Sau khi căn dặn Trương Vinh xong Nhậm Thái Tuấn, Chiêu Dương và Trương Vệ lập tức giục ngựa phóng đi thật nhanh về phía trước, ba người hòa quyện vào bóng đêm biến mất trước mặt Trương Vinh. Đoạn đường dài từ thảo nguyên trở về Tống Quốc phải mắt thời gian 3 ngày, ngoài những lúc dừng chăn lại để ăn uống và cho ngựa nghỉ ngơi, thì ba người không trì hoãn bất kỳ thời gian nào. Tuy trong lòng Nhậm Thái Tuấn việc trở về lại Tống Quốc là quan trọng, nhưng không bằng sức khỏe của Chiêu Dương. Dù sao nàng cũng là phận nữ nhi yếu đuối, sức lực không thể nào bì lại với nam nhân. - Chúng ta hãy nghỉ chân tại nơi này đêm nay, hừng sáng sẽ tiếp tục khởi hành. Nhìn thấy thần sắc mệt mỏi của nàng, lòng hắn đau nhói, dù biết sự chậm trễ này sẽ gia tăng sác xuất nguy hiểm đến tính mạng của hắn, hắn cũng không quan tâm. Chiêu Dương nghe Nhậm Thái Tuấn ra lệnh cho Trương Vệ, nàng nhìn hắn kiên quyết nói. - Chàng đừng quan tâm đến thần thiếp, thiếp có thể chịu được. Nếu chúng ta ở lại đây, thiếp chỉ e là có người sẽ nhận ra chàng, đến lúc đó sẽ bức dây động rừng. Trương Vệ cũng có cùng chung ý nghĩ với Chiêu Dương, nhưng hắn không dám lên tiếng. Nghe Chiêu Dương nói vậy trong lòng hắn càng khâm phục Chiêu Dương nhiều hơn. Ai nói nữ nhân chỉ là phận liễu yếu đào tơ, theo hắn thấy Vương Phi đích thực là một nữ anh hùng. Chiêu Dương nhìn thấy vẻ mặt không thương lượng của Nhậm Thái Tuấn, nàng tiếp tục nói. - Chàng muốn nghỉ chân tại đây đêm nay thì cứ việc, còn thiếp sẽ một mình trở về Tống Quốc trước. Giọng nói cứng rắng cùng với thần sắc ương ngành không chịu khuất phục của nàng, khiến Nhậm Thái Tuấn không đồng ý cũng không được. - Đi tiếp cũng được, nhưng nàng phải hứa với bổn Vương, chỉ cần nàng cảm thấy mệt thì phải nói cho bổn Vương biết ngay, không được cố chấp. Nhậm Thái Tuấn nghiêm mặt nói, hắn là đang nói chuyện nghiêm túc với nàng. Chiêu Dương trong lòng vui vẻ, nàng nhìn hắn mĩm cười gật đầu. Trương Vệ kinh ngạc, hắn không ngờ Vương Phi lại có tầm ảnh hưởng lớn đến Tướng Quân. Ba người tiếp tục phóng ngựa trên con đường đất vắng vẻ, sau hai ngày rồng rãi xuyên qua mấy ngọn đồi cao vút, cuối cùng họ cũng đã đến ranh giới của Tống Quốc. Đứng trên đỉnh ngọn đồi, ba người có thể nhìn thấy được cửa thành rộng lớn. Ba từ Tống Quốc Thành được khắc trên cổng thành, cùng với lá cờ Tống Quốc phất phơ trong gió. Nhậm Thái Tuấn nheo mắt nhìn về nơi sau này sẽ thuộc về hắn, thần dân trong thành sẽ trở thành con dân của hắn ta. Chiêu Dương trong lòng nhẹ nhõm, nàng vui mừng nhìn Nhậm Thái Tuấn lúc nào cũng phóng ngựa sát bên cạnh nàng, để âm thầm bảo vệ cho nàng. - Vương Gia, cuối cùng chúng ta cũng đã an toàn trở về lại Tống Quốc. Nụ cười xinh đẹp trên gương mặt nàng, khiến trái tim của Nhậm Thái Tuấn tan chảy, sao nàng còn vui mừng hơn cả hắn ta? Nhậm Thái Tuấn nào biết hắn đã từ từ trở thành điều quan trọng nhất trong lòng nàng. An nguy của hắn quan trọng hơn bất kỳ thứ gì hết, kể cả tính mạng của nàng. Ba người quyết định nghỉ ngơi trong một căn miếu hoang ở ngòai thành, chờ đến giờ ngọ ngày mai lúc cổng thành được mở ra, ba người sẽ giả dạng thường dân hiên ngang đi vào trong. Trong lúc Nhậm Thái Tuấn và Trương Vệ ra ngoài thám thính tình hình, Chiêu Dương một mình ở lại miếu hoang nghỉ ngơi, vì trời chuẩn bị tối nên Nhậm Thái Tuấn đã ra lệnh cho Trương Vệ nhặt chút ít củi khô châm lửa để giữ ấm cho nàng. Không biết từ đâu một con chim Ưng xuất hiện trước mặt nàng, nó cứ lẩn quẩn bên chân nàng không chịu bay đi. Chiêu Dương khó chịu nàng định dùng chân đá nó sang một bên, nhưng chân vừa mới nâng lên trong lòng nàng chợt nhớ đến, thời cổ xưa người ta thường dùng chim để đưa thư. Nhưng theo nàng được biết thì họ chỉ dùng chim bồ câu, còn con này rõ ràng là con chim ưng. Nghĩ là nghĩ vậy nhưng Chiêu Dương không muốn vì sự ngu ngốc của mình, mà làm hỏng đi đại sự của Nhậm Thái Tuấn. Nàng nhanh tay chụp lấy con chim Ưng, tìm khắp nơi trên người nó. Quả như suy nghĩ của nàng, nàng nhìn thấy một tờ giấy được cuộn tròn lại, buộc vào chân của con chim Ưng. Nàng tò mò mở nó ra xem. - Tướng Quân, theo dự đoán của ngài, trên đường thuộc hạ hộ tống Tướng Quân giả về Tống Quốc đã bị hành thích. Cũng may Tướng Quân giả không sao chỉ bị thương nhẹ, thích khách đã bị thuộc hạ cho người thủ tiêu. Thuộc hạ tìm được trên người thích khách một cái lệnh bài của cẩm y vệ. Tướng Quân phải vạn phần cẩn trọng, lần này thuộc hạ nghĩ hoàng thượng sẽ không nể tình thủ thúc mà thẳng thừng ra tay với ngài. Trương Vinh tái bút. Chiêu Dương đọc xong bức thư, trong lòng tức giận, bàn tay trắng nõn như ngộc không tự chủ siết chặt thờ giấy trên tay. Cũng may người bị hành thích không phải là chàng, lỡ chàng có bị chút tổn thương gì nàng sẽ không màng đến sự nguy hiểm mà xông thẳng vào cung giết chết tên hôn quân kia. Nhậm Thái Tuấn và Trương Vệ từ bên ngoài trở về, trên tay cầm vài cái bánh bao thịt nóng hổi. Vừa bước vào cửa điều đầu tiên Nhậm Thái Tuấn chú ý chính là nàng, nhìn thấy vẻ mặt khó coi của nàng, hắn lo lắng vội vàng bước tới. - Nàng thấy chỗ nào không được khỏe? Tuy chỉ là lời nói lo lắng cùng với những cử chỉ quan tâm bình thường, nhưng đã đủ khiến lòng nàng ấm áp. Nàng nhìn hắn lắc đầu lên tiếng. - Thiếp không sao...nhưng.... Chiêu Dương vừa nói vừa đưa mật báo của Trương Vinh gửi tới, cho Nhậm Thái Tuấn xem. Nhậm Thái Tuấn cầm lấy, ánh mắt sắc bén liếc qua từng chữ một. Hắn giận dữ vò nát tờ giấy, tiện tay quăng vào trong đống lửa đang bập bùng cháy bên cạnh. Thật ra trong lúc hắn trở về Tống Quốc, trong lòng hắn luôn cảm thấy áy náy, dù sao hoàng thượng và hắn trong người chảy cùng chung một dòng máu. Hắn thật sự không đủ nhẫn tâm để giết chết huynh đệ ruột thịt của mình. Nhưng hoàng thượng không hề xem hắn là người thân. - Trương Vệ, gửi thư cho Trương Vinh nói với hắn hãy làm lớn sự việc Nhậm Tướng Quân bị ám sát. Cho người loan tin ra ngoài, tính mạng của Nhậm Tướng Quân đang trong tình thế nguy kịch. Trương Vệ nghe vậy liền xé một mảnh vải màu trắng trên y phục của mình, hắn dùng miếng tro tàn dưới mặt đất, viết vài dòng chữ lên miếng vải. Hắn thành thạo buộc miếng vải vào chân con chim Ưng. Sau khi Trương Vệ chuẩn bị xong, Nhậm Thái Tuấn nâng tay đặt ở mép môi của hắn, hắn huýt sáo một cái con chim Ưng lập tức cất cánh bay ra khỏi miếu hoang, đi đến nơi nó cần phải đến.