Mưa to ba ngày liên tiếp. Trận mưa xuân tới muộn này đã làm cả thành Thương Dao bừng dậy sức sống. Đi trên khắp những con đường ở Thương Dao, nhìn vẻ mặt thỏa mãn vui sướng của người dân nơi đây, giẫm lên những vũng nước đang tích nước, Đỗ Hiểu Nguyệt hưng phấn nhìn người dân Thương Dao vội vã họp chợ, giản dị mà náo nhiệt. “Này, mọi người nhìn xem, nước lấp lánh trong con kênh xuyên qua tường thành kìa!” Đỗ Hiểu Nguyệt hài lòng mà chỉ vào con kênh trước mắt, “Có điều chính vì kênh này đào xuyên tường nên làm rối bố cục nội thành Thương Dao, còn cả chỗ đất cát đào lên chất đống khắp nơi nữa, rất cần tẩy rửa sạch sẽ.” “Tiểu muội có đề nghị gì?” Đỗ Chính Hiên hỏi phụ họa. “Nếu sửa sang lại bố cục thành Thương Dao thì rất phiền phức.” “Đúng, nếu trùng tu toàn bộ thành thì chỉ e vẫn là dân chúng phải chịu cực khổ.” Nhìn khắp thành đều là những đống đất bẩn thỉu cùng những con đường sầm uất, Đàm Văn Bác gật đầu đồng ý, “Người dân Thương Dao vừa mới gặp đại nạn, nếu lại tiêu hao sức người sức của thì e là dân chúng sẽ oán than!” “Trong mấy ngày mưa này, hạ quan cũng đã nghĩ về biện pháp trùng tu Thương Dao, nhưng hạ quan cũng cho rằng hiện nay không phải thời cơ tốt để tu sửa.” Mao Thu Thánh nhíu mày. “Các huynh nói đều không sai!” Hiểu Nguyệt một tay khoanh trước ngực một tay vuốt cằm, nghếch mắt lên liền thấy Đỗ Dạ Hàn không biết đang đánh giá cái gì, bất chợt mắt sáng lên. “Tôi không có ý kiến gì tốt cả mà cũng không am hiểu chuyện này, song ở đây có một cao thủ đấy!” Hiểu Nguyệt vừa nói vừa cầm tay Đỗ Dạ Hàn, cười tủm tỉm gọi, “Đại ca, có phải huynh đã có cao kiến gì không?” “Việc này…” Đỗ Dạ Hàn nhìn vẻ mặt chờ mong của Hiểu Nguyệt thì hơi do dự, “Ta cũng chưa nghĩ ra đề nghị gì.” “Ồ?” Đỗ Hiểu Nguyệt không tin chút nào. “Đại ca, huynh đừng chần chừ nữa, đừng tưởng tôi không biết những bố trí mới trong Kinh thành đều là kế hoạch của huynh! Lúc ấy tôi nhìn thấy còn tưởng huynh và tôi giống nhau, cùng đến từ một…” Đỗ Hiểu Nguyệt tự thấy mình nói quá nhanh liền vội vàng phanh lại, dùng lời khác lấp liếm, “Đại ca, hay là thế này, dù gì trong chốc lát huynh cũng không nghĩ ra chủ ý tốt gì, chi bằng huynh viết hẳn ra giấy những suy nghĩ của mình hoặc vẽ thành tranh rồi giao cho Mao đại nhân hoặc Thái úy mới nhâm chức trong triều đi làm.” “Vâng!” Đỗ Dạ Hàn chắp tay hành lễ với Hiểu Nguyệt. “Trực tiếp giao cho Mao đại nhân đi, ta đã gửi thư về Kinh đề nghị Hoàng huynh phân công Mao đại nhân làm tân Thái úy Thương Dao.” Đàm Văn Bác cười nhìn Mao Thu Thánh. “Mao đại nhân lần này vì dân chúng Thương Dao đã làm được một chuyện tốt, rất đáng được tưởng thưởng.” Mao Thu Thánh vẫn bình tĩnh, khom người thi lễ, miệng cung kính nói: “Tạ ơn nâng đỡ của Vương gia, nhưng hết thảy những gì hạ quan làm đều là theo chỉ đạo của Hoàng Hậu nương nương …” “Được rồi! Không cần nói nữa!” Hiểu Nguyệt ngắt lời Mao Thu Thánh nói. Ba hôm trước Mao Thu Thánh đi khỏi, ba hôm sau gặp lại y đã có bộ dạng như vậy rồi: nói chuyện cứng nhắc, quan cách vô cùng, cả con người đã thay da đổi thịt. Nếu không phải đã sống cùng nhau gần hai tháng trời thì Hiểu Nguyệt rất khó tin nổi Mao Thu Thánh mình đang thấy bây giờ chính là người mình vốn quen biết! Nhưng nói đi nói lại thì những oán trách qua lại này thôi đổ hết lên mình cho xong, lộ ra thân phận quá đột ngột và bất ngờ khiến y nhất thời không chấp nhận cũng như đã kéo giãn khoảng cách giữa hai người, “Tôi hiện giờ đã không còn là Hoàng Hậu rồi, biết không? Các người làm ơn đừng đối xử với tôi như Hoàng Hậu nữa được không?” “Khó lắm tiểu muội ơi, kể cả giờ muội không mang Phượng ấn theo người nhưng Hoàng Thượng còn chưa hạ chiếu thư chính thức phế muội thì muội vẫn là Hoàng Hậu!” Đỗ Chính Hiên nhắc nhở Hiểu Nguyệt tiếp nhận thực tế. “Đấy là chuyện của y!” Hiểu Nguyệt thấy rất phiền lòng liền phất tay. “Tôi đã làm Hoàng Hậu trên danh nghĩa hơn nửa năm rồi, mấy ngày này có kém gì! Dù sao bây giờ tôi cũng không ở trong cung và cũng không ý định quay về. Hoàng Hậu tôi đây bị phế vốn là chuyện sớm muộn thôi. Các huynh cũng biết trữ quân kế tiếp của Phỉ Á đều từ chính cung mà ra, những người tình nguyện làm Hoàng Hậu trong Hậu cung nhiều lắm, tôi sẽ không đi góp phần náo nhiệt đâu!” “Thế xuất cung rồi nàng có dự tính gì không? Hiện nay Đỗ gia đã không giữ nàng nữa, một người con gái như nàng có thể đi đâu?” Đàm Văn Bác cau mày hỏi. Những lời này nên hỏi từ lâu, tiếc rằng trong ba ngày mưa nàng không hề bước ra khỏi cửa phòng, lại còn treo thẻ “miễn làm phiền” lên cửa phòng nữa chứ. Đi đâu ư? Hiểu Nguyệt cười nhẹ, thản nhiên đáp: “Đi đâu cũng vậy thôi, chỉ cần cách xa Hoàng cung là được!” Rồi lại nhướn mày, nói nhanh hơn, chạy về phía trước hai bước, “Nhưng trước khi tôi đi nhất định sẽ mượn các huynh chút bạc đấy! Ha ha, đi thôi, nắng chiếu da đầu rát quá!” “Hay là như này, vừa hay trong triều đã không còn chuyện của ta nữa, nàng có hứng thú theo ta cùng đi du ngoạn không?” Đàm Văn Bác khẽ lay bờ vai ngọc cốt mềm mại, bước đến bên cạnh Hiểu Nguyệt, dịu dàng đề nghị. “Đi cùng ta thì nàn khỏi lo chuyện ăn ở, mà ta còn có thể làm ngươi dẫn đường cho nàng!” “Văn Bác!” Đỗ Hiểu Nguyệt dừng bước xoay người, lẳng lặng nhìn vị vương tử dưới ánh nắng mặt trời: chói quá mắt, thậm chí còn xuất hiện rất nhiều hình ảnh, những giọng nói khác cũng dần mơ hồ, nhạt nhòa, “Muội… sao huynh có tận ba cái đầu…” Chưa nói xong thì ba cái đầu ấy đã phai mờ hết, cả thế giới ngập tràn bóng tối. “Hiểu Nguyệt!” Đàm Văn Bác mặt tái nhợt cuống quít đỡ lấy Hiểu Nguyệt đang ngã thẳng xuống đất và vỗ nhẹ lên mặt nàng gọi, “Hiểu Nguyệt, tỉnh lại đi!” “Tiểu muội làm sao vậy?” Đỗ Chính Hiên và Đỗ Dạ Hàn vây quanh Hiểu Nguyệt thấy sắc mặt nàng tím ngắt, hai mắt nhắm nghiền. “Vừa nãy còn khỏe mạnh lắm mà, sao lại ngất đi thế này?” “Mặc kệ sao lại ngất, cứ đưa nàng đến y quán đi đã!” Đàm Văn Bác ôm Hiểu Nguyệt quay lại nhìn Mao Thu Thánh. “Mao đại nhân, mời dẫn đường!” “Ồ! Được! Mời Vương gia theo hạ quan qua bên này.” Mao Thu Thánh đi trước dẫn đường, bước chân vẫn vững vàng không loạn mà người chỉ kinh hoảng một chút thôi. “Đại phu, tiểu muội bị bệnh gì vậy?” Đỗ Chính Hiên hỏi đại phu còn đang bắt mạch cho Hiểu Nguyệt, “Đang yên đang lành sao lại đột ngột ngất xỉu?” Mặc dù hiện giờ trông sắc mặt Hiểu Nguyệt đã đỡ lên nhiều nhưng con bé vẫn chưa tỉnh lại, quả thực khiến người ta lo lắng! “Ừm!” Đại phu nhắm hai mắt và gật đầu, sau một hồi đảo mắt mới cười lớn nhìn bốn người còn lại, “Mấy vị gia, vị phu nhân này có hỉ rồi, đã gần hai tháng. Bởi mấy hôm nay phu nhân không nghỉ ngơi đầy đủ khiến cơ thể nhất thời chịu không nổi nên mới ngất xỉu. Sau này nhớ chú ý nghỉ ngơi tử tế là được, không có gì đáng ngại lắm!” “Hả?!” Bốn đại nam nhân cùng hét lên kinh ngạc nhìn Hiểu Nguyệt vẫn nằm im thin thít rồi quay sang nhìn vị đại phu đã gần năm mươi tuổi. “Mấy vị nhìn tôi với ánh mắt gì đấy hả? Chẳng lẽ còn chưa tin y thuật của lão phu?” Vị đại phu rất bất mãn, mấy người trẻ tuổi này có ánh mắt thật sự rất coi thường người khác! “Không phải đâu! Chỉ là… Đại phu, ngài xem lại một lần đi!” Đàm Văn Bác vẫn không tin, tất cả mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến y không thể chấp nhận ngay lập tức. “Xem cái gì mà xem? Đến một hỉ mạch mà cũng không chẩn được thì lão phu còn xem bệnh cho người khác thế nào?” Đại phu thu dọn hết dụng cụ chuẩn bị bỏ đi. “Văn Bác, tin rằng lời đại phu nói không sai đâu. Chuyện tiểu muội mang thai cũng không phải không có khả năng, dù gì con bé cũng đã sớm chiều ở chung cùng Hoàng Thượng mấy tháng rồi mà!” Bây giờ có đánh chết Đỗ Chính Hiên cũng không tin Hiểu Nguyệt chẳng có tình cảm đặc biệt gì với Hoàng Thượng – đến bụng cũng lớn rồi đấy! “Ai mang thai rồi cơ?” Đỗ Hiểu Nguyệt nghe được vài chữ trong lúc mơ mơ màng màng, cơn buồn ngủ dữ dội cũng bị đánh bay, lồm cồm bò dậy ngơ ngơ ngác ngác nhìn chằm chằm mấy người đàn ông đứng bên giường, “Nếu tôi nghe không nhầm thì các người đang nói về tôi phải không?” “Tiểu muội tỉnh rồi à? Không sao chứ?” Đỗ Dạ Hàn cười vui vẻ nhìn nàng, thấy khí sắc nàng tốt như vậy mới thật sự yên lòng. “Tiểu muội, đừng quá kích động! Tâm trạng thay đổi quá nhanh không tốt với thai nhi đâu!” Đỗ Chính Hiên vội dìu Hiểu Nguyệt, chỉ sợ không cẩn thận lại ngất tiếp. “Mang thai?! Không thể nào đâu!” Trái tim Hiểu Nguyệt bắt đầu trùng xuống, nhìn Đàm Văn Bác trầm mặc gật đầu nó liền rơi thẳng xuống đáy vực. Mình vốn nên sớm đoán ra mới phải, xuất cung đã gần hai tháng mà chưa thấy kinh nguyệt, cứ tưởng là vì sống vất vả quá cộng tuổi còn nhỏ nên chậm một hai tháng, nào ngờ là tình huống khác! “Tôi… Tôi mới mười bảy tuổi thôi! Không, kể cả tuổi tâm lý lớn hơn tuổi cơ thể, nhưng… Nhưng tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý làm mẹ người ta mà! Trời ơi, vận khí gì đây? Cơ hội trúng thưởng còn cao hơn người ta mua xổ số nữa! Đúng là bị nguyền rủa rồi, năm nay thật xui xẻo, đủ thứ suy kém đổ lên người, ngay cả uống nước cũng dính răng!” Hai tay ôm mặt thật chặt rồi cào tóc rối bù đến mức tóc tai vòng vèo loạn hết cả. Đỗ Chính Hiên chờ mấy người đang nhìn nhau, không biết nên đối diện thế nào với tâm trạng thất thường bất chợt của Hiểu Nguyệt, cũng không biết nên dùng lời nào để an ủi tâm trạng đang vô cùng kích động của nàng. “Này… Tiểu muội…” Mặc dù không biết nên nói thế nào nhưng vẫn nên nói gì chứ, mấy người đàn ông đâu thể cứ đứng đần ra thế này! Tiếc là lời còn chưa nói ra miệng đã bị một câu của Hiểu Nguyệt dọa chạy mất: “Đàm Văn Hạo, huynh là đồ khốn nạn! Cường bạo thiếu nữ vị thành niên! Cả đời bà đây đã bị hủy trên tay huynh rồi! Bà nó, tốt nhất đừng để tôi gặp lại huynh nếu không tôi sẽ làm cho huynh đến cả chữ “chết” cũng không biết viết luôn!” Hiểu Nguyệt nói xong khiến tất cả mọi người kinh hãi ngây cả người, đến cả vị đại phu già đã đi tới cửa cũng phải dừng chân, đôi chân rung rung một lát rồi mới run rẩy nói: “Lão phu không nghe thấy gì hết! Không nghe thấy gì hết!” Nói xong liền chạy đi nhanh như chớp. “Ơ, Đại ca, ông già đó chạy cái gì mà chạy đấy? Vẫn muốn hỏi ông ấy mấy điều phụ nữ mang thai nên chú ý mà, sao lại bỏ chạy rồi?” Hiểu Nguyệt lý trí xoay người lại rồi nghi hoặc chỉ vào bóng người vừa biến mất mà hỏi Đỗ Dạ Hàn. “Khụ!” Mao Thu Thánh đầu tiên là ho một tiếng rồi tỏ vẻ bình tĩnh tiến lên phía trước và cúi người hành lễ: “Hạ quan vẫn còn chút công sự phải về xử lý. Hạ quan xin cáo từ!” Nhìn Mao Thu Thánh bỏ đi đầu không thèm ngoảnh lại, vẻ mặt Hiểu Nguyệt càng thêm mù mờ: “Muội lại vừa nói gì khiến tên mọt sách đó sợ chạy mất à?” “Không có gì, chỉ là mắng mỏ người có địa vị tôn quý nhất trong thiên hạ mà thôi!” Đàm Văn Bác ngồi lên một cái ghế rồi thờ ơ nói. “Nhục mạ Hoàng Thượng chính là tội chết!” “Cắt! Nếu như vì chuyện này mà định tội chết thì tôi đã chết không biết bao nhiêu lần rồi!” Đỗ Hiểu Nguyệt tỏ vẻ không thèm để ý. Lúc cãi cọ với Đàm Văn Hạo thường tâm trạng rất kích động, lời nào cũng phun ra được! “Hồi trước lúc tôi cãi nhau với y…” Mới nói được một nửa Hiểu Nguyệt đã cảm thấy không cần nói ra mấy chuyện này, dù gì cũng đã là chuyện quá khứ, vô duyên vô cớ nhắc tới làm gì? “Tiểu muội cãi nhau với Hoàng Thượng?” Đỗ Chính Hiên kinh ngạc, mặc dù biết cô em gái này rất dũng cảm nhưng vẫn không ngờ lá gan con bé lớn đến mức không để Hoàng Thượng vào mắt! Thế nhưng điều kỳ lạ chính là Hoàng Thượng lại có thể dễ dàng tha thứ cho việc tiểu muội hô to gọi nhỏ với y! Chỉ bằng điều này thôi đã thấy được tiểu muội rất đặc biệt với Hoàng Thượng! Càng không nói ngầm đồng ý cho con bé vung tay múa chân chuyện triều chính! “À… Ha ha… Cãi cọ có thể gắn kết cảm tình mà… Ha ha… Đều là người hợp tác mà, kiểu gì chả có lúc bất đồng ý kiến, dùng phương pháp tranh cãi để giải quyết rất hữu hiệu… rất hữu hiệu!” Đỗ Hiểu Nguyệt ha ha hi hi thốt ra mấy lời nói dối, đúng là có cãi cọ với Đàm Văn Hạo nhưng cũng chẳng mấy khi, chủ yếu là lười không muốn cãi với y, mà một khi đã cãi đến cùng thì mình luôn là người thiệt. Lần thiệt thòi nhất chính là cãi đến mức để y ăn mình luôn! Đàm Văn Bác không nói gì mà chỉ cười nhẹ kiểu tự giễu, từ mấy câu nói của Đỗ Hiểu Nguyệt đã nghe ra từng gợi ý trong đó về cách ứng xử của nàng với mình, nàng chưa bao giờ vì bất đồng ý kiến mà nổi giận, hoặc có thể nói là nàng chẳng buồn tranh luận. Thế nhưng trước mặt một người khác nếu không đồng ý thì nàng liền cãi bằng được, làm ầm ĩ lên, ít nhất không phải vẻ mặt an nhiên như không có gì! … Trong Thái Tuyên cung. Thái Hậu, Hoàng Đế và một đám phi tử đang ngồi nói chuyện. Đám cung nhân đang bận rộn sắp xếp những thứ Thái Hậu mang về. “Hắt xì, hắt xì, hắt xì!” Liên tiếp ba tiếng làm cho tất cả những người ở đây ngừng hết mọi hoạt động, kinh ngạc quay sang nhìn người phát ra tiếng: Đàm Văn Hạo. “Sức khỏe Hoàng nhi không ổn à?” Thái Hậu hỏi đầu tiên, mặt mày lo lắng nhìn Đàm Văn Hạo đang gầy dần đi, “Hoàng nhi bận bịu chuyện triều chính thì càng nên tự chăm sóc mình cho tốt chứ!” “Tạ ơn Mẫu hậu quan tâm!” Đàm Văn Hạo không cầm lấy chiếc khăn tay Lý Thiên Nhu ngồi bên cạnh đưa sang mà lấy từ người ra một chiếc khăn khác lau mặt, “Hoàng nhi vẫn khỏe, ngược lại chính Mẫu hậu người vừa hồi cung thì nên nghỉ ngơi nhiều mới phải.” Lý Thiên Nhu ngượng ngùng thu khăn tay lại, Hoàng Thượng không nhận khăn khiến nàng ta thấy rất xấu hổ, nhìn sang đám phi tử xung quanh đều đang có ánh mắt rất đặc sắc, Lý Thiên Nhu cảm thấy bây giờ mình cần phải nói gì đó để vãn hồi mặt mũi, còn chưa kịp mở miệng thì Thái Hậu lại lên tiếng: “Hoàng Hậu đâu, hôm nay sao không thấy Hoàng Hậu? Không phải lại phạm cung quy gì bị cấm túc chứ!” Đàm Văn Hạo trầm mặc không nói, Lý Thiên Nhu lập tức tiếp lời: “Hồi bẩm Mẫu hậu, Hoàng Hậu tỷ tỷ đã rời cung hai tháng rồi.” “Rời cung? Chuyện này là thế nào?” Thái Hậu trầm mặt, định chuẩn bị hai tháng nữa mới hồi cung, sau khi nghe nói thế cục trong triều cũng như trong cung đột ngột biến động liền gấp gáp quay về, nào ngờ lại nghe được một tin kinh thiên động địa như thế, “Đang tốt đẹp sao Hoàng Hậu lại có thể rời cung?” “Nàng bị người ta bắt cóc ra khỏi Hoàng cung rồi sau thì không biết tung tích.” Đàm Văn Hạo bình thản nói, “Nhưng Trẫm đã tìm được nơi nàng đang ở, mấy ngày nữa sẽ đi đón nàng về cung, xin Mẫu hậu yên tâm.” “Làm thế nào mà lại xảy ra chuyện này?” Thái Hậu thở dốc tay bám chặt vào thành ghế, “Lại có người to gan lớn mật dám bắt cóc Hoàng Hậu! Thủ vệ trong cung làm gì vậy hả? Đường đường là Hậu cung há để đám trộm ấy nói đến là đến, nói dẫn người đi là dẫn người đi sao? Đã bắt được kẻ bắt cóc chưa?” “Thần thiếp lại cảm thấy Hoàng Hậu tỷ tỷ cố ý bỏ đi, nếu không cớ gì Hoàng Thượng tiêu tốn hết tâm tư tìm người mà vẫn không có tin tức?” Lý Thiên Nhu nhân cơ hội nói ra ý nghĩ của mình với Thái Hậu. “Là Hoàng nhi sơ sẩy nên mới để Hoàng Hậu bị người ta bắt đi! Mẫu hậu đừng tức giận, nên làm thế nào Hoàng nhi tự có chừng mực.” Giọng nói của Đàm Văn Hạo đột nhiên trở nên lạnh lùng, thản nhiên quét mắt nhìn Lý Thiên Nhu một cái. “Về phần nàng có cố ý rời cung hay cung thì cũng không thay đổi sự thật nàng là Hoàng Hậu Phỉ Á Hoàng triều. Mẫu hậu mới hồi cung chắc đã mệt rồi. Chúng phi tử thôi về tẩm cung hết đi!” Lý Thiên Nhu rùng mình, trong đầu lướt qua một ý niệm: Hoàng Thượng nổi giận rồi! Nhưng ý hận trong lòng Lý Thiên Nhu càng mạnh hơn sự sợ hãi – dựa vào cái gì mà người sớm đã không còn ở trong cung vẫn có thể có được sự bảo vệ của Hoàng Thượng như thế?! Huống chi nàng ta còn làm chuyện không ra gì sau lưng Hoàng Thượng mà người vẫn bảo vệ nàng ta! Đáng hận nhất chính là mình chẳng có cách nào tóm nàng ta trong tay! Phụ thân từng nói Đỗ Hiểu Nguyệt là người mình không thể gây sự được, mình cũng đã nhận ra là không thể gây chuyện với nàng ta. Nàng ta cũng nắm được nhược điểm của mình, thêm vào đó là Phượng ấn vẫn trong tay nàng ta, nếu nàng ta muốn tố cáo mình thì rất dễ dàng! “Vâng! Hoàng Thượng, Mẫu hậu, thần thiếp cáo lui!” Hơi cúi người thi lễ rồi cùng các phi tử khác rời đi. “Hoàng nhi, có phải Hiểu Nguyệt không muốn hồi cung nữa không?” Đợi đến khi các phi tử rời đi hết Thái Hậu mới lên tiếng. Đàm Văn Hạo thở dài: “Vâng, người nọ đưa nàng ra khỏi Kinh thành xong thì nàng liền tự đi tiếp, có điều hiện giờ nàng đang ở Thương Dao, có Chính Hiên chăm sóc bên cạnh.” Nhắc đến chuyện này Đàm Văn Hạo liền bực bội, tên Đỗ Chính Hiên đó rõ ràng đã sớm tìm được hành tung của nàng mà hết lần này tới lần khác che giấu không báo! Hừ, đợi hắn về kinh ta sẽ giữ Liễu Mộng Nam lại trong Hoàng cung thêm một khoảng thời gian, xem hắn còn giấu giếm không báo nữa không! “Hoàng nhi, nghe nói con đã rất lâu không lâm hạnh phi tử, lẽ nào con thật sự muốn Hoàng gia tuyệt hậu sao?” Thái Hậu cuối cùng cũng hỏi được chuyện như cái gai đâm trong lòng, hồi mới đầu y lấy cớ cục diện triều đình chưa yên nên cự tuyệt việc sinh con nối dõi cho Hoàng gia, giờ đây triều cục trên cơ bản xem như đã ổn định thế nhưng y lại vẫn không lâm hạnh phi tử! “Mẫu hậu, việc này người đừng hỏi đến, Hoàng nhi tự có định đoạt.” Kể cả bà là Mẫu hậu thì Đàm Văn Hạo cũng không muốn nhắc đến chuyện này với bà, y đứng dậy thi lễ, “Mẫu hậu vừa hồi cung thì nghỉ ngơi sớm một chút đi! Hoàng nhi xin cáo lui trước.”