Hoàng đế bệ hạ lần nữa khiển trách Hoàng hậu nương nương trước mặt mọi người. Lần này là bởi vì ở Bích Tâm Đình phát hiện thi thể. Người chết bị trói tay chân, nhét giẻ vào miệng, ném vào hồ Thái Dịch, lúc trôi nổi đến Bích Tâm Đình thì bị Kỹ Vô Cữu phát hiện, lập tức sai người vớt lên. Việc chết một vài cung nữ thái giám không có gì lạ ở hậu cung này, nhưng nếu để hoàng đế bắt gặp, vậy thì không ổn. Mà người chết còn là một cung nữ bên cạnh Vương Chiêu nghi, Vương Chiêu nghi thấy được, bị doạ sợ tới mức gần như bất tỉnh. Sau khi mắng xong, Kỹ Vô Cữu lệnh cho Diệp Trăn Trăn tra rõ chuyện này. Hơn nữa trong hậu cung lại có người xem mạng người như cỏ rác, coi trời bằng vụng, hắn hạ thêm một đạo thánh chỉ, lệnh cho Hoàng hậu chấn chỉnh hậu cung ngay trong hôm đó, cần phải giữ cho hậu cung thái bình an tĩnh. Diệp Trăn Trăn nghe xong trong lòng cười lạnh. Kỹ Vô Cữu thân làm thiên tử, làm sao có thể để mắt đến mạng sống của một tiểu cung nữ, rõ ràng là hắn mượn cớ này để nói chuyện của mình. Chấn chỉnh hậu cung? Nếu như nàng bằng mặt không bằng lòng, thế nào Kỹ Vô Cữu cũng nắm chặt khuyết điểm của nàng; nhưng nếu nàng dốc sức chỉnh đốn, không biết sẽ đắc tội bao nhiêu người trong tối lẫn ngoài sáng. Địa vị Hoàng hậu của nàng vốn đã rất khó xử, Hoàng thượng không thương, Thái hậu không yêu, bây giờ còn náo loạn như thế, chỉ sợ miếng đất cắm dùi cũng không còn. “Cái tên Kỹ Vô Cữu này quá mức âm hiểm, không phải người tốt!” Diệp Trăn Trăn thật sự nhịn không được, không chú ý mắng to. Tố Phong bị doạ sợ tới mức mặt vàng như đất, bất chấp quá phận, vội vàng che miệng Diệp Trăn Trăn, “Hoàng hậu nương nương, tuyệt đối không thể!” Mặc dù đang ở Khôn Ninh Cung, nhưng ai biết được nơi này có tai mắt của Hoàng thượng hay không. Lời nói đại nghịch như vậy nghĩ cũng không được nghĩ, huống chi lại còn gọi thẳng tên họ Hoàng thượng, Hoàng hậu vậy mà lỗ mãng nói ra, quả thật không biết nên nói nàng dũng mãnh hay hồ đồ nữa. Tố Nguyệt cũng bị doạ sợ tới mức quỳ xuống, vẻ mặt nghiêm túc, “Hoàng hậu nương nương là người thông minh, hôm nay nô tỳ xin bạo gan nói ra. Trong hậu cung này người nào không âm hiểm? Kể cả Lệ Phi, nếu như nàng ta một mực ngu ngốc, làm sao có thể đạt được địa vị hôm nay? Nhất định phải có chỗ hơn người. nương nương người là chủ lục cung, địa vị càng cao, tình cảnh cũng càng nguy hiểm, trong hậu cung này có biết bao nhiêu cặp mắt lớn nhỏ ngó chừng người! Nô tỳ theo người nhiều năm như vậy, đối với tình tình của người cũng hiểu vài phần. Ở Diệp phủ, người lớn lên trong sự nâng niu của mọi người, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, vui thì cười giận thì mắng, không kiêng kị gì cả. Cho dù lời nói và hành động có chút không thoả đáng, trên dưới Diệp phủ cũng không ai nhẫn tâm trách phạt người. Nhưng đây là hoàng cung chứ không phải Diệp phủ, ở đây không có ai thương người, không có ai tha thứ cho người! Ngược lại, mỗi người đều muốn tính kế người, đều muốn đưa người vào chỗ chết!” Diệp Trăn Trăn hoảng sợ giật nảy người, “Vậy mà nói ta, em cũng muốn nói cái gì là nói đó thôi.” “Nô tỳ là bất đắc dĩ, nương nương người nghe khuyên nhủ một chút đi. Nô tỳ biết người hiểu được chỉ là không thể thu liễm tính tình, nhưng cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Cho dù người không suy nghĩ cho mình cũng nên nghĩ cho Diệp gia một chút!” “Ngươi đứng lên trước đi,” Diệp Trăn Trăn nói xong, hơi hất cằm, Tố Phong vội vã đỡ Tố Nguyệt đứng lên. Diệp Trăn Trăn thở dài một cái, nói: “Ai cũng nghĩ rằng bổn cung có thể bảo vệ Diệp gia, nhưng bổn cung ngay cả bản thân mình còn không bảo vệ được, làm sao có thể bảo trụ dòng họ Diệp thị.” Từ xưa đến nay cường thần cũng được ngoại thích cũng được, muốn tự do nắm quyền, điều kiện đầu tiên là hoàng thất phải suy yếu. Nhưng mỗi ngày Kỹ Vô Cữu đều vui vẻ, thân thể và đầu óc đều không có bệnh, cần cù chăm chỉ không chìm vào sắc đẹp, còn có một bụng đầy ý xấu, người như vậy là sao có thể khoan dung cho Diệp gia phát triển lớn mạnh chứ. Nếu nói Kỹ Vô Cữu là mãnh hổ đang trưởng thành thì Diệp Tu Danh lại là sư tử tuổi xế chiều. Không phải Diệp Trăn Trăn nàng không tin tưởng ông nội của mình mà sự thật là như thế. Thời gian đứng về phía Kỹ Vô Cữu, mặc dù Diệp gia nhất thời thắng một chiêu nửa thức, nhưng không chịu nổi hao tổn lâu dài. Hơn nữa, vốn cây lớn đã phải đón gió to, Diệp gia lại còn có một vị Hoàng hậu, chiếm lấy thanh danh “ngoại thích”, sao có thể không làm người ta hận chứ. Thở dài một lần nữa, Diệp Trăn Trăn nghĩ, nước cờ Hoàng hậu này, ông nội thật sự đi nhầm rồi. *** “Người tốt làm sao làm được hoàng đế tốt.” Kỹ Vô Cữu nghe bẩm báo xong, buông bút lông trong tay xuống, nói. Giọng hắn không lớn, vừa như tự nhủ, vừa như nói cho người bên cạnh nghe. Ở đây chỉ có hai tên thái giám, hai người này cũng không có tư cách phát biểu ý kiến với câu nói này, cho nên chỉ biết cúi đầu, vẻ mặt càng thêm kính cẩn. “Ngươi đi xuống trước đi.” “Nô tài cáo lui.” Người quỳ trên đất đứng dậy, khom người như cũ, cung kính lui ra ngoài. Nếu Tố Nguyệt nhìn thấy mặt hắn, tất nhiên sẽ không xa lạ gì. Đợi khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Kỹ Vô Cữu còn nói tiếp: “Thì ra Hoàng hậu là người hiểu lẽ phải.” “Suy cho cùng cũng là cháu gái của Diệp tiên sinh.” Phùng Hữu Đức phụ hoạ. Lời này tuy có lý nhưng không hợp lúc, dường như đang nhắc nhở Kỹ Vô Cữu cần phải giữ địch ý với nàng. Kỹ Vô Cữu thản nhiên liếc Phùng Hữu Đức một cái, chuyển qua hỏi, “Cung nữ kia tên gọi là gì, Tố Nguyệt sao?” “Bẩm Hoàng thượng, chính là tên này.” “Phạm tên Hiền Phi.” Hoàng thượng thật sự lưu tâm đến Hiền Phi, Phùng Hữu Đức thầm nghĩ, ngay cả việc này cũng nghĩ đến. Tố Nguyệt là thiếp thân cung nữ của Hoàng hậu, tên “phạm” hay “không phạm” đều do một câu của Hoàng thượng, dù sao hậu và phi khác nhau giống như thê và thiếp, Hiền Phi được sủng thì nàng ta vẫn là thiếp. Phùng Hữu Đức tưởng Hoàng thượng sẽ hạ chỉ lệnh Diệp Trăn Trăn đổi tên cho Tố Nguyệt, nhưng chờ trái chờ phải, Hoàng thượng cũng không nói thêm câu nào. Hắn ngẩng đầu nhìn, phát hiện Kỹ Vô Cữu đang cầm bút; tiếp tục phê tấu chương. Bút lông màu đỏ thắm đang viết ra từng chữ rất bắt mắt. “…” Phùng Hữu Đức không biết mình có nên chủ động hỏi Hoàng thượng hay không, hơn nửa ngày muốn nói lại thôi, rốt cuộc lời nói đã đến bên miệng, Kỹ Vô Cữu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn hắn một cái, ánh mắt trong vắt không gợn sóng, lại lộ ra tia lạnh. Trong lòng hắn cả kinh, vội vàng cúi thấp đầu. Kỹ Vô Cữu lấy ra một tấu chương khác. Bản tấu chương này là của Tổng binh mới nhận chức gần đây của Tam đại doanh, nội dung là thỉnh cầu hoàng đế đích thân tới Tam đại doanh kiểm duyệt quân đội. Cần là cần loại người thức thời như thế này. *** Mấy ngày nay, khắp nơi trong hoàng cung nổi lên lời đồn. Người người đều nói cung nữ chết ở Bích Tâm Đình báo mộng cho Diệp Trăn Trăn, kể ra oan tình của mình, hơn nữa còn chỉ điểm hung thủ giết người. Nhưng mà người bên cạnh Hoàng hậu nương nương đều thật kín miệng, nghe ngóng thế nào cũng không ra được tin tức gì. Chỉ có Tố Phong nhất thời lỡ miệng, lộ ra một chút, nói hung thủ kia xúc phạm Hoa Thần. Lời này nhanh chóng được bọn cung nữ thái giám truyền đi khắp nơi, thậm chí có người nói không cần Hoàng hậu nương nương ra tay, hung thủ kia sẽ tự bị Hoa Thần trừng trị. Lý do này cũng rất mơ hồ, phạm phải Hoa Thần có rất nhiều cách giải thích, hoặc là bát tự phạm, hoặc là tên họ phạm, hoặc là đúng lúc phạm phải ở một địa điểm nào đó… Ý của Hoàng hậu nương nương là cái nào? Kỹ Vô Cữu nghe chuyện này, chỉ mỉm cười. Giả thần giả quỷ, xem nàng có thể chơi đùa ra cái gì. Thủ đoạn của Diệp Trăn Trăn rất đơn giản, nàng cũng không phải thật lòng muốn thẩm tra án tử, trong hậu cung này oan hồn đã rất nhiều rồi. Nàng chẳng qua là muốn tìm kẻ chết thay, cho Kỹ Vô Cữu một câu trả lời. Về phần tìm ai đến chết thay ------- đương nhiên là người nàng chán ghét rồi. Mấy ngày nay nàng chán ghét nhất chính là Phồn Xuân, cung nữ dám đánh Tố Nguyệt của nàng. Mà tên Phồn Xuân miễn cưỡng thì cũng có thể giải thích là phạm phải Hoa Thần. Một ngày kia, Diệp Trăn Trăn đỡ tay Vương Hữu Tài tản bộ trong Ngự Hoa Viên, xa xa nhìn thấy một thân ảnh cao ngất mang theo một tiểu đội thị vệ đi tới, bọn họ cũng thấy Hoàng hậu nương nương tôn giá*, vội vàng tránh đi. Trong hậu cung thị vệ có thể tự do đi lại trong phạm vi tuần tra của mình, nhưng nếu không có việc cần thiết, thấy hậu phi phải kịp thời tránh. *tiếng xưng hô tôn trọng người đối diện “Lục thống lĩnh.” Diệp Trăn Trăn gọi người dẫn đầu. Lục Ly nghe Diệp Trăn Trăn kêu hắn, bước lên trước, quỳ một gối xuống, “Thần, tham kiến Hoàng hậu nương nương.” Người quỳ trên đất mặc công phục màu đỏ sậm, trên áo thêu hoa văn mãnh hổ gầm sơn lâm đại biểu cho Chính Tứ phẩm võ quan; đầu đội trung tĩnh quan*, vành mũ viền sa tanh cùng màu. Thân hình người này cao lớn, nhịp chân mạnh mẽ, lúc bước đi thì lộ rõ một cỗ khí thế lạnh thấu xương đặc biệt của kẻ học võ, lúc quỳ xuống thì tấm lưng thẳng, không nhúc nhích, giống như là tạc ra từ đá. *một loại mũ, xem hình minh hoạ bên dưới Nhìn người cùng mình lớn lên giờ trở nên cung kính và xa cách, Diệp Trăn Trăn có chút không thích ứng. nàng nhìn đỉnh nón đen nhánh của hắn, “Ngươi ngẩng đầu lên.” “Thần không dám.” “Biểu…” “Nương nương! Nương nương… có gì cần phân phó?” “Ngươi quen biết người ở Đại Lý Tự không?” Đại Lý Tự là nơi chuyên quản quản và xử án tử. “Đại Lý Tự Tả Thiếu Khanh và thần có chút giao tình, Hoàng hậu nương nương cần biết việc gì sao?” “Cũng không có gì, chỉ là muốn ngươi giúp ta hỏi xem, Đại Lý Tự có người muốn làm thái giám sao.” “…” Nhìn Diệp Trăn Trăn rời đi, Lục Ly rốt cuộc thở phào một hơi, nghĩ ngợi một lúc, lại cau mày lắc đầu: Trăn Trăn tính tình ngay thẳng, ở trong hậu cung này không biết phải chịu bao nhiêu đau khổ. Diệp Trăn Trăn đi được một lúc, đột nhiên có cung nữ vội vàng chạy tới, nói khẽ bên tai Diệp Trăn Trăn mấy câu. Diệp Trăn Trăn híp mắt, “Đem nàng tới đây.” Một lát sau, một cung nữ bị đưa đến, vẻ mặt chật vật, thấy Diệp Trăn Trăn, nàng ta quỳ cái rầm trước mặt nàng mà dập đầu lạy, “Hoàng hậu nương nương tha mạng!” “Ngươi là người của cung nào?” “Bẩm Hoàng hậu nương nương, nô tỳ là người của Từ Ninh Cung.” Diệp Trăn Trăn không hỏi nữa, phất tay, “Dẫn nàng ta đi.” Đúng là chó ngáp phải ruồi, Diệp Trăn Trăn không nghĩ đến mình lại tiện tay tung mấy hạt thóc lép, thật là mù quáng. Cung nữ này ban ngày ban mặt đốt giấy tiền vàng bạc trong hoa viên,không biết là cố ý muốn chui đầu vào lưới hay là bị lời đồn doạ sợ, tưởng rằng minh thật sự chọc giận Hoa Thần. Nhưng bất luận thế nào sự tình này cũng không cần tra nữa. Hậu cung xảy ra chuyện, không ai dám hắt nước bẩn vào Từ Ninh Cung, cho nên có lẽ nàng ta chính là một trong những hung thủ của vụ mưu sát này. Có thể đem một người sống khoẻ mạnh trói lại, nhét giẻ rồi yên lặng ném vào hồ Thái Dịch lúc canh ba nửa đêm, chắc hẳn không phải chỉ một cung nữ là có thể hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng tại sao Thái hậu muốn đối phó Vương Chiêu nghi? Việc này tương đối khó hiểu, Vương Chiêu nghi địa vị không cao, cũng không quá được sủng ái, bất quá vừa lộ đầu ra mà thôi, không thể uy hiếp bất kì ai. Diệp Trăn Trăn nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể kết luận cung nữ xui xẻo kia đã nhìn thấy việc không nên thấy. Cho dù nói thế nào, chuyện này cũng dừng lại đây, vừa giữ mặt mũi cho Từ Ninh Cung, vừa chặn miệng Kỹ Vô Cữu. Về phần chỉnh đốn lục cung… Hừ, ngươi muốn chỉnh đốn, ta liền chỉnh đốn thật tốt cho ngươi xem.