Huyền ngừng lại, ôm cả người nàng vào trong ngực. Hoa nở ngoài song cửa, ánh trăng trong trẻo nhuộm lên cây bạch quả một màu lam mềm mại, lá cây đung đưa, màu xanh như sao. Hạ Lệnh Thù im lặng, nhìn từ cây bạch quả đến song cửa sổ rồi đá lát trơn bóng, cuối cùng dừng lại trên cái bóng đen của song cửa. Nỗi lo lắng trong đáy lòng nàng còn đen tối hơn, uất ức còn nhiều hơn lá cây bạch quả, nàng không muốn cứ vờ ngớ ngẩn mãi, trốn tránh càng lâu thì hai người họ càng bị tổn thương nhiều, sớm hay muộn sẽ trở thành hố sâu, cuối cùng mai táng họ. Ngón tay Cố Song Huyền chọc lên khuôn mặt nàng: “Lệnh Thù của ta không ở trong hoàng cung đã lâu, con người cũng trở nên ngốc nghếch, không tốt rồi.” Hạ Lệnh Thù không nói nên lời, im lặng giằng co. Cố Song Huyền thở dài một tiếng, kéo nàng lên, hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt: “Nàng muốn ta hỏi cái gì? Mặc kệ ta có bao nhiêu nghi ngờ, dùng cách gì để tìm đáp án, nàng đều sẽ đau lòng. Những chuyện đó sẽ làm hỏng tình cảm của chúng ta, mới gặp mặt không lâu, ta không muốn làm tổn thương nàng sớm như vậy.” Hạ Lệnh Thù nhỏ giọng nói: “Ta chờ chàng hỏi. Chỉ cần hỏi, ta sẽ trả lời.” Cố Song Huyền hít sâu, có chút e ngại buông tay. Hắn không phải chưa từng nghĩ tới, mấy năm nay Hạ Lệnh Thù đã trải qua những gì, nàng còn trung trinh với hắn không, sự coi trọng với Hạ gia, trung thành với Đại Nhạn có còn không? Hay là nàng đã hết hy vọng vì hắn không quan tâm, thất vọng vì Hạ gia không thể cứu trợ, chán ghét vì Đại Nhạn chửi rủa nàng. Mỗi một lần suy nghĩ, lòng hắn liền chua xót. Hạ Lệnh Thù là nữ tử kiên cường như thế nào, ở hoàn cảnh nào nàng sẽ phải ở dưới thân nam tử khác hầu hạ, sẽ đau khổ xin giúp đỡ thế nào, dần dần tuyệt vọng chán nản, hoàn toàn vứt bỏ đất nước, bỏ rơi gia tộc, quên đi hắn. Suy nghĩ nhiều, chính hắn cũng bắt đầu tuyệt vọng, ngày ngày giày vò, hận không thể nói cho nàng biết mọi chuyện, sự việc không đơn giản như thế, không phải hắn không làm gì, hắn luôn kiên trì cứu nàng về, bảo vệ nàng, bảo vệ nàng thật tốt. Giang sơn và mỹ nhân, đế vương vĩnh viễn đều phải lựa chọn giang sơn. Nhưng lại có ai nghĩ tới đế vương một mình cô đơn trong nơi thành trống phồn hoa, nghĩ tới hỉ nộ ái ố của hắn, yêu hận tình thù của hắn? Mỹ nhân rất nhiều, giải ngữ hoa cũng có, nhưng có thể dắt tay mình đối mặt cực khổ, không rời không bỏ liệu có mấy người? Lựa chọn giữa giang sơn và mỹ nhân, là lựa chọn giữa làm người và con rối. Lựa chọn giang sơn, hắn nhất định sẽ là đế vương lạnh lùng vô tình, sinh ra cô độc, chết đi vẫn cô độc; lựa chọn mỹ nhân, hắn sẽ thành người thường, sẽ có vui vẻ, có buồn khổ, có lúc tức sùi bọt mép, cũng có lúc dịu dàng triền miên, hắn sẽ làm những việc mà một nam tử khi còn sống cần làm. Hắn lựa chọn không nghĩ tới những gì Hạ Lệnh Thù đã trải qua, vùi đầu nghĩ cách làm sao cứu được nàng, làm sao bảo vệ nàng, làm sao để nắm tay đến già. Lòng hắn, một nửa lo lắng như lửa đốt, một nửa lại tự xây cho mình ảo ảnh để hy vọng, hắn chỉ cần nàng trở lại bên mình, không hỏi gì cả, không đoán, cũng không làm tổn thương nàng. Nhưng Hạ Lệnh Thù lại là người trong mắt không chấp nhận một hạt cát, nàng thẳng thắn thành khẩn, lý trí, không cho phép hắn sợ hãi rút lui. Cố Song Huyền như một con thú bị vây khốn trong phòng, cứ đi luẩn quẩn, Hạ Lệnh Thù đang ép hắn, cũng là đang làm mình khó xử, vô số lần đối mặt nàng lại có cảm giác bất đắc dĩ. Hạ Lệnh Thù cười nói: “Cố Song Huyền, ta khát.” Cố Song Huyền à một tiếng, vẻ mặt đau khổ đi rót trà, sau đó đặt vào lòng bàn tay nàng. Hạ Lệnh Thù đưa cho hắn: “Chàng uống đi.” Cố Song Huyền vừa chạm môi vào, Hạ Lệnh Thù liền hỏi hắn, một câu hai ý: “Lạnh hay là nóng?” Cố Song Huyền hiểu ý của nàng, nói khẽ: “Lạnh.” Hạ Lệnh Thù nhận lại tách trà, tự mình uống một ngụm, tự mình áp lên môi hắn, Cố Song Huyền ngơ ngẩn để đầu lưỡi nàng thăm dò vào trong, hai người quấn lấy nhau, nước trà ấm áp bị Cố Song Huyền nuốt hết. Hắn dường như nếm mùi vị, lại có vẻ tỉnh ngộ, như một con sói đói bổ nhào về phía nàng, liếm láp khóe miệng nàng, thở hổn hển mắng nàng: “Nàng lừa ta.” Hạ Lệnh Thù cười nói: “Ta lừa chàng cái gì?” Cố Song Huyền nhìn nàng chăm chú: “Nàng vẫn là nàng, đúng không?” Không có gì với Tạ Sâm, thậm chí không có tình cảm với bất kì nam tử nào khác; cũng không thất vọng với Hạ gia, càng không tuyệt vọng về hắn. Hạ Lệnh Thù thản nhiên nói: “Tạ Sâm cũng không dám làm gì ta, hắn biết tính tình ta bướng bỉnh, nếu đi sai một bước ta sẽ lập tức tự sát; chỉ có Thánh công chúa kia từng cuồng ngôn, bị ta giết chết; về phần quốc chủ Tuyết quốc, ta chưa từng thấy qua chứ chưa nói tới phải chịu khổ.” Nàng thản nhiên kể lại chuyện vài năm nay, ánh mắt bình tĩnh, giọng điệu nhẹ nhàng, dường như chỉ kể lại quãng thời gian cô độc bình thường trong cuộc đời mình: “Một mình ta ở Bạch Vân Phong, ngày lạnh thì đọc sách uống trà, khi ấm áp thì trồng hoa phơi nắng, thực sự rất nhẹ nhàng.” Cố Song Huyền hỏi: “Có nhớ ta không, nhớ Thiên Nhi không?” Hạ Lệnh Thù mím môi cười khẽ. Đường đường là hoàng hậu Đại Nhạn, từ nhỏ đã sống cuộc sống cẩm y ngọc thực, nha hoàn vây quanh, làm sao lại từng chịu những ngay nghèo khó. Nàng không tin bất kì ai, ăn cơm cũng lôi kéo thị nữ Tuyết quốc, đối phương ăn vào không sao nàng mới động đũa. Trước kia ở trong gia tộc công việc bề bộn, ngày nào cũng đều được coi như báu vật, lời nói và việc làm đều phải chịu trói buộc, cũng ít khi rảnh rỗi, khi thành hoàng hậu lại quan tâm chuyện quốc gia thiên hạ, một khi rảnh rỗi, trong lòng đều có tơ vương. Cố Song Huyền nhìn từ nụ cười của nàng ra rất nhiều điều, cũng hiểu rất nhiều, đáy lòng đau đớn. Thù Nhi của hắn bị khổ sở nhiều lắm, vẫn kiên cường như cũ, là may mắn của hắn, cũng là may mắn của Đại Nhạn. Vẻ mặt Cố Song Huyền làm hốc mắt Hạ Lệnh Thù hơi ẩm ướt. Cuối cùng hắn đã lo lắng bao lâu, những ý nghĩ kia chôn giấu sâu thế nào mới có thể tỏ ra vui mừng trên mặt như vậy? Cố Song Huyền bây giờ đã trầm ổn hơn nhiều so với ngày trước, khiến cho Hạ Lệnh Thù không đoán được suy nghĩ của hắn, lo lắng tình cảnh của mình, bất kể thế nào nàng cũng không ngờ chấp niệm của hắn với nàng đã sâu nặng như thế. Tình yêu tới muộn quá, lại rất nồng nàn, khiến nàng nhất thời vui sướng không thôi, chỉ cảm thấy mình như đang ở trong mộng. Cố Song Huyền không ngừng gọi tên nàng, Hạ Lệnh Thù không ngừng đáp lại, hai người như trẻ con lăn lộn trên giường, tiếng cười thoải mái của Cố Song Huyền liên tục vang lên. Cố gắng của hắn, chịu đựng của hắn, trả giá của hắn đều đáng, đều được báo đáp, làm sao hắn không vui sướng cho được, làm sao hắn lại không biểu đạt tình yêu với Hạ Lệnh Thù đây. Hắn không ngừng hôn lên mắt nàng, ôm nàng thật chặt, dùng nụ hôn dịu dàng nhất kích thích dục vọng của nàng. Từ ngày Hạ Lệnh Thù thành thân tới giờ, đây là lần đầu tiên chủ động đáp lại hắn, quấn quýt với hắn, trong lòng ê ẩm ngọt ngào, tất cả đều là tình yêu. Edit: Mộc Hắn cắn cổ nàng, bàn tay to vân vê nơi tròn trịa, đầu gối ma sát bên trong đùi nàng, nghe thấy hơi thở dần nặng nề của Hạ Lệnh Thù, sự lạnh lùng trong mắt tan đi, hơi nước dần phủ lên, ánh sáng lướt qua, như sao như ngọc. Môi hắn ngậm lấy viên đậu đỏ tròn trịa, không ngừng hút, dùng đầu lưỡi của mình đánh vòng tròn xung quanh hạt đậu, Hạ Lệnh Thù khó nhịn mấp máy môi, hắn dùng răng nanh ngậm nó, cắn nhẹ, Hạ Lệnh Thù giãy dụa mạnh hơn, hơi thở mang theo tiếng khóc, hắn liền xoa nhẹ hai cái trấn an nàng. Hắn hôn lên mỗi tấc da thịt của nàng, giữ vòng eo của nàng, từ rốn trở xuống, dùng chòm râu ngắn ngủn mới nhú lên ma sát bắp đùi nàng, ngứa ngáy tê dại, da thịt mẫn cảm rung động như bị kim đâm truyền tới tâm trí Hạ Lệnh Thù. Nàng giật mình xoay đầu, hai chân tách ra một chút, Cố Song Huyền cười, hai má áp lên bụng dưới của nàng, quai hàm không ngừng trượt dần xuống, Hạ Lệnh Thù giãy dụa giữa cuồng loạn và rụt rè, càng muốn nhiều hơn lại càng cắn chặt răng không nói. Cố Song Huyền kê hai cái đệm dưới thân nàng, ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mắt nóng bỏng mà thẳng thắn, tràn đầy tình ý. Dưới ánh mắt hắn, Hạ Lệnh Thù dần dần thất bại, gương mặt đỏ bừng, một tay che mắt mình lại, quay đầu đi, hai chân lại lặng lẽ tách ra thêm một chút. Cố Song Huyền vùi đầu xuống, dùng đầu lưỡi thăm dò vào chốn đào nguyên, Hạ Lệnh Thù cả kinh, sợ tới mức suýt thì nhảy dựng lên. Hắn vội vàng đè nàng xuống: “Không nên cử động.” Hạ Lệnh Thù nghẹn ngào: “Đừng…” Cố Song Huyền đã không để ý đến sự ngượng ngùng của nàng, lập tức xâm nhập vào trong, nhiệt độ ấm áp không ngừng truyền tới, hắn không nhịn được cố đi xa hơn, đụng chạm trái phải, không ngừng quấy rối. Tiếng rên rỉ của Hạ Lệnh Thù dần rõ ràng, trong mơ hồ giống như vui mừng, lại giống như đang khóc, tóc hai người dây dưa lẫn nhau, không phân biệt nổi. Tay Cố Song Huyền cũng không ngừng vân vê trân châu ở đào nguyên, động nhẹ thì Hạ Lệnh Thù thở dài, nặng một chút thì nàng oán trách, cuối cùng, hắn đột nhiên cắn lên, Hạ Lệnh Thù ‘a’ một tiếng, cả người hoảng hốt. Tâm trạng Cố Song Huyền vô cùng tốt, không nhịn được ngậm lấy thịt châu liếm trái phải, thỉnh thoảng lại liếm lên nguồn suối. Hạ Lệnh Thù chỉ cảm thấy thủy triều trong cơ thể chậm rãi tràn ra, càng thấy xấu hổ, giãy dụa muốn thoát khỏi hắn. Hai người dịu dàng đùa nghịch, e lệ phản kháng và truy đuổi lẫn nhau, Hạ Lệnh Thù trở mình tránh hắn, tay Cố Song Huyền giữ eo của nàng, hôn lên mông nàng, sau đó lập tức áp lên lưng nàng: “À, thì ra Thù Nhi thích những kiểu mới lạ, vi phu nhất định sẽ cố gắng thật tốt.” Nói xong, dùng tay tách hai chân nàng ra, vật kia khí thế mười phần xâm nhập nàng từ phía sau. Hạ Lệnh Thù kêu rên, Cố Song Huyền hỏi: “Làm sao vậy?” Hạ Lệnh Thù hít sâu hai cái, tựa đầu trên giường: “Đau.” Cố Song Huyền giật khẽ. Quả nhiên, bên trong vừa nóng vừa chặt, nửa bước cũng khó đi. Càng như thế Cố Song Huyền lại càng vui vẻ, Lệnh Thù của hắn vẫn bảo vệ mình tốt lắm, nàng làm cách nào, phải chịu bao nhiêu ấm ức, có bị kẻ khác gây tổn thương không. Tính tình nàng rất trầm, khổ sở đều giấu đi, càng là chuyện đau khổ nàng càng cắn răng không nói, khiến người ta vừa đau lòng vừa hận. Hiện giờ, sau khi vui sướng Cố Song Huyền chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy yêu thương và đau lòng, hôn lên sống lưng nàng, tay vuốt nhẹ nhàng viên trân châu ở chốn đào nguyên, tiến thẳng một chút, lại chậm rãi rời khỏi. Mái tóc dài của Hạ Lệnh Thù trải trên giường như một bức tranh thủy mặc, hiền hòa mà thần bí. Cố Song Huyền ôm nàng, gọi tên nàng, đợi tới khi nàng rên rỉ đáp lại mới bắt đầu chuyển động mạnh hơn. Hai người giống như hai con thuyền trên biển, mặt biển ban đầu bình yên sau đó đột nhiên cuồng phong mưa bão, bọn họ ở cùng nhau, nhấp nhô trên mặt biển, cảm nhận lẫn nhau trong cơn gió bão, ở giữa sóng biển cảm thán sinh tử khó đoán. Hạ Lệnh Thù cũng di động theo động tác của hắn, thân thể càng lúc càng nóng, ý thức dần trở nên mê ly, mỗi một tấc da thịt đều như bị bỏng, máu trong người như đang sôi lên, xương cốt thì tê dại, trước mắt nàng là một biển hoa nở rộ, khi bay lên, bên tai chỉ có tiếng gọi của Cố Song Huyền, rất lâu sau vẫn không tan đi. Một đêm này dường như rất dài, lại dường như rất ngắn. Vài lần Hạ Lệnh Thù mở mắt ra đều thấy Cố Song Huyền đang cười, mỗi lần nhúc nhích đều chỉ cảm thấy thứ ở trong người càng chuyển động nhanh hơn, trong lúc mơ màng nàng bị Cố Song Huyền làm phiền , muốn cắt ngang hứng trí của hắn mới phát hiện cổ họng đã không ra tiếng, không vui liền dùng hết sức nắm tay hắn tỏ ý phẫn nộ. Cố Song Huyền buồn cười, đơn giản cắn môi nàng, một lần nữa dẫn nàng vào trong mơ màng, cảm nhận càng nhiều pháo hoa rực rỡ. Hai người đều là hạn hán đã lâu gặp mưa rào, Cố Song Huyền không kiềm chế được, ép buộc Hạ Lệnh Thù cả đêm, sang ngày thứ hai, cả ngày đều ở trên giường. Buổi tối Tiểu Quái Tử phải canh ở ngoài, nghe xong một đêm kia, sáng sớm hai mắt đỏ ngầu, đôi môi khô nứt nhắn lại lời của Bát vương gia Đại Nhạn với Ngũ vương gia Hứa quốc rằng muốn đi thăm thú vài nơi, du sơn ngoạn thủy mấy ngày. Ngũ vương gia đã nghe nói về tính tình của ‘Bát vương gia’, lập tức không so đo, sai người đi sắp xếp việc lặt vặt dọc đường, còn mình thì ở trong phòng chờ, chờ một cái liền đến tận lúc mặt trời lặn. Khi Hạ Lệnh Thù tỉnh táo lại, toàn thân như bị người ta nghiền nát, cả người không còn sức lực, trong lòng thầm nghĩ tự mình không biết tiết chế, để Cố Song Huyền bừa bãi, khiến người ta chê cười. Cố Song Huyền giống như chó săn bò tới bên giường nàng, nhìn nàng tỉnh lại thì lập tức dùng chăn quấn lấy, ôm nàng đi tắm. Hạ Lệnh Thù đương nhiên không chấp nhận Cố Song Huyền cầu hoan mãi, hai người liền cãi nhau trong bồn tắm, cuối cùng diễn biến thành vận động tay chân, sau khi ăn uống no đủ, Cố Song Huyền cười y như một con hồ ly, đúng lúc gặp được Ngũ vương gia. Ngũ vương gia là một vị vương gia phong lưu, nhìn sắc trời xong liền cười với Cố Song Huyền, nói: “Nếu Định Hưng vương có hứng, hay là tối nay chúng ta ra ngoài tiêu khiển, mỹ nhân Hứa quốc cũng có tư vị riêng đấy.” Vương gia phú quý tiêu khiển làm sao thiếu được tần lâu sở quán, Cố Song Huyền cũng là hoàng tử, tất nhiên biết mấy chuyện bên trong, lập tức cười nói: “Mỹ nhân nhiều nữa cũng có lúc ăn ngấy, dạo này bản vương ăn chay.” Ngũ vương gia ‘ha’ một tiếng, nhìn qua đối phương vào trong sương phòng. Ở trong kia, Tiểu Quái Tử đã sai thị nữ trang điểm cho Hạ Lệnh Thù, cánh cửa sổ mở ra một nửa, loáng thoáng thấy được dung nhan tuyệt thế của nàng. Phong thái không nhiễm bụi trần, lạnh nhạt tự nhiên, còn cả ánh mắt lạnh lùng thoáng qua, làm cho mỗi nam tử đều không kìm được muốn đi chinh phục nàng. Trong lòng Ngũ vương gia vừa động liền nhớ tới tin đồn ở mấy nước rằng vị Bát vương gia này từng giận dữ vì hồng nhan, hiểu rõ cười nói: “Định Hưng vương là người đã trải qua ngàn thứ, chỉ lấy một gáo nước.” Cố Song Huyền phất tay áo với hắn, nói tránh đi: “Bản vương sẽ nghỉ ngơi hai, ba ngày trước, sau đó khởi hành cũng chưa muộn.” Xa xa đã có người hầu bê đồ ăn lên, Cố Song Huyền cũng không có ý giữ Ngũ vương gia lại dùng cơm, tự mình vào phòng, đóng cửa sổ lại chỉ để một khe hở, xác định không còn kẻ nào rình coi mới ngồi xuống, kéo Hạ Lệnh Thù ăn cơm. Trải qua một đêm, hai người đã được coi là cặp vợ chồng đế vương thẳng thắn chân thành nhất, tình cảm càng trở nên sâu sắc, cử chỉ cũng thân mật. Hạ Lệnh Thù bớt đi vẻ lạnh lùng, trên mặt luôn lộ ý cười như gió xuân, Cố Song Huyền ngắm nhìn cũng nổi lên sắc tâm, khó tránh khỏi lời nói có chút âu yếm ngọt ngào, khiến Hạ Lệnh Thù liên tục cấu tay hắn. Phong tục Hứa quốc có phần thoải mái, có thể thấy dân chúng mua bán thú săn, cũng có sản vật quý trên núi,… giá cả khá rẻ. Cố Song Huyền mua cho Hạ Lệnh Thù rất nhiều đồ bổ, còn vụng trộm ăn rất nhiều đồ bổ thận, ăn đến mức miệng hắn cũng bị lở, quấn quít lấy Hạ Lệnh Thù để tiêu hỏa, đoạn đường ngắn ngủn mà cũng đi hết hơn hai mươi ngày, nếu không phải Hạ Lệnh Thù nhớ thương Thái tử còn ở trong cung Đại Nhạn thì Cố Song Huyền còn muốn đưa nàng đi chơi tiếp. Ban đầu Ngũ vương gia còn thường đề cử cho Cố Song Huyện một số nơi ăn ngon chơi vui, sau đó mới hiểu ra, vị Định Hưng vương này du ngoạn chỉ là giả vờ, hắn toàn tâm toàn ý bổ nhào lên người mỹ nhân của mình, hận không thể quẳng hết chuyện quốc gia đại sự ra sau đầu. Ngũ vương gia dường như gặp được tri âm, lôi kéo Cố Song Huyền lải nhải một trận, ví dụ như triều chính rất lắm chuyện, tâm tư đám quyền quý quá thâm sâu, thật nhàm chán, buồn tẻ vô vị, rồi những thứ không tưởng tượng nổi. Cố Song Huyền nghe xong thì gật đầu liên tục, tối đến lại dán chặt bên cạnh Hạ Lệnh Thù, xem tin tức gián điệp Hứa quốc truyền tới, thỉnh thoảng cũng trao đổi chuyện thay đổi ở triều cục với Hứa Thừa Ân. Kể từ khi Hứa Thừa Ân biết Hạ Lệnh Thù muốn gả Ca Thuận công chúa cho hắn, mỗi ngày liền ở trước mặt Hạ Lệnh Thù nói đủ thứ, nói An quận chúa hay gây chuyện thị phi thế nào, về sau sẽ chẳng ai dám lấy nàng; còn nói Ca Thuận công chúa lớn lên trong hoàng cung, xương cốt yếu, không thích hợp với khí hậu vùng biển như Hứa quốc, …, Hạ Lệnh Thù vừa chăm chú lắng nghe vừa ra lệnh cho thị nữ chuẩn bị lễ vật mang về Đại Nhạn, quay đầu còn nói chuyện thơ ấu của Ca Thuận công chúa, Hứa Thừa Ân bồn chồn đến nỗi nhảy lên nhảy xuống, hận không thể nói rõ ràng rằng: ta muốn lấy An quận chúa, không phải Ca Thuận công chúa. Có điều, lời này hắn không thể nói, cũng không dám nói. Đoạn đường đi náo nhiệt ấy cuối cùng cũng tới kinh đô Hứa quốc vào tuần thứ mười một. Cố Song Huyền không vội đi gặp quốc chủ Hứa quốc. Hắn cũng không muốn ngoan ngoãn ở trong dịch quán để người ta giám thị, liền thường xuyên kéo Hạ Lệnh Thfu ra ngoài ‘tầm hoan tác nhạc’. Cũng thường có chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, có điều mỹ nhân đều bị hắn đưa cho Tiểu Quái Tử; làm việc trượng nghĩa cũng không thiếu, kéo bè kéo lũ đánh nhau đến đỏ mặt tía tai, hắn còn tay không ra trận, gây chuyện sinh sự là chuyện cơm bữa, sau đó còn tự báo danh là Ngũ vương gia, khiến đối phương phải chịu tiếng xấu thay hắn. Một ngày gặp lại Ngũ vương gia, chợt nghe đối phương kể khổ, nói mình gặp phải vận cứt chó, đi tới đâu cũng bị người ta vây đánh, quá kì quái. Cố Song Huyền giả vờ an ủi, Ngũ vương gia liền tỏ vẻ nói: “Hay là ngươi đưa mỹ nhân kia cho ta vui vẻ mấy ngày?” Lúc ấy Cố Song Huyền còn cười tủm tỉm, nhìn đối phương chăm chú, quay đầu liền tự mình tháo bảo kiếm treo trên vách xuống, truy sát Ngũ vương gia qua vài cái sân, sau khi bắt được đối phương thì đánh cho một trận, khiến Ngũ vương gia nửa tháng không ra khỏi cửa. Việc này cuối cùng tạo nên mỹ danh chỉ thích mỹ nhân không thích giang sơn cho ‘Bát vương gia’. Hạ Lệnh Thù nhìn hắn: “Giang sơn, mỹ nhân, ừ!” Cố Song Huyền lập tức vui vẻ ôm nàng tỏ ra thân mật: “Ta bây giờ là Bát đệ, đương nhiên sẽ thích người đẹp hơn. Khi nào ta trở thành Lục lang của nàng thì giang sơn quá nặng rồi.” Hạ Lệnh Thù gật đầu. Nếu đế vương đúng là chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn, Hạ gia sẽ không gả Hạ Lệnh Thù cho hắn, mà đương nhiên là hắn cũng không xứng với Hạ Lệnh Thù. Giang sơn Đại Nhạn là giang sơn của Cố gia, là quốc thổ mà Hạ gia bảo vệ, cũng là cố quốc của Hạ Lệnh Thù. Về điểm này, hai người họ đều phân biệt rất rõ ràng. Trời bắt đầu rét đậm, quần áo của Hạ Lệnh Thù không đủ, đang định chuẩn bị thêm một ít áo lông, không ngờ tới đêm đã có một quý phu nhân tới cửa. Đối phương mặc quần áo cung đình, đầu đội Kim phượng ngũ vĩ, thản nhiên tiến vào, đôi mắt đẹp đảo quanh, cực kì quyễn rũ. Khi vào nàng ta còn dẫn theo một chuỗi dài mỹ nhân, cười dịu dàng với Cố Song Huyền: “Hứa Chu thị bái kiến Định Hưng vương, vương gia thiên tuế.” Hứa Chu thị, mẫu phi thân sinh của Hứa Thừa Ân, là quý phi được sủng ái nhất hậu cung Hứa quốc hai mươi mấy năm.