Hoàng Hậu Chiêu Hiền Của Thuận Đế

Chương 17 : Ranh giới của bộ tộc mã cơ hàn

Ngày hôm sau khi Chiêu Dương tỉnh giấc, mới ý thức được mình đang nằm trong lòng Nhậm Thái Tuấn trên toa xe ngựa. Không biết thân thể này của Hạ Tuyết ra sao, chỉ sau một cuộc hoan ái đã mệt rã người, toàn thân không còn sức lực, ngủ say như chết. Cô mở mắt thật to nhìn vào gương mặt điềm tĩnh của Nhậm Thái Tuấn, lúc này trên người hắn đã khoác lên bộ quân phục tướng quân màu đỏ thật oai hùng. Chiêu Dương nở một nụ cười nhẹ, gương mặt kiều diễm tiếp tục nép vào lồng ngực rắn chắc của hắn tiếp tục ngủ. Nhậm Thái Tuấn không nói gì, môi hắn hơi nhích lên, cuối cùng nàng cũng đã buông xuống sự phòng bị đối với hắn. Bàn tay cường tráng vô thức choàng qua vòng eo thon gọn của Chiêu Dương, thể hiện sự chủ quyền, muốn nói cho cô biết cô là của hắn. Trong lúc Chiêu Dương còn đang mơ màng, đột nhiên nàng cảm giác được toa xe ngựa không còn di chuyển, cặp mắt sắc bén mở toang ra. Cô ngồi bật dậy khom người tới, vén màn cửa sổ lên xem, quan sát tình hình bên ngoài. - Ở đây là đâu? Chiêu Dương không nhìn Nhậm Thái Tuấn, cặp mắt sắc bén tiếp tục dõi theo tình cảnh bên ngoài. Nhậm Thái Tuấn nhìn dáng vẻ hiếu kỳ của nàng, gương mặt nghiêm túc cũng trở nên dịu dàng hơn, hắn cất giọng trầm trầm. - Chúng ta vừa đến, ranh giới của bộ tộc Mã Cơ Hàn. Nghe Nhậm Thái Tuấn nói vậy, Chiêu Dương liền xoay mặt lại nhìn hắn. - Vì sao chúng ta lại dừng chân tại đây? Chiêu Dương khó hiểu, sao bọn họ không trực tiếp tiến vào ranh giới của bộ tộc Mã Cơ Hàn. Nghe Chiêu Dương hỏi vậy, Nhậm Thái Tuấn nhếch môi cười nhẹ nhìn nàng. - Chúng ta muốn tiến vào phạm vi cai trị của người khác, cũng nên thông báo với họ một tiếng. Huống hồ gì chúng ta còn dẫn theo một đội quân hùng hậu. Chiêu Dương nghe Nhậm Thái Tuấn nói cũng phải, cô gật đầu tỏ ra hiểu. Vài phút sau đột nhiên giọng nói của Trương Vệ, vang lên từ bên ngoài toa xe ngựa. - Tướng Quân, người của bộ tộc Mã Cơ Hàn đã tới. Nghe Trương Vệ nói vậy, Nhậm Thái Tuấn nghiêm mặt nhìn Chiêu Dương. - Nàng ngồi đây chờ ta. Nhậm Thái Tuấn nói xong hắn oai nghiêm bước xuống xe ngựa. Chiêu Dương đưa mắt nhìn hắn, vừa nhìn thấy hắn ra khỏi toa xe ngựa, Chiêu Dương lập tức nhích người ngồi sát bên cạnh cửa sổ, bàn tay trắng như tuyết vén bức màn mỏng lên, lén xem tình hình bên ngoài. Một là vì hiếu kỳ muốn xem người của bộ tộc Mã Cơ Hàn có gì khác biệt với mình không, hai là vì sự an nguy của Nhậm Thái Tuấn. Lúc này Nhậm Thái Tuấn thật uy phong, phong thái ngạo mạng toát ra từ trên người hắn, Chiêu Dương chưa từng nhìn thấy qua ở bất kỳ nam nhân nào, ngoài chủ nhân ra. Nhậm Thái Tuấn giống y như viên dạ minh châu, lúc nào cũng tỏa sáng dù ở trong tình cảnh gì đi chăng nữa, gương mặt kiêu ngạo sẽ không đổi sắc. Đứng trước mặt Nhậm Thái Tuấn là một đám người ăn mặc kỳ quái, tơ lụa mặc trên người họ rất đa dạng màu sắc rực rỡ hoa hoè, bên ngòai khoác một cái áo khoác làm ra từ lông của động vật. Một nam nhân đứng ngay chính giữa bọn người đó bước tới, hắn cúi đầu một tay đặt trước ngực tỏ ra tôn kính đối với Nhậm Thái Tuấn. Chắc có lẽ đó chính là phong tục của người Mã Cơ Hàn. - Tướng Quân, xin tự giới thiệu tôi là Mã Đà Lam, phụ hãn thật vui, cuối cùng chúng tôi cũng đã chờ được Nhậm tướng quân ngự giá. Chiêu Dương nghe những gì nam nhân kia nói ra, trong lòng suy đoán hắn chính là hậu duệ của đại hãn Mã Mộ Lam, cũng chính là người đứng đầu của bộ tộc Mã Cơ Hàn. Nhậm Thái Tuấn nhìn hắn gật đầu một cái, cất giọng uy nghiêm. - Hoàng thượng ra lệnh, ta đến đây để giúp khã hãn của các người một tay trừ khử Bộ Tộc Khắc Thiệp, mang lại hoà bình cho thiên hạ. Ánh mắt tinh anh của Chiêu Dương bắt gặp điều gì đó khắc thường, khi Nhậm Thái Tuấn nói câu cuối cùng ánh mắt nam nhân đứng phía sau Mã Đà Lam đột nhiên dao động, bàn tay đang đặt bên hông bất giác siết chặt lại. Lúc này Chiêu Dương mới nhớ lại, hình như trước khi Nhậm Thái Tuấn tiến vào bộ tộc Mã Cơ Hàn đã bị đột kích, hắn cùng đám thuộc hạ bị vây trong tình cảnh đơn thân độc mã, xém một chút mất luôn tính mạng. Nếu không có Trương Vinh cùng binh lính xả thân vì chủ, thì Nhậm Thái Tuấn đã không thể phá vỡ vòng vây. Nghĩ đến lịch sử Chiêu Dương liền suy đoán, bọn người này là nội gián do Bộ Tộc Khắc Thiệp phái đến để ám sát Nhậm Thái Tuấn, trước là để tước đi nhuệ khí của Nhậm gia quân, sau là dằn mặt bộ tộc Mã Cơ Hàn. Nhưng Chiêu Dương nhớ mãi cũng không nhớ ra, họ đã dùng cách gì để đối phó với Nhậm Thái Tuấn. Đột nhiên Chiêu Dương dùng tay gõ mạnh vào đầu của mình, tại sao lúc trước cô lại không chịu học tốt lịch sử của nước mình. Mã Đà Lam cúi đầu cung kính, hắn nâng tay chỉ về phía ngọn đồi bên cạnh nói. - Nhậm Tướng Quân, muốn tiến vào bộ tộc Mã Cơ Hàn của chúng tôi, Tướng Quân không thể ngồi xe ngựa được, phải tự mình cưỡi ngựa, vì chúng ta phải băng qua ngọn đồi bên kia. Nhậm Thái Tuấn nhìn theo hướng tay của Mã Đà Lam, quả thật con đường rất hiểm trở. Ngẫm nghĩ một chút, Nhậm Thái Tuấn nhìn đám thuộc hạ. - Trương Vinh, ra lệnh cho binh sĩ đống quân tại đây. Trương Vệ chọn ra mười tên thuộc hạ, cùng ta đi theo thái tử Mã Đà Lam. Chiêu Dương ngồi trong toa xe ngựa nét mặt chợt hiện lên sự trầm tư, suy nghĩ một chút Chiêu Dương đảo mắt xung quanh một vòng. Nhìn thấy y phục của Nhậm Thái Tuấn được gấp ngay ngắn một bên, trong đầu Chiêu Dương chợt hiện lên một ý niệm. Trong lúc Chiêu Dương đang mãi mê suy nghĩ, bức màn vải trước mặt đột nhiên được một bàn tay to lớn vén lên. Nhậm Thái Tuấn đứng ngay cửa toa xe ngựa, ánh mắt thâm thúy nhìn Chiêu Dương. Giọng nói uy nghiêm nhưng lại có phần ngọt ngào của Nhậm Thái Tuấn vang lên. - Nàng hãy cùng với đoàn binh nghỉ ngơi tại đây đêm nay, ta sẽ cho Trương Vinh ở lại bảo vệ nàng. Nghe Nhậm Thái Tuấn nói vậy Chiêu Dương liền gật đầu, tỏ ra ngoan ngoãn nghe theo lời của hắn. Nhậm Thái Tuấn xoay người lại nhìn Trương Vinh phân phối mệnh lệnh. - Ở lại nơi này canh chừng cẩn mật, quan trọng nhất phải bảo vệ cho sự an toàn của Vương Phi. Nàng ở lại nơi này được Trương Vinh bảo vệ, hắn sẽ an tâm hơn nhiều. Trương Vinh cúi người cung kính đáp. - Thuộc hạ đã rõ. Chiêu Dương nghe Nhậm Thái Tuấn nói vậy, trong lòng vui vẻ. Tuy lúc nào trên gương mặt của Nhậm Thái Tuấn cũng lộ ra rõ sự lạnh lùng, nhưng trong lòng hắn lại là một người rất tỉ mỉ biết quan tâm đến cô. Sau khi Nhậm Thái Tuấn cùng Trương Vệ và một đám thuộc hạ lên ngựa, phóng theo đám người của bộ tộc Mã Cơ Hàn. Chiêu Dương lập tức thay vào y phục nam nhân của Nhậm Thái Tuấn, cô nhân lúc Trương Vinh chỉ huy binh lính dựng liều đống trại, chọn cho mình một con bạch mã phóng theo sau đòan người của Nhậm Thái Tuấn. Ngồi trên lưng ngựa trong lòng Chiêu Dương thầm cảm tạ chủ nhân của mình, lúc trước khi cô phải trải qua những đợt huấn luyện khốc liệt nhất, bao gờm bom đạn, phi tiêu, súng ống, chất độc và cưỡi ngựa, Chiêu Dương thường cầu nhàu những thứ khác thì cô hiểu dụng tâm của chủ nhân, nhưng về phần cưỡi ngựa. Ở thời đại của cô chỉ cần giỏi đua xe là được, học cưỡi ngựa để làm gì? Chiêu Dương ngồi trên lưng ngựa với phong thái vô cùng kiêu ngạo, nàng và con bạch mã y như tâm lý tương thông, nàng khom xuống bàn tay mềm mại vuốt ve cổ của con ngựa nói nhỏ vào tai nó. - Ngoan, ta tên là Chiêu Dương, chúng ta kết bạn. Chiêu Dương nói xong, nàng ngồi thẳng người lại, tay giật nhẹ dây cương. Con ngựa dường như hiểu được lời nói của Chiêu Dương, bắt đầu bước từ từ về phía trước. Sau khi Chiêu Dương nắm trong tay tính tình của con ngựa, nàng mới phát huy hết năng lực của mình. Từ những động tác nhẹ nhàng theo nhịp, Chiêu Dương từ từ dùng thêm sức. Chỉ cần nàng mạnh tay giật dây cương, con bạch mã sẽ lao mình phóng về phía trước.