Hàng loạt bản vẽ điểu súng cùng súng mẫu đều bị mang đến Công bộ Quân Khí Tư, nhóm thợ làm súng ống đều là người biết nhìn hàng, tuy rằng không rõ lai lịch của thứ này nhưng sau khi cẩn thận nghiên cứu, phát hiện nó thật sự có tiềm lực rất lớn, có thể nhận thấy người thiết kế ra nó thông minh hiếm thấy, không câu nệ lẽ thường mới có thể xuất kỳ chế thắng*, nghĩ ra điều mà người khác chưa nghĩ. *thắng vì đánh bất ngờ Trừ một vài chi tiết, Quân Khí Tư chủ yếu là sữa lại ngoại hình xấu xí của cây súng này, bảo đảm không ảnh hưởng đến tâm trạng chiến đấu của các tướng sĩ. Kỷ Vô Cữu chưa bao giờ kích động như thế, vì hắn biết điểu súng có thể bắn liên tiếp có ý nghĩa quan trọng nhu như thế nào. Hỏa khí vẫn luôn là một loại vũ khí có uy lực cực lớn, nhưng do nó phải châm lửa phiền toái, một lần chỉ có thể bắn một phát nên rất hạn chế trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt. Cũng vì thế, tuy rằng Thần Cơ Doanh uy danh hiển hách, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi lại không để đơn độc tác chiến, phải phối hợp với các binh chủng khác. Nhưng hiện tại đã có súng bắn hàng loạt, mọi chuyện không còn như thế nữa. Kỷ Vô Cữu gần như có thể tưởng tượng được tình cảnh sau này khi kẻ thù bên ngoài đối mặt với Thần Cơ Doanh của Đại Tề thì bị những viên đạn liên tiếp đè đến không ngóc đầu lên được, vừa nghĩ đến hình ảnh này máu huyết hắn liền sôi trào. Tuy rằng bình thường cái nghề Hoàng đế này làm cho hắn đặt áp lực quá lớn lên mình, nhưng nói cho cùng, hắn cũng là một nam nhi đầy nhiệt huyết. Vì thế Kỷ Vô Cữu tính sẽ thưởng cho Diệp Trăn Trăn hậu hĩnh, phần thưởng này của hắn chính là “cầu gì được nấy”. Diệp Trăn Trăn yêu cầu không cao, “Ngươi ban cho ta một chức tướng quân đi.” Kỷ Vô Cữu hoàn toàn đáp ứng, đem cấp hàm võ tướng ra cho nàng chọn. Diệp Trăn Trăn không muốn chọn một chức quan quá gây chú ý, chỉ cần một chức Ngũ phẩm Võ Đức tướng quân. Nhưng tất cả đều là cấp bặc vụn vặt, không có quan ấn, Diệp Trăn Trăn liền có chút mất hứng. Kỷ Vô Cữu đành phải cấp cho nàng một cái đầu hổ lệnh để dỗ nàng. Người cầm lệnh này đều là đặc sứ của Thiên tử, có thể tự do ra vào quân doanh, không cần xưng tên báo họ, không bị bất cứ sự ngăn cản nào. Sau này, mỗi lần Kỷ Vô Cữu nhớ tới chuyện hôm nay đều cảm thán biết vậy chẳng làm. ***​ Nháy mắt ngày đông chí đã sắp đến, dân gian gọi ngày này là Á Tuế, là một ngày lễ quan trọng trong năm gần với năm mới. Trong ‘Hán thư’* viết, “Đông chí dương khởi, quân đạo trưởng”**, do đó mỗi năm vào ngày này, Thiên tử đều dẫn đầu văn võ bá quan tiến hành lễ tế thiên long trọng. *Hán thư còn gọi là Tiền Hán thư là tài liệu ghi chép lịch sử thời Đông Hán do Ban Cố biên soạn, là tài liệu lịch sử đầu tiên của Trung Quốc. **mặt trời đông chí mọc, đường làm vua càng dài Kỷ Vô Cữu vì đại điển tế thiên, trai giới* trước 3 ngày. Do đại điển chính thức cử hình trước lúc mặt trời mọc bảy khắc nên chưa đến canh năm hắn đã phải đứng lên, để người hầu hạ mặc lễ phục rườm rà, đi thẳng đến Thiên đàn ở ngoài cung. Lúc này bên ngoài như có lớp nước sơn đen tô đen bầu trời ngày đông lạnh giá, một người muốn chui ra từ trong ổ chăn ấm áp thật sự cần rất nhiều dũng khí. *Thời xưa khi cúng quỷ thần, ăn mặc nghiêm chỉnh, bỏ hẳn mọi đam mê như: không uống rượu, không ăn đồ mặn...biểu thị sự thành kính Diệp Trăn Trăn một lần nữa cảm thán, làm Hoàng đế thật là một chuyện khổ cực. Phương thức ăn Tết của nữ nhân thì tương đối đơn giản: ăn uống chơi bời. Diệp Trăn Trăn trước đến Từ Ninh Cung hành lễ với Thái hậu, sau đó dẫn theo hậu cung phi tần đến Trường Xuân Các nghe diễn. Trong bữa tiệc nàng là người hào hứng nhất, phân phát ban thưởng rất nhiều làm đám phi tần rối rít đứng dậy hành lễ, trong đó, Vương Chiêu nghi hành lễ hơi lớn, trực tiếp nằm sát đất. Các cung nữ đỡ lấy Vương Chiêu nghi té xỉu trở về cung, Diệp Trăn Trăn sai thái y sang nhìn xem, một lát sao, có tiểu cung nữ đến báo: “Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, Vương Chiêu nghi mang long mạch!” Một đám người vốn đang cười nói nhất thời lặng ngắt như tờ. Trên đài cô đào y y nha nha hát, “Hôm nay kết duyên cùng lang quân tài mạo như thế, ngày sau mũ phượng khăn quàng làm trạng nguyên phu nhân, sớm sinh quý tử song hỷ lâm môn…” Diệp Trăn Trăn cười nói, “Quả thật là việc vui. Người đâu, thưởng!” Đến giờ Kỷ Vô Cữu vẫn không có con. Trước đây có một tiểu công chúa, chưa đến một tuổi đã chết. Có hai phi tử khác mang long thai, cũng không thể sinh hạ. Cho nên con nối dõi đối với hắn rất quan trọng. Đương nhiên, bản thân hắn chưa hẳn nghĩ vậy. Nếu như hắn thật sự vội vã muốn có con, mỗi này vất vả cày cấy, không đến mức một mống cũng không có… Diệp Trăn Trăn lại thưởng thêm cho Vương Chiêu nghi một số thứ, còn tự mình đi an ủi nàng ta. Vương Chiêu ghi tuy thân thể suy yếu nhưng tinh thần cực tốt, trong lời nói bất giác mang theo chút tự mãn. Trong hậu cung này, sợ là có rất nhiều người không qua được cái lễ vui vẻ rồi, Diệp Trăn Trăn nghĩ thầm. Chính nàng cũng không có ý kiến gì, đằng nào nàng không có ý định sinh con cho tên khốn Kỷ Vô Cữu kia. Tương lai mặc kệ con trai của cung phi nào kế vị, chỉ cần nàng không chết, nàng vẫn là Thái hậu, chẳng qua cùng mẹ đẻ của Hoàng đế ngang vai ngang vế mà thôi. Nếu không ổn, nàng còn có thể đoạt con của người khác về nuôi. Bất quá hiện tại nghĩ những điều này còn quá sớm, cuộc sống sau này ai biết được, Kỷ Vô Cữu xem ra còn chưa chết trong nay mai đâu. Cho nên sau khi Diệp Trăn Trăn trở lại Khôn Ninh Cung, khẩu vị rất tốt ăn không ít sủi cảo và trôi nước, không có nửa điểm buồn bực. Tố Nguyệt thấy vậy mới yên lòng, sau lại có chút ưu sầu, hôm nay Hoàng hậu nương nương cũng quá vô tư rồi… Vì ban ngày ăn quá nhiều, buổi tối Diệp Trăn Trăn ngủ hơi trễ, nàng ngồi dưới đèn lật xem một quyển thoại bản để tiêu thực. Đang xem đến đoạn quan trọng, sau lưng đột nhiên có một cái tay duỗi đến, đè bàn tay đang muốn lật sách của nàng xuống. Diệp Trăn Trăn sửng sốt, quay đầu nhìn lại, sườn mặt Kỷ Vô Cữu gần trong gan tấc, gương mặt ngày thường trắng nõn lúc này nhuộm một tầng hồng nhạt, dưới ánh nến đỏ giống như một ánh lửa an tĩnh. “Hoàng thượng?” Diệp Trăn Trăn nhất thời có chút thất thần. “Ừ.” Kỷ Vô Cữu khom người, một cánh tay khác của hắn cũng duỗi tới, gần như ôm cả Diệp Trăn Trăn và cái ghế dựa vào trong ngực. “Hoàng thượng, sao ngài lại đến đây?” “Tiệc tan, ta tới xem một chút.” Kỷ Vô Cữu vừa mở miệng, Diệp Trăn Trăn liền ngửi được mùi rượu, xem ra hôm nay hắn uống không ít. Hắn lật vài trang sách rồi bỏ qua, sửa thành hai tay chống bàn, giam Diệp Trăn Trăn giữa hắn và cái bàn. Diệp Trăn Trăn muốn đẩy tay hắn ra, đẩy nửa ngày, hai cánh tay của hắn không chút suy suyển. Nàng xoay người lại, ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện ánh mắt hắn đã không còn trấn tĩnh như lúc đầu mà có chút mê ly, cười như không cười nhìn nàng chằm chằm. Quả nhiên đã uống say. Diệp Trăn Trăn muốn mau mau đuổi cổ hắn đi, liền hỏi, “Sao ngươi không sang bên Vương Chiêu nghi nhìn xem?” “Sao Trẫm lại phải đi? “Nàng ấy có thai. “Ừ.” “’Ừ’ là có ý gì?” Kỷ Vô Cữu không đáp lời, đột nhiên hắn cúi thấp đầu, hôn lên môi Diệp Trăn Trăn. Diệp Trăn Trăn không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trên môi mình một cảm giác mềm mại áp bách, ở chóp mũi tản ra mùi rượi nhàn nhạt. Nàng bị hôn đến sững sờ. Kỷ Vô Cữu trầm thấp cười, vòng tay quan ôm lấy nàng từ trên ghế, hướng về phía giường. Lúc này rốt cuộc Diệp Trăn Trăn hiểu được hắn muốn làm gì, kịch liệt giãy giụa, “Hoàng hoàng hoàng hoàng thượng…” “Ừ, Trẫm ở đây.” Kỷ Vô Cữu đặt nàng lên giường, nghiêng người đè sang nhưng không thật sự khống chế nàng, chỉ dùng cánh tay chống hờ. Hắn kề sát nàng, ngửi cái cổ tinh tế của nàng, đôi môi gần như chạm đến làn da trên cổ. Diệp Trăn Trăn chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc, “Hoàng thượng, khoan đã!” Kỷ Vô Cữu chuyển miệng đến bên tai nàng, phun khí nóng, “Làm sao vậy?” Âm thanh mờ ám. “Ta… Ta hôm nay không thoải mái.” “Ta sẽ làm cho nàng thoải mái.” Hắn nói xong, cúi đầu ngậm lấy vành tai nàng, nhẹ nhàng cọ xát, trong cổ họng phát ra tiếng cười nhẹ rầu rĩ. Lúc này Diệp Trăn Trăn còn chưa hiểu được lời nói tràn ngập hơi thở lưu manh này, bất quá động tác ngả ngớn này của hắn làm cho toàn thân nàng giống như có ngàn vạn con chỉ bò, cực kì khó chịu. Không biết phải làm sao, Diệp Trăn Trăn đành phải nói dối, “Ta ta ta đến quỳ thủy!” “Thật sao, Trẫm muốn đích thân kiểm nghiệm mới được.” Nói xong, Kỷ Vô Cữu lại duỗi tay cởi quần áo nàng. “Hoàng thượng, ta không muốn thị tẩm, ngươi có nhiều nữ nhân như vậy, ngươi tìm người khác đi.” Diệp Trăn Trăn đành phải nói thật lòng mình. Kỷ Vô Cữu hôn mạnh lên mặt nàng một cái, “Có ai tốt bằng ngươi chứ.” Không thể không nói, nam nhân đều đem tiết tháo mặt trên người, lúc cởi quần áo cũng thuận tiện cởi theo luôn. Diệp Trăn Trăn sắp khóc rồi, Kỷ Vô Cữu lại hưng trí dạt dào, hắn chỉ chi là Diệp Trăn Trăn thẹn thùng, đã thử mấy lần đương nhiên cũng đã biết tư vị trong đó. Thân thể nữ nhân trước mắt rất đẹp, ừ, so với trong kí ức của hắn, so với trong tưởng tượng của hắn còn đẹp hơn một chút. Diệp Trăn Trăn cũng biết mình chạy không thoát chuyện này, nếu là vợ chồng, luôn phải làm Chu công chi lễ*. Nàng tận lực đè nén cảm giác bài xích từ nội tâm, nhắm chặt hai mắt, nghĩ thầm, có sao đi nữa miễn không chết là được. *làm chuyện vợ chồng Cảm nhận có di vật xâm nhập thân thể, trong lòng Diệp Trăn Trăn đột nhiên có một cảm giác chán ghét không thể ngăn nổi đột nhiên tuôn ra, giống như cơn đại hồng thủy nháy mắt bao phủ tất cả. Loại cảm giác chán ghét lan khắp chân tay toàn thân, bò đầy lục phủ ngũ tạng, nàng chỉ cảm thấy dạ dày quay cuồng, không kịp nghĩ nhiều, đẩy người bên trên xuống giường, nôn điên cuồng vào ống nhổ. Kỷ Vô Cữu: “…” Tình cảm đang lúc chính nồng thì bị cắt ngang như thế, hắn ngay cả ý muốn giết người cũng có. Đợi máu từ phía dưới chảy ngược trở về, hắn cuối cùng khôi phục một chút năng lực suy xét, nhìn thấy hành vi của Diệp Trăn Trăn, hắn quả thật muốn cùng nàng đồng quy vu tận*. *cùng chết Trên người Diệp Trăn Trăn chỉ khoác một cái áo đơn --- đây còn là do Kỷ Vô Cữu trong tình thế quá mức cấp bách không kịp cởi xuống, lộ ra hai chân thon dài trắng nõn, quỳ trước ống nhổ nôn không ngừng. Sắc mặt Kỷ Vô Cữu đã khó coi đến cực điểm, trong giọng nói dường như mang theo cả băng vụn, “Ngươi chán ghét Trẫm như vậy, chán ghét đến mức muốn ói sao?” Đáp lại hắn chính là một tiếng nôn mửa nữa.