Hoàng Hậu Của Trẫm
Chương 11
Lần trước nửa đường rớt ra một con hủ nữ….. Khụ, tiếp đó, ta liền nhìn thấy được Hạ tiểu thụ bị vị Đế Vương nào đó từng điểm từng điểm công hãm đi ~
Hôm qua sau khi từ biệt Liễu Ngôn, Mạc Thiên Tiếu cả người đều trong trạng thái hưng phấn, thỉnh thoảng nhìn cử động của Hạ Ly Lạc, quả thực như Liễu Ngôn đã nói, ngượng ngùng bên trong mang theo chút mơ màng.
Hôm nay hai người vừa ra khỏi cửa, Hạ Ly Lạc liề đi giúp mấy vị đại nương, còn hắn thị bị đám nam nhân trong thôn gọi đi, bảo là muốn lên núi săn thú, để ăn mừng cái ngày lễ gì đó, hắn cũng chưa từng nhiều lời, nếu lưu lại,liền an tâm sinh hoạt thường ngày như họ.
“Tuy nói ngươi là người gia đình giàu có, nhưng nhìn thân thể ngươi cường tráng như vậy, chắc cũng đã đi săn qua phải không?”
“Ân, chỉ cần là có thời gian, ta đều đi săn thú, hoặc là đua ngựa.”
“Vậy thì được rồi, lát nữa chúng ta liền xem xem sự lợi hại của ngươi, bọn thú trên núi hoang này rất hung tàn đấy! Ngay cả những hộ săn bắt lâu năm trong thôn cùng đều rất khó khăn để bắn trúng một con.”
“Nha? Thực sự là lợi hại như vậy ư?”
“Công tử ngươi là lần đầu tới đây, một lát nữa nhất định phải theo sát mọi người, vạn nhất phải hết sức cẩn thận.”
“Ân, tại hạ nhất định sẽ không gây thêm phiền phức cho chư vị!” Người nam nhân kia vỗ vỗ vai Mạc Thiên Tiếu, ra hiệu hắn không được nói chuyện, Mạc Thiên Tiếu đi cùng người nam nhân kia, bọn họ đi trong rừng, tận lực không phát sinh bất kỳ thanh âm gì, trong tay cầm lấy cung tến, thời thời khắc khắc cảnh giác quan sát động tĩnh bốn phía.
Nơi này không giống nơi mà hắn dẫn mấy chục người đi săn thú, giờ khắc này hắn cũng không phải là vị Đế Vương hăng hái, khí vũ hiên ngang kia, hắn giờ khắc này bất quá chỉ là một bách tính áo vải tầm thường, không có mấy chục ám vệ bảo vệ, lúc nào cũng có thể bị thương, không thể lơ là cảnh giác.
Mạc Thiên Tiếu lần đầu tiên cảm thấy được đây mới là cảm giác nên có khi săn thú. Nếu là chinh phục hoàn toàn dã tính của con mồi, trong lòng chắc chắn so với thời điểm săn thú càng thỏa mãn hơn.
“Mạc huynh đệ, nơi này thường hay có mãnh thú lui tới, hai người chúng ta phải cẩn thận nhiều hơn.”
“Đại ca yên tâm, tiểu đệ nhất định sẽ không liên lụy huynh.” Mạc Thiên Tiếu bỗng nhiên cảm thấy một luồng khí tức nguy hiểm đang đến gần, lạnh lẽo khiến người ta phát run, hắn nói, “Đại ca cẩn thận, tựa hồ có thứ gì đó đang đến gần.” Mạc Thiên Tiếu vốn là người tập võ, ngũ quan cảm ứng so với người bình thường nhạy cảm hơn nhiều lần, hắn lúc này cảm nhận được không phải khí tức của con người đang đến gần.
Nhìn Mạc Thiên Tiếu vẻ mặt nghiêm túc như thế, người kia cũng không khỏi cảm thấy lo lắng, “Này………”
“Xuỵt!” Mạc Thiên Tiếu cảnh giác một tiếng, hắn nói, “Ngươi đi gọi những người khác chạy tới nơi này, có một con mồi to lớn đang đợi chúng ta, nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không được phát ra âm thanh, tôi lúc nãy cảm nhận được nó đang đến gần bên này, nếu để cho nó phát hiện có người sống, nhất định sẽ rất nguy hiểm, này hẳn là một con hùng….”
“! ” Người kia trợn to mắt, hiển nhiên là không quá tin tưởng lời giải thích của Mạc Thiên Tiếu, nhưng nhìn thấy ánh mắt vô cùng chăm chú dọa người kia, hắn nuốt một ngụm nước bọt, Mạc Thiên Tiếu trong lúc vô tình tỏa ra một luồng khí tức cường bạo làm cho không ai có thể chống cự, không có lý do mà đi phục tùng mệnh lệnh của hắn.
Rất nhanh tất cả mọi người tụ tập chung một chỗ, bọn họ mang theo hoài nghi nhìn Mạc Thiên Tiếu, lại không ai làm lên tiếng dị nghị, vẻ mặt nghiêm túc của Mạc Thiên Tiếu làm cho hết thảy bọn họ cũng tăng cường cảnh giác.
“Nhanh, đem bẫy thú cùng dây thừng buột cho tốt, mấy người các ngươi trốn đến bên kia.”
Bỗng nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng gầm vang, mấy cành cây không ngừng kêu xào xạc, âm thanh càng lúc càng lớn, Mạc Thiên Tiếu nhìn mọi người một chút, hắn nhíu nhíu mày, như vậy không được, chỉ sợ một hồi sẽ có người bị thương, hắn thấp giọng nói với bọn họ, “Tận lực không được tạo ra âm thanh.”
Khẩu khí ra lệnh của Mạc Thiên Tiếu vô tình toát ra một luồng uy nghiêm, khiến người khác không chút cảnh giác mà phục tùng mệnh lệnh của hắn, dường như hắn sinh ra là để thống trị người khác vậy.
Mạc Thiên Tiếu vung tay lên, tất cả tập trung tinh thần dán mắt vô phiến đất trống này, đúng như dự đoán, một con cẩu hùng thành niên vô cùng to lớn từ trong rừng chậm chạp bò tới.
Ngay lúc Mạc Thiên Tiếu bọn họ chuẩn bị giương cung động thủ, cách đó không xa liền truyền đến tiếng cười nói, bọn họ nghi hoặc nhìn nhau, hiện tại sao lại có người lên núi? Ngọn núi này bình thường chỉ có người trong thôn mới có thể đến, chẳng lẽ là người trong thôn?
Mạc Thiên Tiếu cau mày nhẹ nhàng vận khinh công, tung người nhảy lên một nhánh cây, mấy nam nhân kia hơi kinh ngạc, không nghĩ tới vị nam tử cao to uy mãnh này thân thủ lại nhanh nhẹn như vậy, Mạc Thiên Tiếu đưa mắt nhìn về phía xa, nhưng là không ngờ thấy được Liễu Liên Nguyệt cùng Hạ Ly Lạc! Hai người thỉnh thoảng đưa mắt nhìn nhau, còn cười cười, Mạc Thiên Tiếu bỗng nhiên cảm thấy hỏa khí phun trào.
Tốt, ngươi ngày hôm nay không để ý đến ta, chính là vì cùng những cô nương khác cười cười nói nói! Còn chạy lên núi a! Tốt lắm, ở nơi rừng sâu núi thẳm này, một bóng người cũng không có, Hạ Ly Lạc ngươi không phải dự định khiến cô nương người ta ở nơi này bổ nhào vào ngươi a!
Vị Đế Vương nào đó trong lòng gào thét, từ lâu đã quên bản thân vẫn còn đang đi săn, vốn định phi thân đến bên người Hạ Ly Lạc, kéo y cách xa Liễu Liên Nguyệt, lại bị người dưới táng cây gọi lại. Mạc Thiên Tiếu bỗng nhiên thức tỉnh, bản thân bây giờ nhưng là phải đối phó với cẩu hùng hung mãnh, nào có tâm tư đi ghen.
Sau khi tỉnh táo lại, hắn vốn chuyên tâm đối phó hùng, chợt phát hiện Hạ Ly Lạc bọn họ đang đi tới hướng này, trong lòng sốt sắng, hắn hoàn toàn quên chuyện Hạ Ly Lạc một thân võ công, trong lòng lo lắng không biết như thế nào cho phải, hắn đối với mọi người phía dưới nhỏ giọng nói, “Đó là người trong thôn, phu nhân ta cùng Liễu tiểu thư, bọn họ chính là đang hướng này đi tới, phải làm sao đây?”
Mọi người nghe vậy thì cả kinh, mà con hùng này tựa hồ đã biết có người đang đi qua đây, nó nằm ở nơi đó không nhúc nhích, tựa hồ là đang đợi người qua đây.
Hạ Ly Lạc bỗng nhiên cảm thấy một trận nguy hiểm, y lập tức cảnh giác lên, nhưng Liễu Liên Nguyệt bên cạnh vẫn cứ hưng phấn nói mấy chuyện của Lạc Nguyệt thôn với y, hai người bọn họ vì được đại nương nhờ đến nơi này chọn ít nấm về nấu ăn, bây giờ chính là phải đi về, nhưng…..nhìn cánh rừng một mảnh yên tĩnh này…..Hạ Ly Lạc trong lòng dâng lên một tia bất an.
Trầm tư chốc lát, Hạ Ly Lạc ngước mắt lên đã thấy Liễu Liên Nguyệt đã đi xa, Hạ Ly Lạc bước nhanh lên trước, muốn kéo nàng lại, nhưng lại bị cẩu hùng cách họ không xa làm khiếp sợ.
“Nguyệt nhi! Đứng lại!”
Bị tiếng kêu dừng lại của Hạ Ly Lạc kéo lại, Liễu Liên Nguyệt mặc dù không biết tại sao nhưng cũng nghe lời đứng lại, vốn định đi về, lại nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Hạ Ly Lạc, chỉ chốc lát, Liễu Liên Nguyệt liền cảm thấy phía sau mình tựa hồ có thứ gì đó đang đi tới.
Hạ Ly Lạc từng bước từng bước đến gần Liễu Liên Nguyệt, mà con hùng kia cũng từng bước từng bước lại gần, Hạ Ly Lạc nhìn xung quanh, phát hiện Mạc Thiên Tiếu ở trên cây, y mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy Mạc Thiến Tiếu trao đổi ánh mắt ra hiệu, y khẽ gật đầu.
“Ai! Lạc nhi tỷ, tỷ đây là………” Liễu Liên Nguyệt thực sự không biết Hạ Ly Lạc đang làm cái gì bí hiểm, nàng hơi quay người, liền thấy được một con quái vật màu đen khổng lồ, một luồng hoảng sợ tự nhiên mà sinh ra, Liễu Liên Nguyệt gắt gao cắn vào môi mình, sợ bản thân hét lên mà làm kích động mãnh thú kia, nhưng không ngờ con hùng kia một cước dẫm lên bẫy thú, phát ra tiếu kêu la thảm thiết, nó đột nhiên hướng Liễu Liên Nguyệt nhào tới, Liễu Liên Nguyệt sợ hãi nhắm chặt mắt lại không biết làm sao.
Đau đớn trong dự tưởng không có truyền đến, nàng hơi mở mắt, dung mạo tuấn lãng của Mạc Thiên Tiếu ở trước mắt nàng, lồng ngực rộng lớn ấm áp như vậy.
Nhìn thấy cẩu hùng hướng Liễu Liên Nguyệt nhào tới trong nháy mắt, tất cả mọi người cho rằng một nữ tử xinh đẹp như hoa như Liễu Liên Nguyệt liền như thế xong đời, nhưng không ngờ Mạc Thiên Tiếu động tác còn nhanh hơn, trong nháy mắt hắn đã ôm Liễu Liên Nguyệt vào lòng, nhìn thấy hai người an toàn đáp xuống một cành cây, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời hiểu biết về Mạc Thiên Tiếu cũng thay đổi, hắn dĩ nhiên biết võ công!
Tiếng kêu thảm thiết của hùng khiến người ta sợ hãi, mấy người bọn họ nhân cơ hội mà hành động, kéo căng cung trong tay, hướng về phía đẩu mãnh thú mà bắn tên, hùng càng giãy dụa mãnh liệt hơn, bọn họ lập tức kéo dây thừng. Dây thừng lập tức đem hùng siết chặt, nó càng thêm phẫn nộ, dùng sức giãy dụa, bọn họ không nghĩ đến, hùng này sức manh quá to lớn, mặc dù đang bị thương nhưng cả bốn người bọn họ đều không thể khống chế, ngay lập tức, hùng liền đem dây thừng xé đứt, trốn thoát ra.
Để Liễu Liên Nguyệt tựa vững vàng vào cành cây, Mạc Thiên Tiếu liền quan sát động tĩnh phía dưới, sau khi nhìn thấy hùng kia hung hãn như vậy, hắn kéo dài cung tên trong tay mình, thẳng tắp hướng về mắt của nó mà bắn. Mãnh thúc kêu gào một tiếng, đột nhiên hướng Hạ Ly Lạc chạy tới, đem tay chụp đến.
Hạ Ly Lạc cả kinh, y vỗn đã cách nó xa như thế, nhưng không ngờ động tác của nó lại nhanh như thế, khẻ điểm mũi chân trách thoát được truy kích của hùng, nhưng không ngờ nó lại rất cố chấp, mặc kệ phía sau bị những người khác bắn tên, nó đều chỉ tấn công mỗi Hạ Ly Lạc (Ú: con này khôn:v:v, đến súc sinh cũng nhận ra mà người trong cuộc vẫn không biết gì:v), Hạ Ly Lạc võ công mặc dù cao, nhưng hiện tại trên tay y không có vũ khí, nếu là dùng nội công để chống lại chỉ sợ sẽ bị thương, chỉ có thể chật vật né tránh truy kích, mắt thấy Hạ Ly Lạc ở trong nguy hiểm, mọi người nhưng lại ngây ngẩn cả người, không dám lên trước.
Hạ Ly Lạc hiện tại là một thân nữ trang, không thể tự do hoạt động không nói, đôi hài nữ tử kia thít chặt lấy chân y vô cùng khó chịu, hiện tại né tránh thương tích nãy giờ đích thật có chút mệt mỏi, y triển khai khinh công chuẩn bị thoát đi, lại bị hùng kia vỗ một cái vào mắt cá chân, cứng nhắc té xuống!
Vốn tưởng cơ thể sẽ đập xuống đất nhưng không ngờ lại rơi vào một cái ôm ấm áp. Mạc Thiên Tiếu nhìn nhìn mắt cá chân sưng đỏ của Hạ Ly Lạc liền sinh ra một luồng nộ khí, ngay cả Hạ Ly Lạc cũng cảm giác được.
“Mạc đại ca! Cẩn thận!”
Mạc Thiên Tiếu gầm nhẹ một tiếng, đưa tay cứng nhắc đỡ một chưởng của hùng, huyết dịch đỏ tươi lập tức nhuộm đỏ ống tay áo của hắn, hắn cười giận dữ, một tay rút ra mũi tên trên đầu mãnh thú, vận lực đâm sâu vào cuống họng của nó. Hắc hùng gào lên giận dữ một tiếng, lại một chưởng hạ xuống, nhưng không ngờ Mạc Thiên Tiếu nộ khí bạo phát, hai mắt đỏ ngầu, hắc nhấc chân đá một phát, đem hùng một cước đã văng ra xa. Ò.Ó
Mọi người không khỏi tê rần da đầu, cái sức mạnh này…… Ngay cả Hạ Ly Lạc cũng hơi hoảng sợ, một cước kia mang theo nội lực, nếu là người bình thường sớm đã bị đá cho gãy sươn xườn, Mạc Thiên Tiếu không ngờ lại cường hãn như vậy, cùng hắn trong quá khứ hoàn toàn khác nhau, y mặc dù võ công cao cường, nhưng chỉ là kiếm thuật cùng khinh công tuyệt vời, không bằng sức mạnh to lớn như vậy của Mạc Thiên Tiếu.
Không để ý đến vết thương trên tay mình, Mạc Thiên Tiếu nhíu mày quỳ một chân trên đất, một tay nâng mắt cá chân sưng đỏ của Hạ Ly Lạc lên, “Sao lại bất cẩn như vậy.” (Ú: hự, *ôm tim*, giết ta đi, hự!!). Hạ Ly Lạc giờ khắc này chỉ cần nhìn vào mắt Mạc Thiên Tiếu, chắc chắn sẽ nhận ra trong đó đều là đau lòng vô hạn, Mạc Thiên Tiếu đem Hạ Ly Lạc ôm vào lòng, đối với mọi người xung quanh gật gật đầu, ra hiệu bọn họ có thể đi ra.
Liễu Liên Nguyệt được ôm nam tử ôm xuống, Hạ Ly Lạc hơi kinh ngạc,nguyên lai trong thôn không phải chỉ có hai người bọn họ có võ công, chỉ là nhìn dáng dấp, tựa hồ cũng chỉ biết chút ít, thân thủ khá là nhanh nhẹn thôi, y vốn tự mình đi, nhưng không ngờ lại bị ánh mắt bá đạo của Mạc Thiên Tiếu làm cho xấu hổ, chỉ có thể tùy ý để Mạc Thiên Tiếu ôm y.
Đoàn người thấy tổn thất không nhiều lắm, liền hưng phấn kéo lấy xác hùng xuống núi.
Mạc Thiên Tiếu ôm Hạ Ly Lạc phi thân đi ở phía trước, vết thương của Hạ Ly Lạc cần xử lý, hắn cũng không thể trì hoãn, mọi người thấy bọn họ tình thâm ý trọng, cũng không nói nhiều, liền gật đầu để bọn họ đi trước.
Tất cả mọi người chưa từng chú ý tới, có một ánh mắt tràn ngập sùng bái yêu thương dán chặt trên bóng người Mạc Thiên Tiếu.
Truyện khác cùng thể loại
96 chương
173 chương
30 chương
10 chương
229 chương
28 chương