“Hài tử… Hài tử… Hài tử!” Tiêu Lương Thần mạnh mở mắt ra, sờ sờ bụng, còn may hài tử vẫn còn. “Hài tử không có việc gì, gần nhất ngươi tốt nhất ngoan ngoãn nằm ở trên giường, thái y nói ngươi thai tức bất ổn.” “Vâng.” Tiêu Lương Thần rũ mắt, sờ sờ bụng. “Hoàng thượng… Niên phi hắn… Thế nào…” “Không chết, đông lạnh mất mất một cánh tay.” “Cái gì?!” Tiêu Lương Thần biến sắc, Công Tử Lăng nắm cằm Tiêu Lương Thần, tiến tới trước mắt y. “Trẫm nói cho ngươi biết, lần sau ngươi còn dám cùng hắn đi ra ngoài, trẫm liền chém chân của ngươi!” Tiêu Lương Thần cười khổ một cái, hắn cứ như vậy sợ y thương tổn Niên phi sao… “Vâng, nô tì đã biết.” Tiêu Lương Thần cúi đầu, ánh mắt có chút tối. “Hanh, ngươi biết cái gì.” Công Tử Lăng mặt lạnh, đỡ Tiêu Lương Thần dậy. Đưa cho y một chén thuốc dưỡng thai. “Tự uống.” Tiêu Lương Thần nhận lấy, uống từ từ, đắng y nhíu nhíu mày. Công Tử Lăng thói quen bỏ vào cho y một viên đường, Tiêu Lương Thần lúc này mới uống xong. “Tốt nhất ngươi liền ngoan ngoãn đợi ở chỗ này của ta, chờ hài tử sanh ra được lại về, ta cũng không muốn đứa bé thứ nhất của ta có cái gì sơ xuất.” Nói xong, Công Tử Lăng lắc lắc tay áo rời đi. Tiêu Lương Thần cầm chén bỏ qua một bên, tự xoa thắt lưng đang đau nhức vô cùng của mình một lúc, nằm xuống.