Hoàng hậu " hoàng hậu vô đức"
Chương 23 : Đùa giỡn ngược lại
Đêm đó, Kỷ Vô Cữu lại ngủ ở Khôn Ninh Cung.
Chân Diệp Trăn Trăn vẫn chưa lành, cũng không lo lắng hắn làm cái gì, cho nên cứ theo ý hắn.
Lúc nửa đêm, Kỷ Vô Cữu lại tỉnh giấc. Không có ai chạm vào, cũng không nóng, nhưng hắn vẫn tỉnh, mở to hai mắt nhìn trân châu buông xuống từ đỉnh màn trướng đến ngẩn người. Trước mắt dần hiện ra một đôi tay, trắng nõn mềm mại, đầu ngón tay chuyển động.
Nói một cách công bằng, tiết tháo* của Hoàng đế so với người bình thường ít hơn một chút, da mặt cũng dày, không để ý đến việc mình tầm hoan tác nhạc** bị người ta nhìn thấy. Nhưng việc lén lút nắm tay nữ nhân như bây giờ thật sự cũng không phải chuyện vinh quang gì, khiến hắn giống như kẻ rất không được thỏa mãn nhu cầu.
*chí khí cương trực và trong sạch
**ý chỉ làm chuyện gì đó đó
Tuy vậy, việc lén lén lút lút, trái với lẽ thường, hành động ngược lý trí này lại mang đến cho hắn một cảm giác vô cùng kích thích, cảm giác kích thích này hắn chưa bao giờ có được trên người nữ nhân khác.
Cho nên hắn vừa sung sướng vừa rối rắm.
Diệp Trăn Trăn như cũ không hề hay biết việc gì. Buổi sáng tỉnh lại chỉ thấy đêm qua mình ngủ rất sâu, vừa dùng bữa sáng xong, Vương Hữu Tài nghiêng ngã lảo đảo đến báo, “Hoàng hậu nương nương, Tôn Quý nhân treo cổ tự sát!”
Vì vừa ăn cơm xong, máu huyết của Diệp Trăn Trăn đều tập trung về dạ dày, đầu óc phản ứng có chút chậm, “Tôn Quý nhân nào?”
“Chính là Tôn Quý nhân ở Hàm Quang Điện, người hôm qua mới bị vu oan.”
“Chết rồi sao?”
“Không chết, đã được người cứu, tp nương nương sai người đến bẩm báo với người. Nương nương, người có muốn đến xem hay không?”
“Không cần, sáng sớm mà tự sát, xem ra nàng ta cũng không thật lòng muốn chết. Ngươi đem chuyện này hồi bẩm cho Hoàng thượng. Tố Nguyệt, chọn mấy món trang sức thưởng cho Tôn Quý nhân, truyền lời của ta, sự trong sạch và trinh liệt của nàng Hoàng thượng và bổn cung đều thấy rõ, về sau sẽ không còn ai rãnh rỗi nói ra nói vào nàng ta nữa, bảo nàng ta toàn tâm toàn ý hầu hạ Hoàng thượng cho tốt, đừng nghĩ tới chuyện gì khác khiến Hoàng thượng và bổn cung lo lắng.”
Hai người nhận lệnh rời đi. Diệp Trăn Trăn nghĩ thầm, tuy rằng Tôn Quý nhân hành đông có chút giả tạo, nhưng dù sao hôm qua chụy ủy khuất lớn, hôm nay lại lấy cái chết để giữ gìn trong sạch, Kỷ Vô Cữu chắc là sẽ cho nàng ta chút mặt mũi. Quả nhiên, rất nhanh Vương Hữu Tài đã trở lại, nói Hoàng thượng hạ chỉ cho Tôn Quý nhân thăng 2 cấp lên Ngũ phẩm Mỹ nhân, còn đặc ban phong hào “Trinh”, để ngợi khen sự tiết liệt* của nàng, hình như hôm qua hp đã thờ ơ làm tổn thương một người vô tội.
*chỉ phụ nữ thủ tiết
Diệp Trăn Trăn thấy Kỷ Vô Cữu lần này ra ta hào phóng, cũng ban thưởng thêm một ít, trong lòng nghĩ hôm nay dường như tâm tình hắn không tệ. Trong lòng nàng đang ấp ủ một chuyện, chi bằng trong lúc Kỷ Vô Cữu có tâm trạng tốt nói với hắn.
“Ngươi muốn Quốc Tử Giám tuyển thêm tiến sĩ Tây học?” Kỷ Vô Cữu nghe Diệp Trăn Trăn nói ra đề nghị này, rất bất ngờ. Quốc Tử Giám là nơi học tập của con em quyền quí, trước giờ chỉ có tiến sĩ Ngũ kinh, lấy Nho gia Ngũ kinh làm đầu, bây giờ đột nhiên nhảy ra một tiến sĩ Tây học, mặc dù người làm Hoàng đế hắn có thể thông qua nghị quyết này nhưng những quan lại, môn sinh phía dưới chưa chắc chịu tiếp nhận.
“Đúng, mấy ngày nay ta luôn nghiên cứu điển tịch của người Tây Dương, tuy có chút nhảm nhí nhưng có một số thứ, cẩn thận suy nghĩ cũng rất hay. Ta là hạng nữ lưu, học những thứ này chưa chắc có đất dụng võ, không bằng để nam nhi đại Tề ta được mở mang tầm mắt, nhìn thấy được lý luận giữa nước chúng ta và phương Tây xa xôi khác nhau thế nào. Tây học không cần phải xếp vào môn bắt buộc như Ngũ kinh, chỉ đặt lớp ở Quốc Tử Giám, mời Đậu tiên sinh đến giảng, ai thích nghe thì đến là được.”
Kỷ Vô Cữu nghe nàng nói đến từ “hạng nữ lưu” thì có vẻ rất không cam lòng, bất giác buồn cười. Hắn trầm mặc một lát, đáp, “Chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn.”
“Không thể kéo dài, càng nhanh càng tốt. Nếu sợ lòng người không phục thì chức vụ tiến sĩ Tây học cứ để ta tự mình đảm nhiệm, Đậu tiên sinh làm học chính, chỉ giảng bài trên lớp. Ta đội mũ Hoàng hậu tọa trấn, chắc bọn họ cũng không dám nói gì.”
Kỷ Vô Cữu lắc đầu, “Ngươi là ‘hạng nữ lưu’, xen lẫn trong đám nam nhân còn ra thể thống gì nữa. Hơn nữa điều tiếng thế gian không phải dùng uy quyền là có thể áp đảo, vẫn nên thuận theo tự nhiên mơí tốt.
“Vậy thì Hoàng thượng…”
Kỷ Vô Cữu ngẩng đầu, nhìn vào mắt nàng, hỏi, “Trước tiên ngươi nói cho Trẫm biết, vì sao nóng lòng như thế?”
Diệp Trăn Trăn thở dài một hơi, nghiêm túc đón nhận ánh mắt hắn, “Hoàng thượng, chúng ta không biết gì về đất nước của họ nhưng ngược lại bọn họ lại biết rõ lãnh thổ của ta. Càng đáng sợ hơn là bọn họ có vũ lực cường đại, có thể chế tạo tàu thuyền to lớn rắn chắc, cũng có thể tạo uy lực không thua hỏa pháp Đại Tề ta, đối thủ như vậy, tuy rằng không ở sát bên sườn nhưng không thể không phòng. Ngồi đợi bọn họ đánh tới cửa không bằng chúng ta đi trước một bước tìm hiểu bọn họ, đoán trước ý địch.”
“Sao ngươi biết bọn họ nhất định sẽ đánh tới?”
“Hoàng đế nước họ ngang nhiên ủng hộ cướp bóc, những tên cướp của họ, chỉ cần đoạt được tiền từ bên ngoài trở về, liền có thể trở thành đại anh hùng, được người trong nước tôn kính, như thế còn chưa đủ sao? Lễ nghĩa không thể dung túng cho cường bạo, người có cách đối đãi như vậy chỉ có thể lấy bạo chế bạo. Sở dĩ hiện tại bọn họ không đánh đến đây, một là vì Đại Tề ta thực lực cường đại có thể uy phục bốn di*, hai là vì vượt biển khai chiến tốn chi phí rất lớn, không nằm trong khả năng hiện tại của họ. Nhưng đó chỉ là tình thế trước mắt, chuyện sau này ai có thể đoán trước được, cho nên bây giờ chúng ta không thể không phòng!”
*di, rợ: cách người TQ thời xưa gọi các dân tộc phía Đông
Kỷ Vô Cữu trầm mặc một hồi lâu không nói chuyện.
“Hoàng thượng?” Diệp Trăn Trăn tưởng hắn đang suy nghĩ lí do cự tuyệt.
Hắn đứng lên khỏi ghế rồng, chậm rãi bước về phía nàng, bước chân thong thả mà có lực. Diệp Trăn Trăn mắt nhìn hắn đi tới, không hiểu sao có cảm giác khó thở, cúi đầu không nhìn nữa, chỉ chăm chăm chú ý vào đôi giày đen viền vàng của hắn, từng bước đến gần mình.
“Ngươi nghĩ rất xa.” Sau khi dừng lại, âm thanh của Kỷ Vô Cữu vang lên trên đỉnh đầu nàng, “Trẫm cảm thấy không bằng…”
Diệp Trăn Trăn nhìn đai lưng hắn gần ngay trước mặt, trên mặt gấm đem thêu hai con giao long đối xứng, điểm xuyến thêm một hạt trân châu đen cực lớn, to tròn no đủ, lóe lên ánh sáng nhu hòa mà thâm trầm, “Hoàng thượng quá khen, người như ta ngu dốt chân chất, thấy gì nói đó, không bì kịp Hoàng thượng, trong ngực tự có vạn dặm đồi khe*.”
*ý chị nói anh lòng dạ thâm sâu khó lường
Chắc là được khen nên tâm trạng tốt, giọng nói Kỷ Vô Cữu cũng nhẹ nhàng hơn một chút; “Trẫm muốn thưởng cho ngươi, ngươi muốn gì?”
Diệp Trăn Trăn không nể mặt nói, “Không cần, ta không thiếu gì cả.”
“Trẫm muốn thưởng cho ngươi, ngươi ngẩng đầu lên.”
Diệp Trăn Trăn nghe lời ngẩng đầu nhìn hắn. Hôm nay hắn mặc yến cư phục* màu đỏ sậm, không nhìn ra chất liệu nhưng rất mềm mại ngay ngắn, bên trên thêu hoa văn màu đen. Từ cổ áo màu đen, lộ ra áo trong màu trắng. Bộ quần áo này yên ổn điềm tĩnh, không khí phách mười phần như long bào làm con người hắn tản ra một loại mùi vị biếng nhác.
*mọi người xem hình chú thích bên dưới nhé
Lúc này hắn hơi khom người, cúi đầu nhìn nàng, khóe miệng hơi cong, khóe mắt mang ý cười.
Diệp Trăn Trăn ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ không ai bì kịp của hắn. Hắn vẫn luôn nhìn nàng không nói, nàng cũng chỉ luôn ngẩng đầu đối diện hắn. Cứ như vậy một lúc, cổ có chút đau nhức, đầu cũng bắt đầu choáng váng. Vì vậy ánh mắt Diệp Trăn Trăn nhìn khuôn mặt tuấn tú kia bắt đầu có chút mien man bất định. Sao có thể đẹp mắt đến vậy chứ…
“Ngươi đang nghĩ cái gì?” Kỷ Vô Cữu đột nhiên hỏi.
“Ngươi thật là xinh đẹp.”
“…”
Chưa từng được người khác thẳng thắn khen như thế, Kỷ Vô Cữu sửng sốt nửa ngày chưa lấy lại tinh thần. Diệp Trăn Trăn cảm thấy mình thật là đầu óc hồ đồ, lại có thể nói ra những lời chẳng ra sao như vậy. Nàng không dám nhìn Kỷ Vô Cữu, cúi đầu trầm mặc, dùng trâm cài hình hoa mẫu đơn bằng lụa đối diện với hắn.
Kỷ Vô Cữu rốt cuộc có phản ứng, hình như mình đang bị đùa bỡn? Hắn thân làm cửu ngũ chí tôn, không thể luôn bị nữ nhân đùa bỡn. Nghĩ vậy, hắn giơ tay nâng cằm Diệp Trăn Trăn, chạm rãi bức nàng đối diện với hắn, “Trẫm trông rất đẹp mắt? Thì ra đây chính là thứ ngươi muốn đươc thưởng?” Nói xong, không đợi Diệp Trăn Trăn phản ứng, khom lưng hạ xuống má nàng một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.
Tính ra thì đây là lần đầu tiên trong đời bị người ta hôn, trên mặt cẩm nhận được cảm giác mềm mại vừa chạm vào liền tan, Diệp Trăn Trăn đỏ mặt, nghiêng đầu tránh né hắn.
Miệng của hắn chuyển đến bên tai nàng, mỉm cười hỏi: “Đủ chưa?”
Diệp Trăn Trăn không nói, chuyển động bánh xe muốn đi, Kỷ Vô Cữu lại không thả nàng, giống như ác bá đùa giỡn con gái nhà lành, dùng lực đè lưng ghế của nàng lại. Diệp Trăn Trăn đành phải giơ tay bổ về phía hén, ý định ban đầu là muốn hắn tránh ra, nhưng hắn lại cùng nàng so chiêu, Diệp Trăn Trăn không biết nói gì cũng không muốn bị hắn khinh thường, toàn lực ứng phó.
Phùng Hữu Đức bưng trà tiến vào đúng lúc nhìn thấy cảnh hai người đánh nhau, “Đánh lén” “Ngỗ nghịch” những từ mấu chốt này lập tức hiện lên trong đầu, hắn bị dọa sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, “Hoàng thượng…” sao ngài động thủ vậy, “Hoàng hậu nương nương…” sao ngài lại động thủ với Hoàng thượng.
Kỷ Vô Cữu dừng tay, bưng chén trà muốn uống, ánh mắt thoáng nhìn qua Diệp Trăn Trăn đang không vui, liền đem trà trong tay đưa cho nàng, tự mình lấy một chén khác.
Phùng Hữu Đức nghĩ thầm, Hoàng thượng và hnương nương thoạt nhìn tình cảm rất tốt, bọn họ đây là diễn cho ai xem đây…
Diệp Trăn Trăn nhấp một ngụm trà, vừa định cáo từ, từ xa một cung nữ ở Từ Ninh Cung đi tới, “Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương.”
“Đứng lên đi.”
“Hoàng thượng, Thái hậu nương nương mời ngài đến Từ Ninh Cung thương nghị chuyện quan trọng.”
“Chuyện gì?”
“Là chuyện sắc phong Hứa tiểu thư tiến cung.”
“Đi thôi, cùng đi.” Kỷ Vô Cữu nói xong, đích thần đẩy xe cho Diệp Trăn Trăn.
Diệp Trăn Trăn nghĩ thầm, lần này chỉ sợ mình lại phải làm súng cho Kỷ Vô Cữu sử dụng rồi. Nhưng mà tuy rằng nàng tin chắc mình có thể làm tốt chỉ Đông đánh Tây, lại không rõ tên hỗn đản này rốt cuộc chỉ hướng nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, hơi nghiêng đầu, nhìn thấy bàn tay hắn đặt trên xe đẩy, ngón tay thon dài vì dùng lực quá độ, khớp xương đều trắng cả.
Không muốn đẩy thì không cần miễn cưỡng, Diệp Trăn Trăn hừ lạnh.
Truyện khác cùng thể loại
84 chương
47 chương
5 chương
12 chương
98 chương
31 chương
91 chương
16 chương