Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn
Chương 9 : Vợ chồng vốn là chim cùng rừng
Trong hoàng cung trên có hai cung Thái hậu, Thái phi nương nương, dưới có cung nữ thái giám phụ trách quét nhà vẩy nước, tất cả đều ở trên cổng hoàng thành căng thẳng hồi hộp. Bởi vì hoàng đế bệ hạ tôn quý đang mặc một bộ áo đơn, đứng trước cổng Triêu Dương, tuyên bố muốn chạy đến cổng
Vĩnh huy rồi quay trở lại, liên tục chạy ba vòng.
Khoảng cách giữa hai cổng ước chừng ba bốn dặm đường. Chạy tới chạy lui ba chuyến, không phải là muốn lấy cái mạng vàng ngọc của tiểu hoàng đế hay sao?
Nhưng hoàng đế lúc này đã quyết tâm muốn chạy, ngay cả Thái hậu nương nương khuyên bảo, hắn cũng hoàn toàn không nghe. Vì vậy, thái hậu nương nương đành phải sai cung nhân dọn dẹp và đứng dọc hai bên đường, lần lượt lau mồ hôi tiếp nước bất cứ lúc nào.
“Đây là tạo nên nghiệt gì a…” Thái hậu nương nương vuốt ngực, bi thiết.
Đoàn Vân Chướng đứng bên cạnh cổng Triêu Dương, trong lòng biết rõ, chuyện này đã náo loạn cực kỳ. Trên trán hắn ướt đẫm mồ hôi, cảm thấy cả hoàng cung đều đang nhìn mình chê cười. Kỳ thật, chiếu theo tính cách của hắn, thật chỉ muốn đem tất cả hoàng đệ hoàng muội trong lớp, kể cả Ngụy Thái phó, toàn bộ giết sạch để diệt khẩu. Nhưng hắn lại không thể. Mà muốn hắn mặt dày mày dạn xem như chưa từng nói qua chuyện chạy ba vòng cổng thành, hắn cũng không làm được.
Đoàn Vân Chướng hung hăng thầm mắng một hồi. Hắn cảm thấy, tất cả ngọn nguồn đều đến từ Hắc Bàn chết tiệt, hoàng hậu xui xẻo kia.
Hiện tại, Đoàn Vân Chướng đang khom lưng nhấc chân, khởi động thân thể, chân thành cầu xin sẽ không phải chạy đến mức miệng sùi bọt mép.
Hắn cố gắng quay đầu cổ về phía sau, vặn người ôm theo, đột nhiên đứng hình không vặn trở lại nữa.
Bởi vì hắn trông thấy sau lưng, tiểu hoàng hậu đen sẫm mập mạp mặc bộ áo ngắn màu hồng phấn, tựa như một cây pháo hồng tròn trịa, đang lao nhanh tới.
“Ngươi đến đây làm gì?” Đoàn Vân Chướng mặt đen hết một nửa.
Kim Phượng cười hì hì nói: “Thần thiếp tới chạy cùng hoàng thượng.”
Đoàn Vân Chướng nghe thấy trên cổng thành được dịp sôi trào. Vì vậy, hắn nhíu mày kéo kéo xiêm y trên người Hoàng hậu nương nương: “Ngươi không biết ăn mặc thế này trông rất buồn cười sao?”
Kim Phượng tiếp tục cười: “Vợ chồng vốn là chim cùng rừng…”
Đoàn Vân Chướng liếc nhìn nàng một cái: “Ai là vợ chồng với ngươi?”
Kim Phượng cúi đầu, lại ngẩng đầu lên: “Ngài bị lâm vào hoàn cảnh này, một phần cũng bởi do thần thiếp.”
Đoàn Vân Chướng hừ một tiếng: “Ngươi cũng biết sao?”
Kim Phượng gật gật đầu. “Cho nên, đừng rề rà nữa, nếu không chạy, trời sẽ tối mất.” Lời nói vừa dứt, nàng đã như một quả pháo màu hồng nổ tung giữa trận chiến, bắt đầu phóng đi như bay.
“Ai…” Đoàn Vân Chướng phải mất một lúc mới phản ứng kịp, vội vàng nhấc chân đuổi theo.
Cái gì khởi động chuẩn bị, không quản nữa, không thể thua trong tay Tiểu Hắc Bàn này được.
Nhìn chằm chằm vào tiểu Hắc Bàn màu hồng phấn ở đằng trước, Đoàn Vân Chướng bỗng cảm thấy mình giống như con lừa mang cối xay đá trong chuyện ngụ ngôn, đằng trước đầu có treo một củ cải.
Kim Phượng cho rằng, mình đã mập như vậy, mạo xưng là trang hảo hán đối với nàng mà nói, chắc hẳn không phải là việc gì khó. Nhưng nàng sai rồi.
Sau khi chạy được hai vòng, củ cải đã bị ném lại đằng sau cách con lừa khá xa. Còn con lừa hình như càng chạy càng đắc ý, ngay cả việc củ cải đã mất dạng ở đằng trước từ lúc nào cũng không hề phát giác.
Kim Phượng rốt cuộc tê liệt, ngã xuống trước cổng Triêu Dương tựa như một đống giẻ rách. Nàng từ bỏ. Vô duyên vô cớ lại đánh cược chạy ba vòng cổng thành, tiểu hoàng đế căn bản đầu óc chỉ toàn bã đậu.
Co quắp một phút đồng hồ, Kim Phượng vẫn không thể nói được một câu nguyên lành. Tố
Phương cầm chiếc khăn tay, sợ hết hồn hết vía lau mồ hôi không ngừng tuôn chảy trên trán nàng, trong miệng không nhịn được liên tục càu nhàu: “Đây là nghiệp chướng gì vậy cơ chứ?”
Kim Phượng bên này sắp tắt thở, trên cổng thành lại vang lên tiếng hoan hô náo nhiệt. Thì ra, hoàng đế lại chạy được một vòng đến cổng Vĩnh Huy, giờ phút này đã ở xa xa chạy trở lại.
Kim Phượng run rẩy đôi môi: “Nam nhân… đều là tên xương cốt bằng sắt thép khốn khiếp.”
Tố Phương cả kinh: “Nương nương, ngài nói gì vậy?”
Kim PHượng khoát khoát tay, nhắm mắt lại. Hoàng đế chạy xong ba vòng cổng thành, nàng cũng coi như công thành mà rút lui.
Không ngờ Đoàn Vân Chướng khi vào đến cổng Triêu Dương, chẳng những không dừng lại mà còn chạy vòng qua các cung nữ thái giám đang chào đón, chuẩn xác túm lấy cổ tay Kim Phượng.
“Ngươi còn chưa chạy xong!”
Kim Phượng sững sờ, dưới chân đã bị hắn kéo đi vài chục bước. “Ta ta ta ta đâu có nói là muốn chạy hết ba vòng…”
“Ngươi muốn trở thành người nói mà không giữ lời sao? Ngươi nói muốn cùng trẫm chạy xong ba vòng này mà.”
“Bệ… Hạ, thiếp chính là người nói mà không giữ lời…”
“To gan! Ngươi thân là hoàng hậu đương triều, sao có thể nói không giữ lời? Chạy!”
Kim Phượng sắp khóc rồi.
Hoàng đế quả nhiên đã ghi hận nàng, ghi hận nàng rồi?
“Thiếp không chạy…” Kim Phượng quyết định chơi xấu đến cùng, đặt mông ngồi chồm hổm xuống đất không đứng dậy.
Đoàn Vân Chướng túm lấy cổ áo sau của nàng, kéo lên: “Cho dù ngươi bò, cũng phải bò đến cổng Vĩnh Huy rồi vòng lại cho trẫm.”
Vẻ mặt Đoàn Vân Chướng vô cùng kiên nghị, vô cùng quyết tuyệt, vô cùng khí khái nam tử, vô cùng quân lâm thiên hạ.
Kim Phượng khóc.
Nàng bắt đầu đạp hắn, cắn hắn, nhéo hắn.
Nhưng tiểu hoàng đế rõ ràng là đánh chết cũng không buông tay.
Kim Phượng cảm giác vải vóc lót cái mông của mình sắp bị mặt đất mài rách bươm rồi.
“Thiếp… thiếp chạy…” Mắt lệ như suối trào.
Mọi người trên và dưới cổng thành đều hóa thành con tò he, kinh ngạc nhìn một đời đế hậu có những hành động vượt xa thời đại.
Trên cổng thành, Thái hậu nương nương lặng yên bình tĩnh hồi lâu, rốt cuộc nói với Từ thái phí bên cạnh: “Là do ai gia sơ ý quá sao? Có phải Hoàng thượng… tinh lực tràn đầy quá mức rồi?”
Từ thái phi cười rất mập mờ: “Muội thấy tình cảm hoàng thượng và hoàng hậu cũng không tệ lắm. Tục ngữ nói, trong mắt người tình xuất Tây Thi. Nói không chừng, hoàng thượng lại thích tư vị của hoàng hậu. Hôm trước, tiểu súc sinh của muội còn nói, hoàng thượng ở Thượng Thư phòng đã công khai bảo vệ hoàng hậu nữa đó.”
Thái hậu có chút phiền muội, thở dài: “Hoàng thượng cũng đã mười bốn tuổi rồi, cũng nên để bọn họ viên phòng.”
Dưới cổng thành, Kim Phượng không hề phát giác được vận mệnh của mình đã có một sự thay đổi trọng đại. Khi nàng dùng cả hai tay hai chân bò đến cổng Triêu Dương, một chút ấn tượng coi như không tệ về Đoàn Vân Chướng trong lòng nàng đã ầm ầm sụp đổ.
“Dù sao nàng ấy cũng là con gái…” Đây là lời mà cái tên khốn khiếp ấy đã nói sao? Vì sao hôm nay hắn lại quên mất nàng là con gái rồi?
Thù này không báo, nàng không phải là Hắc Bàn.
Hoàng hậu nương nương cùng hoàng đế bệ hạ đồng thời co quắp ngã xuống đất, dựa lưng vào nhau ngồi thở dốc.
“Ngài… ngài… sẽ gặp báo ứng…” Hoàng hậu nương nương tràn trề ác ý nguyền rủa.
“Ngươi… ngươi… như bây giờ chính là báo ứng…” Hoàng đế bệ hạ đắc ý vừa thở dốc vừa cười.
“Ngài… chính ngài làm bậy… Liên… liên quan gì đến thiếp…” Hoàng hậu nương nương chưa từ bỏ ý định giãy giụa.
“Trẫm… căn bản là trẫm chưa từng xem qua đáp án của ngươi… Trước sau vẫn luôn giấu ở trong ngực!”
“A?” Hoàng hậu nương nương vô cùng kinh ngạc.
“Cho nên… đều… đều bị ngươi làm hại.” Hoàng đế bệ hạ không nói gì nữa, bật móng vuốt đập Hoàng hậu nương nương lật ngửa ra đất.
Ai bảo hắn là hoàng đế chứ? – Hoàng hậu nương nương thê thảm vô hạn.
Thái hậu nương nương nhìn chăm chú vào cảnh này, vừa vui mừng vì con trai rốt cuộc cũng trưởng thành, lại vừa mơ hồ lo lắng.
Đối với một đứa con gái vừa đen vừa mập như vậy, chức năng thẩm mỹ của con trai sau này có bị lệch lạc gì không đây?
Hai mươi năm sau, tiểu Thái tử tám tuổi trộm lật giá sách của sử quan, đọc được một đoạn văn như sau:
Năm mười bốn tuổi, hoàng thượng đã có phong thái của cao tổ, ngôn tất tín, hành tất quả. Hoàng thượng đảm bảo với Thái phó: “Không đạt được hạng nhất, thì trẫm tự phạt chạy ba vòng nam bắc hoàng thành.” Sau vì Lư
Vương lập kế mà ý nguyện của hoàng đế không thành. Mọi người đều khuyên: “Cứ coi như chuyện chưa hề xảy ra đi, cần gì phải nhọc thân?” Hoàng thượng không đồng ý, nhất quyết chạy ba vòng hoàng thành, không hề lười biếng. Hoàng hậu tuổi còn nhỏ, nhưng cũng có kiến thức, nguyện đồng cam cộng khổ với hoàng thượng, vợ chồng cùng chạy. Đế hậu giai hành (cùng nhau hành động), được khắp thiên hạ tin yêu, toại thành giai thoại.
(Ngôn tất tín, hành tất quả: Lời nói phải được tin, hành động phải có kết quả, nói phải suy nghĩ cân nhắc, hành động phải kiên quyết)
Vì vậy, tiểu thái tử hồi cung kể lại cặn kẽ những gì vừa đọc được cho mẫu hậu nghe. Mẫu hậu mặt đen của hắn ngưng thần trầm tư thật lâu, rốt cuộc thở dài một tiếng: “Những việc làm của sử quan, quả nhiên không đáng tin.”
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
120 chương
79 chương
54 chương
38 chương
12 chương
10 chương
33 chương