“Ách… A… Hắc…” Nửa đêm, bụng Tiêu Lương Thần đột nhiên phát tác, không ngừng co rúc lại. “Hoàng hậu… Hoàng hậu? Ngươi làm sao vậy?” Công Tử Lăng bị Tiêu Lương Thần đánh thức, vội vàng ngồi dậy, không biết làm gì nhìn Tiêu Lương Thần liên tục ôm bụng rên rỉ. “Hoàng hậu? Hoàng hậu ngươi làm sao vậy? Đau thắt lưng sao? Chuyện gì xảy ra?” “Ách a… Hoàng… Hoàng thượng… Hài tử hình như muốn sinh.” Tiêu Lương Thần hư nhược nhìn Công Tử Lăng cười cười. “Nga… Muốn sinh…” Công Tử Lăng nỉ non, giúp Tiêu Lương Thần xoa xoa bụng ngày càng phát cứng rắn. “Muốn muốn muốn muốn muốn… Muốn sinh!” Công Tử Lăng vội vàng lảo đảo chạy xuống sàng, còn vấp phải chân Tiêu Lương Thần. Tiêu Lương Thần kêu lên một tiếng đau đớn, dở khóc dở cười nhìn đã hóa đá Công Tử Lăng. “Ách… Hắc… Hoàng thượng… Kêu thái y… A…” “Đúng… Thái y… Thái y!” Công Tử Lăng giày cũng không có xỏ, liền chạy ra ngoài. “Người a! Hoàng hậu muốn sinh! Nhanh truyền thái y! Truyền thái y!” Công Tử Lăng hô xong người, vội vàng chạy trở về trước giường Tiêu Lương Thần, nắm tay của y. “Thần Thần, thế nào, có đau hay không…” “Ách… A a… Hô… Ừ — a a” Tiêu Lương Thần lung tung gật đầu, nắm thật chặc tay của Công Tử Lăng. “Thái y đã tới chưa! Nhanh lên một chút!” “Thần Thần, lập tức đi, thái y lập tức tới ngay, không phải sợ, chỉ là hài tử muốn đi ra mà thôi, Thần Thần, không phải sợ, ta ở đây, Lăng ca ca ở đây…”