Từ bên ngoài Nhậm Thái Tuấn tao nhã bước vào phòng, nhìn thấy nàng thất thần ngồi đó, giọng nói trầm khàn mang theo ngữ điệu oai hùng xen lẫn tia sủng nịnh vang lên. - Nàng đã tỉnh giấc? Giọng nói nam nhân quen thuộc kéo Chiêu Dương trở về thực tại. Nàng ngẩn đầu ánh mắt không hồn nhìn vào nam nhân lúc nào cũng tỏ ra nghiêm nghị trước mặt người khác. Tia nắng chói chang bên ngoài khuôn cửa sổ rọi thẳng vào gương mặt anh tuấn của Nhậm Thái Tuấn, càng tôn lên khí chất ngạo mạn mà không một nam nhân nào có thể sánh bằng. Ánh mắt của hắn, hơi thở của hắn, mùi hương của hắn, thần thái kiêu ngạo tỏa ra từ trên người hắn, khiến trái tim Chiêu Dương thổn thức. Hắn nhìn nàng, ánh mắt sắc lạnh như đang quan sát nàng. Không hiểu vì sao, hắn lại có cảm giác trong lòng nàng chứa đựng rất nhiều tâm sự. Không nhìn thấu tâm tư của nàng, Nhậm Thái Tuấn sa sầm mặt, ánh mắt hiện lên tia phẫn nộ. Hắn là Hoàng đế nắm giữ Tống Quốc trong lòng bàn tay, chỉ cần hắn muốn có thể tước đoạt mạng sống của kẻ khác ngay lập tức. Thế nhưng với nữ nhân trước mặt, hắn lại vô cùng bất lực. Cái cảm giác như hắn sẽ không bao giờ thấu hiểu được lòng nàng khiến hắn muốn điên lên. Nhậm Thái Tuấn bước đi uy vệ về phía nàng, hắn còn chưa kịp lên tiếng hỏi nàng, đột nhiên Chiêu Dương bước nhanh tới vươn đôi tay mềm mại ra ôm chặt thắt lưng của hắn, gương mặt xinh đẹp nép sát vào lồng ngực rắn chắc của Nhậm Thái Tuấn. Không hiểu vì sao lúc này nàng chỉ muốn ôm chặt hắn không buông, cảm giác như nếu nàng buông lỏng một chút Nhậm Thái Tuấn cũng sẽ như Lãnh Tuấn biến mất trước mặt nàng. Bàn tay thon dài trắng nõn đang quấn lấy thắt lưng của hắn, vô thức siết chặt hơn, khiến hắn bắt ngờ trong lòng. Nhậm Thái Tuấn một phen kinh ngạc, nhưng sự ngỡ ngàn đó mau chóng chuyển sang nghi ngờ. Mặc dù nàng cũng như ngày thường ở trong lòng hắn, nhưng không hiểu vì sao hắn lại cảm giác không thoải mái chút nào. Chắc có lẽ vì nam nhân trong lòng nàng lúc này không phải là hắn. Nhậm Thái Tuấn cảm nhận được tâm tình của Chiêu Dương bất ổn, hắn cố tình không thượng triều, mà ở lại Ngự Long Viên cùng nàng. Chưa bao giờ lòng hắn lại cảm giác bất an như bây giờ, sự phiền não trong lòng hắn lúc này không phải do Hội Hồng Anh, người Kim hay tổ chức Mật Sát Lệnh, mà là vì nữ nhân trước mặt hắn. Sau khi dùng điểm tâm sáng xong, Chiêu Dương có nhã hứng muốn đi dạo ngắm hoa Oải Hương. Thời tiết hôm nay thật dễ chịu, không nóng cũng không lạnh mát mẻ một cách lạ thường, khiến Chiêu Dương thỏai mái vô cùng. Nhậm Thái Tuấn đưa nàng đi dạo vườn Ngự Long, hoa Oải Hương do hắn tự tay trồng cho nàng lúc này nhìn đẹp hơn bao giờ hết. Một biển hoa màu tím lãng mạn khiến tâm tình của nàng tốt hẳn lên, nàng lén nhìn Nhậm Thái Tuấn. Hắn đang bước đi thận trọng đều đều bên cạnh nàng, lúc này cái nàng nhìn thấy chỉ là nửa bên mặt của hắn, từng đường nét trên gương mặt hắn thật hoàn hảo, sống mũi cao thẳng, cặp mắt sắc bén, đôi môi kêu ngạo. Thần sắc của Nhậm Thái Tuấn hôm nay không được tốt, dường như trong lòng hắn có rất nhiều tâm sự. Chắc có lẽ hắn đang lo lắng về chuyện của Kim Quốc, nàng biết được người Kim đang âm thầm cấu kết với quan chức trong triều muốn lật đổ hắn. Bàn tay mềm mại của Chiêu Dương vươn tới nắm lấy bàn tay mạnh mẽ của Nhậm Thái Tuấn. Chạm vào tay hắn Chiêu Dương cảm giác được một luồng điện từ trong người hắn truyền qua người nàng, đột nhiên bụng nàng truyền đến một cảm giác rất lạ, cảm giác như hài nhi trong bụng đã cảm nhận được tình phụ tử. Chiêu Dương hạnh phúc vô cùng, bây giờ nàng mới hiểu cái cảm giác tình mẫu tử là như thế nào. Chiêu Dương vui vẻ dừng bước chân của mình lại, bàn tay còn lại nàng dịu dàng sờ lên bụng. Kỳ thật mặc dù hài nhi trong bụng còn rất nhỏ, nhưng Chiêu Dương lại cảm nhận được nhịp tim đập của con. Nhậm Thái Tuấn bước đi uy nghiêm về phía trước, hắn quay đầu lại nhìn nàng. Nhìn thấy nàng mỉm cười hạnh phúc nhìn hắn, nụ cười dịu dàng, ánh mắt sáng long lanh khiến trái tim hắn nhảy loạn. Hắn ảo não trong lòng, vì sao lúc nào ở trước mặt nàng hắn cũng là người thua cuộc. Đáng lẽ ra hắn đang giận nàng, phẫn nộ vì nàng vẫn chưa mở lòng với hắn. Nhậm Thái Tuấn từ tốn buộc đến trước mặt nàng, hắn vươn tay nâng cầm của nàng lên. Gương mặt anh tuấn cúi xuống nói nhỏ vào tai nàng. - Nàng nhìn trẫm như vậy có được xem là đang quyến rũ trẫm không? Nhậm Thái Tuấn cố tình bày ra vẻ mặt nghiêm túc khi nói ra những lời này, Lạc Niệm, Xuân Thu và Quý công công đi phía sau nghe được mỉm cười, trong lòng Lạc Niệm thầm nghĩ. "Thật không ngờ Hoàng thượng là một người cao cao tại thượng, lúc nào cũng tỏ ra nghiêm nghị, khí chất ngời ngời, thế nhưng ở trước mặt Quý Phi lại trở nên đáng yêu như vậy." Chiêu Dương là một người thông minh, hắn nghĩ gì sao nàng không hiểu. Nhậm Thái Tuấn càng cố tỏ ra thanh thản, thì trong lòng hắn càng không yên. - Hoàng thượng, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Người là vị vua anh minh nhất trong lịch sử lưu truyền, những chiến tích vang dội của người nhiều đến nỗi điếm không xuể. Thần sắc trên gương mặt hắn trầm xuống, hắn nhìn sâu vào mắt nàng. Kỳ thực hắn không phải vì chuyện chính sự mà phiền não, nàng chính là nguyên nhân khuấy động lòng hắn. Nhưng lời nói của nàng khiến hắn suy nghĩ rất nhiều, nàng thật ra là ai? Hắn lại một lần nữa hỏi bạn thân mình, sự thắc mắc này đến giờ vẫn chưa được giải đáp. Nhậm Thái Tuấn không nói gì, hắn nắm tay nàng tiếp tục bước về phía trước. Phong cảnh tại vườn Ngự Long được xem như là đẹp nhất trong cung, vì Chiêu Dương yêu thích hoa Oải Hương nên Nhậm Thái Tuấn ra lệnh cho cung nữ và thái giám phải chăm sóc sao cho hoa trong vườn lúc nào cũng nở rộ. Trong lúc Chiêu Dương đang mãi mê ngắm nhìn những đóa hoa Oải Hương xinh đẹp động lòng người, đột nhiên giọng nói bất đắc dĩ của Nhậm Thái Tuấn vang lên. - Mùng một tháng sau là lễ cầu mưa trẫm sẽ rời cung vài ngày, nàng ở lại trong cung nhớ chú ý đến sức khỏe của mình. Nói đến đây đột Nhậm Thái Tuấn dừng lại một chút, hắn trầm mặc suy nghĩ. - Không được! Nàng luôn khiến trẫm không yên, trẫm sẽ ra lệnh cho Mạc Thành ở lại trong cung chăm sóc cho nàng. Lễ cầu mưa? Nếu nàng nhớ không lầm thì tại buổi lễ cầu mưa này, Nhậm Thái Tuấn bị hành thích trọng thương, nhờ có Mạc Thành bên cạnh mới cứu được mạng của hắn. Nếu Mạc Thành không ở bên cạnh hắn, vậy đồng nghĩa với việc hắn tự đâm đầu vào chỗ chết. Chiêu Dương không muốn nói cho Nhậm Thái Tuấn biết những gì sẽ xảy ra, nhưng nàng phải làm cách gì để được theo bên cạnh bảo vệ cho hắn. Suy ngẫm một hồi lâu cuối cùng Chiêu Dương cũng nghĩ ra được một lý do, đường đường chính chính để theo bên cạnh hắn. Chiêu Dương bày ra vẻ mặt nịnh nọt nhìn hắn. - Thiếp cũng muốn theo Hoàng thượng đi đến buổi lễ cầu mưa, đã lâu thiếp không được gặp nội tổ mẫu, thiếp rất nhớ người. Thật may buổi lễ cầu mưa được diễn ra cách Hạ gia không xa, mong rằng Nhậm Thái Tuấn sẽ vì nỗi nhớ nhà của nàng mà đồng ý. Nhậm Thái Tuấn không trả lời Chiêu Dương, hắn thận trọng suy nghĩ. Nếu nàng theo bên cạnh hắn thì ắt sẽ gặp nguy hiểm, vì hắn không dám chắc rằng người Kim sẽ không hành động. Nhưng nếu nàng không ở bên cạnh hắn, thì lòng hắn nhất định sẽ không yên. Nhậm Thái Tuấn nghiêm túc nhìn Chiêu Dương nói. - Được! Nhưng nàng phải hứa với trẫm một điều. Chiêu Dương không cần suy nghĩ liền đáp. - Chỉ cần Hoàng thượng cho thiếp theo bên cạnh, thì người muốn gì thiếp cũng sẽ hứa. Thật tốt, nàng thật không ngờ Nhậm Thái Tuấn lại đồng ý với nàng nhanh như vậy. - Nàng phải hứa với trẫm, dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì nàng cũng không được mạo hiểm, nàng phải tự bảo vệ tốt cho bản thân của mình và con. Còn về phần trẫm, tự trẫm sẽ có dự liệu. Tại sao Nhậm Thái Tuấn lại bắt nàng phải hứa như vậy? Chẳng lẽ hắn đã nhìn thấu tâm tư của nàng. Nàng biết rõ tính tình của Nhậm Thái Tuấn, nếu nàng không hứa thì hắn nhất định sẽ không cho nàng đi theo. Nghĩ cho kỹ thì nỗi lo trong lòng hắn cũng đúng, nàng phải bảo vệ tốt cho long duệ. Bàn tay Chiêu Dương vô thức sờ lên bụng của mình. - Được, thiếp hứa với Hoàng thượng. Mạng của thiếp và con là quan trọng nhất. Nhậm Thái Tuấn hài lòng với câu trả lời của Chiêu Dương. - Quyết định như vậy đi. Quý công công, khanh hãy cho người chuẩn bị thật tốt, Quý Phi sẽ cùng trẫm đến dự buổi lễ cầu mưa. Nghe Nhậm Thái Tuấn nói vậy, Chiêu Dương mới thở phào nhẹ nhõm, vì nàng biết. "Quân vô hí ngôn."