Tại một khách điếm trong thành, khách điếm nhìn bề ngoài không có gì là đặc biệt nhưng thật ra là địa điểm trá hình do người Kim kinh doanh để tiện hành sự tại Tống quốc. Tên tiểu nhị vừa nhìn thấy Thái Sư Trường Quan và Quốc Cửu Lưu Phàm đến, hắn liền cung kính cúi người hành lễ. - Xin mời hai vị đại nhân, ông chủ của tiểu nhân đang chờ hai ngài. Tên tiểu nhị vừa nói xong liền đưa Thái Sư Trường Quan, Quốc Cửu Lưu Phàm và mấy tên binh sĩ đi đến một căn phòng thượng hạng ở trên lầu hai. Tên binh sĩ theo bên cạnh bảo vệ Thái Sư Trường Quan và Quốc Cửu Lưu Phàm sắc mặt vô cùng thận trọng, mắt nhìn tứ phía đề phòng có kẻ theo dõi. Cánh cửa phòng vừa được tên tiểu nhị đẩy ra, đứng bên trong là hai tên binh sĩ tay cầm chặt thanh gươm đưa ra trước mặt chặn họ lại. - Xin mời Trường gia và Lưu gia. Tên binh sĩ tỏ thái độ hẳn hoi, chỉ mời Thái Sư Trường Quan và Quốc Cửu Lưu Phàm vào trong, còn về phần những tên binh sĩ phải đứng bên ngoài chờ lệnh. Tên binh sĩ cận thân của Thái Sư Trường Quan tức giận rút kiếm, họ đang đứng ở trên lãnh thổ của Tống quốc muốn thị uy thì cũng phải xem hoàng cảnh. Dù sao Thái Sư Trường Quan cũng là người với địa vị tôn quý, dưới Hoàng thượng nhưng trên vạn người. Đột nhiên giọng nói nghiêm túc của Thái Sư Trường Quan vang lên. - Các người ở ngoài chờ ta! Nói xong Thái Sư Trường Quan nhìn Quốc Cửu Lưu Phàm gật đầu một cái, hai người thận trọng bước vào trong. Ở đây không phải là địa bàn của họ, nếu người bên trong muốn lấy mạng của hai người thì dù có vạn binh bên cạnh cũng khó mà thoát được. Vào trong căn phòng kín đáo họ nhìn thấy một nam nhân oai nghiêm ngồi trước cái bàn trà nhìn họ, bốn tên tuỳ tùng thân cận cung kính đứng phía sau để bảo vệ hắn. Hắn mặc trên người y phục Kim quốc, thần thái ngạo mạn khí thế hơn người. Ánh mắt xem trời bằng vung của hắn, đã nói lên thân phận tôn quý của hắn ta. Quốc Cửu Lưu Phàm cung kính cúi đầu hành lễ với hắn. - Xin chào Thái tử Kim La. Nam nhân nghe vậy gật đầu một cái, đôi môi mỏng hơi nhếch lên cất giọng đều đều. - Xin mời Truờng gia và Lưu gia an tọa. Hai người ngồi xuống ghế đối diện với hắn. Thời gian không cho phép họ vòng vo nên Quốc Cửu Lưu Phàm lập tức nói thẳng vào trọng tâm. - Thái Tử.... Không biết Nhậm Thái Tuấn thám thính từ đâu biết được kế hoạch của chúng ta. Kim La nghe vậy thần sắc đột nhiên trở nên thâm trầm hơn. Hắn cất giọng thâm thuý. - Nhậm Thái Tuấn đã hoài nghi ngài? Ngữ khí của Thái tử Kim La đã nói cho Thái Sư Trường Quan biết hắn đang phẫn nộ, ông lập tức lên tiếng trấn an hắn. - Thái Tử đừng quá lo lắng, việc chúng tôi đã hứa với ngài thì ất sẽ làm được. Chỉ cần ngài giữ lời, một khi trừ khử được Nhậm Thái Tuấn thì Tống quốc sẽ do tôi thống trị. Kim La cử chỉ ngạo mạn, hắn không nhìn thẳng vào mặt của Thái Sư Trường Quan chỉ gật đầu thốt lên bốn chữ. - Nhất ngôn cửu đỉnh! Thật ra một khi hắn tiêu diệt được Nhậm Thái Tuấn, thì Thái Sư Trường Quan cũng không còn giá trị để lợi dụng. Tới lúc đó hắn sẽ thủ tiêu tất cả chướng ngại vật. Hắn chỉ lợi dụng sự tham lam của Thái Sư Trường Quan, để đạt đến tham vọng thống nhất thiên hạ của hắn ta. Không khác gì với Kim La, Thái Sư Trường Quan là một con hồ ly gian xảo, ông không tin bất kỳ ai ngoài bản thân ông ra. Ngoài mặt ông thuận nước đẩy thuyền nghe theo lời xúi giục của Kim La, nhưng trong lòng đã thầm lên kế hoạch một mình đoạt lấy thiên hạ. Ông sẽ ở giữa buông lời gièm pha khiến hai con mãnh long tàn sát lẫn nhau, còn ông thì ngồi một bên ngư ông đắc lợi. Thái Sư Trường Quan nhìn Thái tử Kim La thận trọng nói. - Thái Tử Kim La, kế hoạch của chúng ta phải thay đổi. Bang đầu ta định cho người hành thích Nhậm Thái Tuấn ở ngay buổi lễ cầu mưa. Nhưng Nhậm Thái Tuấn đã có sự phòng bị, nên không thể tiến hành theo kế hoạch. Thái Tử Kim La tuy trong lòng không vui, nhưng cũng đành nghe theo. Thời gian còn dài, hắn phải tìm cơ hội chắc chắn mới hành động, vì hắn biết Nhậm Thái Tuấn là một người đa mưu túc trí khó có thể qua mặt. Họ không thể nào ngờ được cuộc gặp gỡ của bọn họ đã bị Trương Vinh âm thầm theo dõi. Trương Vinh ẩn núp trên mái nhà, hắn nhẹ tay hé ra một miếng ngói qua khe hở nhỏ hắn nhìn thấy Thái Tử Kim La. Lúc này Trương Vinh mới hiểu vì sao Hoàng thượng lại ra lệnh cho hắn theo sát Thái Sư Trường Quan, thì ra Hoàng thượng đã biết người đứng phía sau thao túng mọi chuyện là Kim La. Sau khi nghe xong đối thoại giữa bọn họ, Trương Vinh lập tức trở về Hoàng cung để bẩm báo với Hoàng thượng ngay. Tại Ngự thư phòng Nhậm Thái Tuấn đang ngồi oai nghiêm phê diệt tấu chương, Quý công công cẩn thận rót một tách trà nóng thơm ngát cung kính dâng lên cho Hoàng thượng. - Xin mời Hoàng thượng dùng trà. Nhậm Thái Tuấn đang tập trung vào mấy bản tấu chương nên hắn không ngẩn đầu nhìn Quý công công, chỉ vẫy tay ra hiệu cho Quý công công lui xuống. Quý công công hiểu rõ tâm tư của Hoàng thượng, ông đặt tách trà xuống bàn bên cạnh Hoàng thượng, lùi bước đứng sang một bên. Từ ngoài cửa Trương Vinh cùng hai tên binh sĩ thận trọng tiến vào. Nhìn thấy Hoàng thượng, Trương Vinh và hai tên binh sĩ thân cận cung kính quỳ xuống hành lễ. - Bẩm Hoàng thượng. Nhậm Thái Tuấn đang chăm chú vào bản tấu chương trên tay, nghe được giọng nói của Trương Vinh hắn vô thức ngẩn đầu nhìn Trương Vinh. - Chuyện tiến hành đến đâu? Trương Vinh cung kính báo cáo. - Đúng như dự đoán của Hoàng thượng, Thái Sư Trường Quan và Quốc Cửu Lưu Phàm đã lén lúc gặp mặt Thái tử của Kim Quốc. Bọn họ sẽ dừng lại hành động hành thích trong buổi lễ cầu mưa. - Tốt lắm! Trẫm cũng vì chuyện này nên mới hao tâm tổn trí như vậy, nếu không phải vì muốn buổi lễ cầu mưa được tiến hành thuận lợi, trẫm cũng không nghĩ ra việc phơi bày âm mưu của bọn họ.