Một mình Hoàng đế gặp gia quyến của thần tử, không hợp lý. Cho dù là em dâu của hắn cũng không được. Lương công công tự mình đi mời Triệu vương phi đến điện Tốn Vĩ, Hạ Lệnh Thù nghe được là ý của hoàng đế, không nhiều lời, chỉ hỏi: “Hạ đại nhân đâu?” Lương công công sửng sốt, khom người nói: “Hoàng thượng chỉ sai nô tài mời Triệu vương phi vào cung, chưa từng đề cập đến đại nhân Hạ Lệnh Càn.” Chỉ một câu này Hạ Lệnh Thù đã hiểu lão hoàng đế chuẩn bị coi chuyện đại bất kính của đêm qua thành việc vợ chồng gây sự không đáng kể để xử lý. Nếu thật sự muốn phế hậu thì lập tức phải bắt toàn bộ mấy ngàn người Hạ gia từ trên xuống dưới nhốt vào thiên lao. Cố Song Huyền ngược lại đi mời Hạ Lệnh Ngọa, rõ ràng là muốn đối phương tới khuyên Hạ Lệnh Thù. Người của Hạ gia tam phòng luôn tôn kính đối với Triệu vương phi. Trên đường đi Lương công công đã nói một cách đại khái những chuyện đã phát sinh đêm qua, bao gồm vết thương của hoàng đế, còn cả hành động của hoàng hậu. Cuối cùng than thở: “Hoàng thượng vẫn lưu luyến, trong lòng đau xót cũng không để hoàng hậu biết. Buổi sáng vào triều cố lắm mới che giấu được, nói chuyện một hồi lâu với Định Đường vương liền phát giận. Đến buổi trưa, bệnh thương hàn tái phát, máu từ vết thương đều không cầm được, còn muốn cố gắng phê duyệt tấu chương, tiếp kiến sứ thần. Sau đó không biết vị đại thần nào lỡ nói sai một câu, Hoàng thượng liền giận dữ, ném không ít đồ đạc, gào thét ‘Ai còn nhắc chuyện phế hậu liền chém’.” Nhìn Triệu vương phi thờ ơ, đành phải đi đường vòng hỏi nàng: “Vương phi và Triệu vương có từng gây chuyện với nhau như vậy không?” Triệu vương phi cười: “Sau khi đi đất phong, chút ngăn cách trước đây đều đã hết.” Lương công công lập tức nói: “Triệu vương và vương phi là trời đất tạo nên, hơn nữa có Tĩnh Thục Thái hậu ở sau trấn an, nhất định không thể xảy ra cách trở.” Triệu vương phi liếc mắt với ông ta đầy thâm ý, cười nói: “Đúng là thế. Tĩnh Thục Thái hậu cũng là mẫu phi của Hoàng thượng, hậu bối đi sai bước gây nên mâu thuẫn gì cũng làm Thái Hậu phải giải quyết. Hay là ta đi gặp mặt Thái hậu trước?” “Ấy ấy, không cần không cần.” Lương công công cười mỉa, lập tức nói nhỏ câu gì đó, Triệu vương phi gật đầu, lại trả lời vài câu, Triệu vương phi nhìn thấy hoàng hậu, Lương công công vội vàng cáo lui. Ông ta rẽ vào một hành lang, nếu không đi điện Biền Đằng của Hoàng đế thì nhất định là cung Đỉnh Hoành của Thái Hậu. Triệu vương phi Hạ Lệnh Ngọa là người rất yêu thương người thân nhưng lần này cũng hiểu Hạ Lệnh Thù đã quá tay. Tốt xấu gì cũng là hoàng hậu, nhất cử nhất động đều liên quan đến vinh hoa của gia tộc, Cố Song Huyền không trừng trị tội này, nếu là Tiên hoàng thì chắc đã tịch thu gia sản, giết cả nhà kẻ phạm tội. Trong lòng Hạ Lệnh Thù đầy khổ sở, nhưng nàng không muốn làm chị gái lo lắng. Là Vương phi, lần này Hạ Lệnh Ngọa vì an nguy của Triệu vương và Hạ gia, không sợ nguy hiểm đến tính mạng mà tới đây đã chuyện ngoài dự liệu. Hạ Lệnh Thù không đợi nàng khuyên bảo, bước đi: “Ta và hắn đã không còn lời nào để nói. Hắn không bỏ qua cho Hạ gia thì còn đến trêu chọc ta làm gì? Để ta chờ Thiên Nhi lớn lên, khi đó hắn muốn chém muốn giết thế nào cũng được. Hiện tại ta không có lòng dạ nào vật lộn với hắn, cũng không có tâm tư trình diễn ân ân ái ái của vợ chồng. Ta tôn trọng hắn, hắn cũng cho ta chút tôn trọng là tốt rồi, không thiếu nợ lẫn nhau, không can thiệp vào chuyện của nhau.” Triệu vương phi nói: “Hầu hạ hoàng đế là phần việc bên trong của hoàng hậu.” Hạ Lệnh Thù cười xùy một tiếng: “Hoàng đế có tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, người người đều là tuyệt sắc, còn sợ không có ai làm ấm giường cho hắn hay sao? Chẳng lẽ thân thể Hạ Lệnh Thù ta có gì khác với mọi người sao? Những gì ta có người khác cũng có, ta không muốn hầu hạ hắn sẽ có nữ tử tình nguyện leo lên giường hắn. Hắn tỏ vẻ sủng ái hoàng hậu cho người bên ngoài xem thì được thôi. Để ta quản lý hậu cung là được, những cái khác không cần.” Ngừng lại một chút, bổ sung thêm một câu: “Ta cũng không hiếm lạ gì.” Khi Tĩnh An Thái hậu còn ở trên đời, Hạ Lệnh Thù đã nhận không biết bao nhiêu khổ sở vì đôi mẹ con này, nay nàng đã không còn ôm bất cứ hi vọng nào với hắn, đối với mỗi lời nói nụ cười, từng hành động của hắn nàng đều chỉ coi như trò hề. Sủng hạnh sẽ chỉ khiến nàng cảm thấy nhục nhã. Đế vương thật ra đều coi phi tần là ràng buộc với quyền thế, lãng phí các nàng, chẳng lẽ các nàng cũng nên lãng phí chính mình sao, vứt bỏ tôn nghiêm để cười làm lành? Lẽ nào mặc kệ đối phương lợi dụng gia tộc của nàng, mặc kệ hắn không thật lòng thích nàng, mặc kệ ngay cả khi thị tẩm hắn ở trong bóng tối cười nhạo nàng hạ tiện, mặc kệ khi sóng gió trôi qua nàng chỉ còn một con đường chết. Lẽ nào như thế mà nàng còn phải cười nói, cảm tạ hoàng đế ban ân, cảm tạ hoàng đế sủng hạnh, cảm tạ hoàng đế để nàng sống thêm vài năm? Mưa móc sấm chớp đều là quân ân, nói thì dễ nghe, bên trong đã có bao nhiêu nữ tử phẫn hận mà rơi huyết lệ. Hạ Lệnh Thù không phải nữ tử nhu nhược, ép buộc quá mức, thà rằng gãy chứ không chịu mềm, ngọc nát đá tan, đó mới là con đường báo thù của nàng. Nàng ngừng nói, Cố Song Huyền liền xuất hiện ở cửa đại điện, cũng không biết đã tránh ở bên ngoài bao lâu, nghe được bao nhiêu. Hạ Lệnh Thù chẳng buồn nghiêng đầu nhìn hắn một cái, Cố Song Huyền là hoàng đế co được giãn được, cũng không giận dữ, tự mình cúi người thả con bạch hồ xuống mặt đất. Con vật kia vừa rơi xuống đất, nhìn thấy mỹ nhân liền chạy tới, giống như một con dơi giơ ra cả tứ chi, trực tiếp nhào vào ngực Hạ Lệnh Thù, dọa nàng nhảy dựng lên. Nhìn kỹ lại thì đây chẳng phải là con bạch hồ mà mấy ngày trước Cố Khâm Thiên ôm đến đây sao. Tiểu bạch hồ kêu chít chít vài tiếng, đầu cọ vào ngực nàng, nàng túm lấy cổ nó, nó liền lẻn lên vai nàng, vươn đầu lưỡi liếm mặt nàng. Triệu vương phi nhìn, biết đây là lễ vật hoàng đế cố ý đưa cho Hạ Lệnh Thù, đang định hành lễ thì Cố Song Huyền nói: “Người một nhà, không cần khách khí.” Triệu vương phi hiểu được, cười hỏi hắn: “Nghe nói hoàng thượng bị phong hàn, đã đỡ hơn chưa?” Cố Song Huyền lập tức ho khan hai tiếng, không biết có phải là vì cổ họng không thông hay không mà sau đó lại ho kịch liệt, ho đến tê tâm liệt phế, hai má đỏ bừng. Triệu vương phi không đỡ hắn, Hạ Lệnh Thù cũng không cử động, Cố Song Huyền ho một lúc lâu không có người cho hắn cái thang nào, đành phải ngượng ngùng tự mình ngồi xuống, nói chuyện phiếm với Triệu vương phi, thỉnh thoảng nhìn bạch hồ đang cọ hai má Hạ Lệnh Thù. Cố Song Huyền cố ý để Triệu vương phi tới khuyên Hạ Lệnh Thù. Có Hạ Lệnh Ngọa khuyên bảo, Hạ Lệnh Thù sẽ không tiếp tục giơ kiếm về phía hắn. Dù sao bọn họ cũng là vợ chồng, nếu gây ra phiền toái thật, nàng chịu thiệt thỏi, hắn cũng sẽ khó sống. Nhưng hắn thật sự không ngờ Hạ Lệnh Thù lại coi hắn như ngựa đực, là kẻ gặp ai liền yêu người đó, là một nam tử hoa tâm. Nam tử ba vợ bốn nàng hầu có gì sai? Hoàng đế có tam cung lục viện cũng chẳng phải do hắn quy định. Hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ làm nhục hoàng hậu, hắn chỉ có cảm giác nếu mình sủng ái nàng hơn không chừng hai người có thể trở lại quãng thời gian vừa mới thành thân. Dù sao trong lòng nàng thật sự có hắn, hắn cũng không muốn buông tay nàng, vì sao không thể tiếp tục tốt đẹp. “Mọi người đều cho qua, việc này cũng bỏ qua đi. Đừng ai nhắc tới nữa, người cũng quên hết đi.” Tuy rằng Cố Song Huyền nhìn Triệu vương phi, nhưng lời này là nói với Hạ Lệnh Thù. Lúc này Triệu vương phi khom người nói: “Thần thiếp thay Hoàng hậu tạ ơn Hoàng thượng không giết.” Hạ Lệnh Thù ngồi kia không buồn lên tiếng. Cố Song Huyền gật đầu, chuyển qua đề tài khác: “Thất đệ dạo này thế nào? Sau khi đi chiến trường về, chuyện trong phủ mong em dâu chú ý nhiều hơn, nếu nguyện ý thì về thành Bắc Định ở cùng Lệnh Thù một thời gian cũng tốt.” Hắn không nói bắt người của phủ Triệu vương làm con tin, ngược lại dùng thân phận người nhà để đề nghị. Triệu vương phi biết hắn muốn mình ở đây làm người hòa giải, không để chuyện Đế Hậu cãi nhau huyên náo ra cả triều đình, khi đó sẽ ảnh hưởng đến chiến cuộc ở biên cương. Dù sao hiện giờ Hạ Lệnh Thù cũng sẽ tìm mọi cách để bảo vệ an toàn cho chị gái mình, cho dù có khó chịu nhiều hơn nữa với Cố Song Huyền thì cũng kiềm chế lại, Hạ Lệnh Ngọa lập tức trả lời: “Nữ Nhi Thượng Cẩm đã sắp năm tuổi, chuẩn bị vào thư viện Bạch Lộ học tập, ta sẽ ở nhà mẹ đẻ thêm ít ngày.” Không lâu sau, Tạ tiên sinh đến thay thuốc cho hoàng đế. Cởi bỏ lớp băng trong lòng ban tay, hai bên thịt lại mở ra, băng trắng bên ngoài đã dính đầy máu, còn có ít thuốc phía trên, vô cùng thê thảm. Triệu vương phi không thể nhìn cảnh này, quay đầu bước đi. Chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu loáng thoáng của Cố Song Huyền, bàn tay nắm chặt tay vịn nổi đầy gân xanh, có thể thấy được tia máu đỏ dưới da, khớp xương nổi lên rõ ràng. Đến lúc thay thuốc ở ngực, Cố Song Huyền liền vào nội điện, lúc đi lại đã có vẻ nghiêng ngả. Tạ tiên sinh sờ lên trán hắn, nóng bỏng, lại sai người chuẩn bị giấy bút viết đơn thuốc. Cởi bớt áo ra, vết thương trên ngực giống như một nụ hoa mai sắp nở, mũi kiếm vẽ ra nhụy hoa, máu nhuộm thành đóa, hơi mở ra, mọc rễ trong lòng. Cách một tấm rèm, Cố Song Huyền nhìn ra ngoài, Hạ Lệnh Thù đang vỗ về sống lưng của bạch hồ, bình tĩnh nói vài chuyện lặt vặt trong nhà với Triệu vương phi. Dung nhan như vẽ, tư thái phong lưu, lại có vẻ thanh nhã kiểu khác. Nhưng nàng không hề nhìn về phía hắn một lần, liếc mắt một cái cũng không. Không lâu sau bên ngoài điện có tiếng hô to: “Thái hậu giá lâm!” Mọi người trong điện đều chấn động. Cố Song Huyền vội vàng chỉnh trang lại quần áo, bước nhanh ra ngoài. Tĩnh Thục thái hậu được Từ ma ma đỡ vào, thấy Triệu vương phi quỳ xuống, cũng không bảo đứng lên, chỉ lạnh lùng bảo nàng: “Ngươi lập tức viết cho Triệu vương một lá thư, nhắc hắn nhớ rõ những gì ai gia đã nói với hắn trước khi đi đất phong.” Chiếc trâm cài trên búi tóc Triệu vương phi lóe sáng, cúi đầu nói: “Những gì Thái hậu dạy bảo, Triệu vương vẫn khắc ghi trong lòng.” Thái hậu đứng trước nàng, hỏi: “Vậy ngươi thử nói xem, ai gia đã dặn hắn cái gì?” Triệu vương phi dập đầu: “Thái hậu dặn Triệu vương lúc nào cũng phải nhớ rằng hắn là con trai của tiên hoàng, là Triệu vương của Đại Nhạn, là con dân của hoàng thượng. Thân là con trai thứ bảy của Tiên hoàng, cần phải biết trên dưới; thân là Vương gia, phải bảo vệ quốc gia; thân là con dân, phải mong đất nước vinh quang.” “Tốt!” Thái hậu quát, “Ngươi nói cho hắn biết, ai gia ở thành Bắc Định nhìn hắn, xem hắn thực hiện lời hứa của mình; xem hắn tôn quân ái quốc thế nào, bảo vệ gia đình và thiên hạ thế nào; nhìn hắn vì Đại Nhạn mà chinh chiến sa trường, nâng cao uy thế của quốc gia.” Ngừng một lúc, lại nói: “Ngươi nói cho hắn, làm thần tử phải biết tuân thủ bổn phận của mình.” Triệu vương phi dập đầu: “Dạ.” Thái hậu vung tay lên, Triệu vương phi liền lặng lẽ lui ra ngoài. Đợi Thái hậu ngồi vào chỗ của mình, thoáng nhìn vào mắt, các ma ma liền dẫn những người khầu khác ra đại điện, cẩn thận đóng cửa lại. Bóng tối thình lình bao phủ trong cung điện rộng lớn, đã qua hoàng hôn, ánh mặt trời cuối cùng cũng ngừng lại trên ván cửa. Thái hậu quát to: “Hoàng hậu quỳ xuống!” Vai Hạ Lệnh Thù run lên, tiểu bạch hồ vội vã lủi lên xà ngang, mở to con ngươi màu vàng nhìn xuống dưới. Thái hậu nhìn Hạ Lệnh Thù một lúc lâu, sắc mặt ngày càng giận dữ. Cố Song Huyền đứng một bên, bàn tay nắm chặt dưới tay áo, trong lòng đã rõ Thái hậu đến chuyến này là vì trị tội. Vốn dĩ hoàng cung này có rất nhiều bí mật cũng không giấu diếm nổi. Vừa rồi Thái hậu gõ vào Triệu vương phi rõ ràng là muốn nhắc nhở Triệu vương làm thần tử thì đừng quá phận, khiến hoàng đế khó chịu thì sau này dễ dẫn đến huynh đệ tương tàn. Mẹ đẻ hoàng đế là Tĩnh An Thái hậu, Triệu vương là con ruột của Tĩnh Thục Thái hậu, làm mẹ, Tĩnh Thục Thái hậu tuyệt đối không muốn nhìn thấy Hoàng đế và Triệu vương xa cách. Trong triều, nhà mẹ đẻ của Thái hậu là Hàn gia cũng biết nể mặt hoàng đế, hiểu được mà giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang. Trong hậu cung, Thái hậu không va chạm với hoàng hậu, nếu có thể quan tâm tới hoàng đế liền quan tâm, nếu không thể nhúng tay thì sẽ không lắm mồm. Cho nên bất kể là trong lòng hay ngoài mặt, đôi mẹ con này này vẫn duy trì vẻ mẹ hiền con thảo. Hiện tại, Thái hậu đích thân đến tẩm cung của hoàng đế, lại còn đóng cửa lớn, dáng vẻ sắp nổi bão với Hạ Lệnh Thù, đây là lần đầu tiên. Điều này cũng đủ để nói rõ rằng Tĩnh Thục Thái hậu không hề thiên vị, đứng sau Hoàng đế tính toán vì Đại Nhạn triều. Trong lòng Cố Song Huyền thả lỏng, cảm thấy có phần ấm áp, thấp giọng nói: “Mẫu thân.” Thái hậu kinh ngạc nhìn hắn. Cố Song Huyền biết mình xưng hô đúng rồi, liền cười nói: “Mẫu thân vì con trai và con dâu mà lo lắng rồi.” Tự mình đỡ lão nhân gia ngồi xuống, cúi đầu: “Mẫu thân đã nghe người ngoài nói linh tinh gì mà lại đến chỗ con tìm chân tướng.” Thái hậu bực bội, một lúc lâu mới nói: “Ta đúng là bị chọc tức. Lệnh Thù hồ đồ, ngươi làm hoàng đế mà cũng hồ đồ. Nàng phạm phải sai lầm lớn như thế, ngươi còn cố tình giấu diếm, về sau nếu lộ ra, Hạ gia sẽ bị tịch thu gia sản, giết kẻ phạm tội. Tới lúc đó Thái tử sẽ như thế nào.” Bà không nói Hạ Lệnh Thù sẽ như thế nào, chỉ nói trên lập trường của Cố Khâm Thiên, chính là điểm có thể uy hiếp hai người. “Người ta nói thà dỡ mười ngôi miếu cũng không phá vỡ một cuộc hôn nhân. Chuyện vợ chồng son của các ngươi ta không nên tham gia vào, nhưng đây là ta sốt ruột. Nhớ năm đó ta và tiên hoàng cũng có va chạm, mỗi ngày đều gây chuyện ầm mĩ, cũng không giống như nàng, có gan cầm kiếm chĩa về phía hoàng đế.” Hạ Lệnh Thù không nói một lời, vẫn quỳ trên mặt đất không nhúc nhích. Thái hậu thở dài: “Lệnh Thù, ta biết ngươi ấm ức. Đặt trong nhà bình thường, ấm ức của ngươi là chuyện vô cùng lớn, nhưng nếu đặt trong hoàng gia, sai lầm đều là do ngươi. Chuyện phi tần tranh đấu gay gắt thì có là gì! Hắn là hoàng đế tương lai, chẳng lẽ còn phải đi lãng phí thời gian vào chuyện cãi cọ giữa các nữ tử hay sao? Ngươi mang thai bị người ta ám sát, lúc ấy hắn vì chuyện hoàng vị mà tranh đấu sứt đầu mẻ trán, không quan tâm đến ngươi cũng là có nguyên nhân. Định Khang vương bức vua thoái vị, ngươi ở hậu cung, hắn ở phía trước, hắn phải đối mặt với cơ nghiệp của tổ tông, là sự nghiệp thống nhất đất nước, là thiên hạ. Ngươi là người đứng đầu hậu cung, phải thay hắn phân giải ưu phiền, vì hắn mà dọn sạch chướng ngại.” Thái hậu vỗ lên khuỷu tay hoàng đế, “Làm hoàng đế, coi nhẹ một nữ tử và một hoàng tử chưa sinh ra, không thể coi là sai lầm lớn.” Hạ Lệnh Thù mím chặt môi, đôi mắt chớp vài lần, cuối cùng nhắm lại. Thái hậu nói: “Làm hoàng hậu, ngươi không chỉ là thê tử của hoàng đế, cũng là mẫu nghi thiên hạ. Ngươi nhất định phải đặt quốc gia lên đầu tiên, sau đó mới là người đứng đầu hậu cung, mới là mẫu thân của thái tử. Đã không có hoàng đế thì làm sao có hoàng hậu, càng không có thái tử. Ngươi phải nhớ kỹ, hoàng đế là trời, thái tử cũng vậy. Hoàng đế không thể vướng vào nữ nhi tình trường, hoàng hậu không được phép lòng dạ hẹp hòi. Trước khi đi, Thái hậu trịnh trọng nói với đôi vợ chồng: “Chuyện hoàng đế bỏ mặc ngươi một năm trước, khiến mẹ con các ngươi thiếu chút nữa mất mạng, hôm nay cũng coi như hắn đã trả ngươi một mạng. Chuyện cũ trước kia xóa bỏ, nếu còn so đo…” Bà nhìn về phía hoàng đế, kiên định nói: “Thì phế hậu, tuyển thái tử khác. Đại Nhạn triều không thể để con của hoàng hậu bị phế kế thừa đai nghiệp.” Thái tử là thịt trong lòng Cố Song Huyền, cũng là nhát đao trong ngực Hạ Lệnh Thù. Thái hậu rõ ràng là muốn Hạ Lệnh Thù tỉnh ngộ, nhưng thật ra đều cho hai ngươi một bậc thang, để bọn họ hóa giải mâu thuẫn sâu đậm. Thiên gia, cho dù là thiên cừu đại hận đều có thể giải quyết bởi lợi ích lớn hơn. Hoàng đế bảo vệ thái tử thì sẽ tương kính như tân với hoàng hậu; hoàng hậu vì thái tử đương nhiên sẽ nhường nhịn hoàng đế hơn. Một hồi sấm chớp mưa gió “hành thích vua” bị hoàng đế và Thái hậu liên hợp áp chế, biến mất không dấu vết. Hạ Lệnh Thù cũng không phải người ngu dốt, nàng hiểu được cách nhìn mặt mà đoán ý tứ, càng hiểu được phải xem xét kỹ tình thế, Thái hậu đã trải rộng triều cục trước mặt nàng, nàng tội gì phải lâm vào thế khó xử giữa hoàng đế và Triệu vương. Hạ gia về sau là hậu thuẫn của Thái tử, hoàng đế chỉ có thể chèn ép chứ không thể tiêu diệt Hạ gia. Trên bầu trời, ánh trăng đêm mười bảy đã khuyết một góc, dù không trọn vẹn nhưng vẫn sáng ngời như cũ, chiếu lên những phiến ngói màu xanh lục, tạo thành những cái bóng gọn gàng. Giữa trời thu lạnh lẽo mà trong trẻo, Cố Song Huyền kéo đầu Hạ Lệnh Thù tựa vào ngực mình, thấp giọng nói: “Chúng ta bắt đầu một lần nữa, được không?” Hạ Lệnh Thù níu chặt cổ tay áo của hắn, trong lòng hiểu rõ: được hay không được… nàng đều không thể quyết định.