Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Chương 17 : Tâm tư của hắc bàn, ngươi đừng đoán

Kim Phượng không trở về Hương La Điện mà đi thẳng đến cung thái hậu, vấn an một phen lại bị nô dịch một phen, lúc này mới quay lại Hương La Điện. Cái mông vừa dính xuống ghế, Kim Phượng liền không chịu nhúc nhích nữa. “Tố Phương, lấy cho ta quyển ‘Liệt Quốc Chí’ ra đây, mới đọc có một nửa, còn chưa có xem hết đây.” “Tố Phương, mang một hộp mứt hoa quả hôm qua vừa mới chuyển đến ra đây.” Tố Phương nhìn tiểu chủ tử nhà mình ngồi một đống trên ghế, không khỏi thở dài. “Nương nương, ngài tiếp tục như vậy là không được đâu.” “Vì sao không được?” “Xem tình hình hôm nay, Hoàng thượng có vẻ rất thích Bạch Ngọc cô nương.” Kim Phượng cực kỳ đồng ý gật đầu. “Ta cũng cảm thấy như vậy.” “Nương nương, ngài không có một chút cảm giác nguy cơ nào sao?” Kim Phượng cúi đầu suy nghĩ một chút, cười nói: “Ngươi yên tâm, hoàng thượng không dám phế hậu.” “…” Tố Phương trừng lớn tròng mắt, kêu lên, “Nương nương! Đây không phải là vấn đề phế hậu hay không phế hậu, mà liên quan đến địa vị của ngài trong hậu cung, trong suy nghĩ của hoàng thượng! Ngài… mong muốn của ngài chỉ có một chút như vậy thôi sao?” “Vậy ta còn có thể làm gì?” Kim Phượng cười khổ, nói. “Ngươi muốn ta đi theo hoàng thượng nói, a ơ ơ, hoàng thượng à, tranh hoa lan của ngài vẽ thật sự là, tương đối là… đặc biệt… phi thường… Tóm lại…” Tố Phương xì một tiếng bật cười, giậm chân. “Nương nương!” Ai, điểm tốt của nương nương nhà mình, người ngoài lại không nhận thức được. Nhưng nương nương nhà mình đến tột cùng thì tốt ở điểm nào, Tố Phương thật sự là nói không nên lời. Kim Phượng ôm quyển ‘Liệt Quốc Chí’, nhai mứt hoa quả, ngọt ngào an lành đọc thêm vài trang. Bên ngoài đột nhiên có một cung nhân tiến tới, trình lên một phong thư, nói là người thân của hoàng hậu nương nương gửi tới. Kim Phượng ngạc nhiên. “Ai đưa tới?” “Là Uy Quốc công phu nhân sai người đưa vào cung.” Kim Phượng càng thêm ngạc nhiên. Nếu có chuyện gì quan trọng, Lưu đại phu nhân nhất định sẽ tự mình tiến cung thông báo. Còn nếu chỉ là chuyện râu ria, cần gì phải đưa tin vào lúc này? Nghĩ không ra. Nàng cầm phong thư, ước lượng, là một trang giấy hơi mỏng. Kim Phượng dứt khoát mở ra, chỉ thấy trên tờ giấy là nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: ‘Ái nữ Hắc Bàn.’ Trong đầu Kim Phượng mở rộng trong sáng. Đây là bức thư mẹ Vĩnh Phúc của nàng nhờ Triệu đồ tể nhà cách vách viết dùm. (đồ tể: người làm nghề mổ heo) Tin tức về Vĩnh Phúc, trước nay đều do Lưu đại phu nhân mang vào lúc tiến cung. Kim Phượng chưa từng nhận thư trực tiếp từ Vĩnh Phúc. Theo Lưu đại phu nhân nói, từ đầu đến cuối Vĩnh Phúc vẫn không muốn rời khỏi căn nhà nhỏ bé kia. Lưu Đại phu nhân cũng không muốn cưỡng ép bà. Có điều, trên sinh hoạt, Lưu Đại phu nhân cũng giúp đỡ không ít, cho nên cuộc sống của Vĩnh Phúc cũng coi như vừa lòng đẹp ý. Chỉ là… Ai, nét chữ của Triệu đồ tể, thật sự là vô cùng thê thảm. Kim Phượng nhìn thấy bức thư, cảm giác giống như nhìn thấy toàn cảnh máu heo vung vẩy. Đọc tiếp, Kim Phượng lại không cười được nữa. Ánh mắt của nàng từ từ phai nhạt. ****** Trong Hiên La Điện, Đoàn Vân Chướng chậm rãi khép lại tấu chương mới đọc được một nửa. Tấu chương nói về một vụ án mạng. Trong nhà phú hộ đó có một chính thất (vợ cả) và mấy cơ thiếp (vợ lẽ). Phú hộ còn chưa thỏa mãn, có một ngày lại cấu kết với khuê nữ là thân muội của chính thất, muốn thu ả làm vợ lẽ. Chính thất bị bỏ bê lâu ngày, sinh ra ghen ghét. Cuối cùng vào một buổi đêm đã thắt cổ ông chồng trăng hoa ngay trên giường. Hình bộ thượng tấu, muốn phán chính thất kia vào tội xử trảm, thỉnh Thánh thượng châu phê (lời phê bằng bút đỏ). Đọc đến đây, Đoàn Vân Chướng, chẳng hiểu sao, sau lưng lại rợn lên cảm giác ớn lạnh. Hôm nay tại Đình La Điện, ánh mắt u oán của Tiểu Hắc Bàn như cây kim thép, đâm vào tim hắn. Cánh tay Tiểu Hắc Bàn rất tròn, nếu muốn đè chết một người… hẳn là không thành vấn đề. Đoàn Vân Chướng khụ một tiếng, gọi Tiểu Tôn Tử. “Ngươi nói xem, hoàng hậu có ghen thật không?” “Tiểu nhân… không biết…” “Trẫm muốn hỏi về cách nhìn nhận của ngươi, ngươi cứ mạnh dạn nói đi!” Trong lòng Tiểu Tôn Tử vẫn còn sợ hãi, ngẩng đầu dò xét Đoàn Vân Chướng một cái, lại vội vàng cúi đầu xuống. “Tiểu nhân… Chỉ biết mấy ngày nay trong cung quả thật có lời đồn…” “Đồn cái gì?” Đoàn Vân Chướng nhướng mi. “Đồn rằng… Hoàng hậu nương nương thất sủng, chung quy sẽ có một ngày bị… sẽ bị…” “Nói mau!” Tiểu Tôn Tử quỳ rạp dưới đất. “Nói là chung quy sẽ có một ngày hoàng hậu nương nương bị phế truất, biếm vào lãnh cung.” “Kẻ nào tung tin?” Đoàn Vân Chướng giận dữ, một tay cầm tấu chương ném mạnh xuống bàn. Tiểu Tôn Tử chẳng dám nhúc nhích. “Tiểu nhân… Không biết…” Cơn tức cứ lượn lờ trong lòng Đoàn Vân Chướng mấy vòng, mới miễn cường bình phục. Tiểu Hắc Bàn không muốn cầu tình Uy Quốc Công giúp Ngụy Thái phó, thật ra Đoàn Vân Chướng có thể lý giải được. Nhưng trong lòng vẫn có một chút bất bình khó có thể tiêu trừ, vì vậy liền giận chó đánh mèo, đánh đến trên người Tiểu Hắc Bàn. Ai bảo nàng là con gái của Uy Quốc công chứ? Nhưng Lưu Bạch Ngọc cũng là cháu gái của Uy Quốc Công a, vì sao hắn có thể dễ dàng tha thứ cho Lưu Bạch Ngọc, lại không có cách nào dễ dàng tha thứ cho Tiểu Hắc Bàn? Trái lo phải nghĩ, ánh mắt của Tiểu Hắc Bàn lại hiện lên trong đầu hắn. Hắn rốt cuộc cũng hạ quyết tâm. “Tiểu Tôn Tử, bãi giá Hương La Điện.” Tiểu Tôn Tử ngạc nhiên. Hoàng đế đã nửa năm nay chưa từng đến Hương La Điện nha. Trong Hương La Điện, tất cả cung nhân lớn nhỏ đều mặt mày ủ dột. Ngay cả trên mặt tổng quản Tố Phương cũng dày đặc sương mù. Đoàn Vân Chướng bắt tay sau lưng, thong thả bước đến Hương La Điện, cứ tưởng rằng Tiểu Hắc Bàn sẽ lập tức ra nghênh tiếp, nhưng không ngờ chỉ có Tố Phương sợ hãi quỳ ở trước mặt. “Hoàng hậu đâu?” Vẻ mặt Đoàn Vân Chướng âm u vài phần. Tố Phương cúi đầu: “Nương nương hôm nay… hình như có chút khó chịu.” “Khó chịu thế nào? Sao không gọi thái y đến khám?” “Không phải sức khỏe không tốt…” Tố Phương lúng túng, ngẩng đầu nhìn Đoàn Vân Chướng một cái, lại cuống quýt nói. “Nô tỳ to gan, cầu xin hoàng thượng mau đi xem hoàng hậu nương nương một chút đi!” Trong lòng Đoàn Vân Chướng nhảy dựng. “Nàng ấy làm sao vậy?” “Từ sau giờ ngọ, nương nương vẫn ngồi ngẩn người trên thềm đá sau điện, chẳng nói lời nào. Chúng nô tỳ đều vô cùng lo lắng.” Tố Phương như sắp khóc. “Nương nương luôn thích vui cười, nô tỳ chưa từng thấy dáng vẻ nương nương như vậy bao giờ.” Hai hàng lông mày rậm của Đoàn Vân Chướng nhíu chặt vào nhau. Chẳng lẽ, nàng đau lòng thật sao? Lần trước ở trước mặt bao người, hắn kêu nàng cút đi như vậy, nàng cũng chẳng tỏ vẻ gì là khổ sở, nghe nói hôm đó còn cắn hết nửa cân hạt dưa. Vì sao lần này, lại đau lòng? “Trẫm đi xem một chút.” Đoàn Vân Chướng vén áo choàng, đi ra sau điện. Từ rất xa đã nhìn thấy bóng lưng nho nhỏ mập mạp ngồi trên bậc cuối của thềm đá. Mặc dù gấm vóc khắp người, đầu đầy châu ngọc, nhưng ở giữa tường đỏ ngói vàng trời xanh mây trắng này, trông dáng vẻ nàng cô đơn vô cùng. Nỗi buồn bực vẫn ẩn núp trong lòng Đoàn Vân Chướng lại lớn mạnh thêm vài phần. Hắn đi dọc theo bậc thềm đá, ngồi xuống sau lưng cách Kim Phượng một bậc, đưa tay gõ nhẹ vào bả vai nàng. “Trẫm đến rồi, hoàng hậu còn không thỉnh an?” Sống lưng Kim Phượng thẳng lên một chút, sau đó giống như miếng bông gặp nước, lại từ từ sụp xuống. “Hoàng thượng an hảo.” Buồn bực ném tới một câu, ngay cả quay đầu lại cũng chẳng thèm. Đoàn Vân Chướng bực mình. Hắn đã sớm nhìn ra, Tiểu Hắc Bàn này chỉ giả bộ tri thư đạt lễ cho người khác xem thôi. Chuyện nàng không muốn làm, bất cứ ai cũng mặc kệ. (tri thư đạt lễ: học rộng và cư xử đúng lễ nghi) Không thèm so đo với nàng, hắn cẩn thận thăm hỏi: “Hoàng hậu, có chuyện gì mà phiền muộn như thế?” Vẫn là một câu rầu rĩ như cũ: “Có phiền muộn gì đâu.” Nhìn không ra Tiểu Hắc Bàn còn rất khó chịu. “Không phiền muộn, chẳng lẽ hoàng hậu ở chỗ này ngắm mặt trời lặn sao?” Đoàn Vân Chướng nghiêng mắt nhìn bầu trời. Trên trời mây trắng nhẹ bay, vô cùng khoáng đạt, phải còn đến hai canh giờ nữa mặt trời mới lặn. “…” Kim Phượng dứt khoát dùng trầm mặc để trả lời. Đoàn Vân Chướng đợi thật lâu cũng không thấy nàng trả lời, rốt cuộc nhịn không được, đi vòng ra đối diện, đưa tay nâng mặt nàng lên. Vừa nhìn, Đoàn Vân Chướng lại ngây dại. Kim Phượng đang khóc. Trên khuôn mặt đen sẫm tròn trịa treo hai giọt nước mắt, một đôi mắt sáng ngời ướt nhẹp như một con hổ con bị thương. Trong lòng Đoàn Vân Chướng căng thẳng cực kỳ, hắn chưa từng thấy Kim Phượng khóc bao giờ. Tiểu Hắc Bàn ở trong mắt hắn luôn cười thản nhiên, cười nịnh nọt, hoặc là cười giảo hoạt. Tóm lại, Tiểu Hắc Bàn là cười. Hắn yên lặng hồi lâu, đưa tay ra lau nước mắt trên mặt nàng. “Ai dám bắt nạt nàng? Ta sẽ làm chủ cho nàng!” Kim Phượng rốt cuộc nhìn hắn một cái. Tên hoàng đế này, mỗi khi kích động sẽ quên mất không xưng ‘Trẫm’. Nàng bỗng nhiên đứng lên. “Hoàng thượng, không có ai bắt nạt thần thiếp hết.” Nói xong, nàng xoay người, bước từng bước trở về. Đoàn Vân Chướng đứng nguyên tại chỗ suy tư một lát, lại xông lên phía trước hai bước. “Chẳng lẽ nguyên nhân là vì nửa năm nay ta không đến Hương La Điện? Ta biết rõ trong nội cung có kẻ lưỡi dài thích lan truyền mấy lời đồn đãi linh tinh, nàng đừng để ý làm gì.” “Lời đồn?” Kim Phượng mờ mịt. Đoàn Vân Chướng cúi đầu. “Hắc Bàn, thật ra… Thật ra ta cũng không phải phiền giận gì nàng… Nhưng phụ thân của nàng…” “Hoàng thượng.” Kim Phượng thở dài, có chút dở khóc dở cười. “Bộ ngài rảnh rỗi lắm sao?” “Hả?” Đoàn Vân Chướng sững sờ, liền nhìn thấy hoàng hậu Tiểu Hắc Bàn đưa lưng về phía hắn, bước lên bậc thềm. Mặc dù đồ trang sức rườm rà, nhưng cái cổ vẫn cứ thẳng băng bỏ đi. Hoàng đế bệ hạ tôn quý bị nàng ném lại một mình ở phía sau. Hàng lông mày rậm tuấn tú của hoàng đế lại một lần nữa, nhăn tít lại.