“Lâm tướng quân, không cần đa lễ!” Tôi cười khẽ, Lâm Quân Duệ đứng dậy, vẻ mặt tò mò, “Nương nương đang định đi đâu đây?” Lòng tôi cũng nghĩ không được nhiều, cười bảo, “Ta đi quý phủ Hàm vương một chuyến. Nghe nói ngài ấy đang bệnh, muốn đưa cho ngài ấy chút thuốc bổ!” Ông ta như bừng tỉnh hiểu ra, mỉm cười, “Vậy ha, vậy hạ quan cung tiễn nương nương!” Tiểu thuận tử vung dây cương lên, quát một tiếng, xe ngựa lại tiếp tục đi tiếp trên đường, nhìn thấy cửa Hàm phủ ngày một gần, lòng tôi đập loạn lên chút. Tôi càng không biết tính Hàm mặc thế nào, lại càng lo lắng. Tiểu Thuận tử giữ chặt dây cương lại, tiến đến gõ cửa, một lát sau, lão quản gia nhô đầu ra nhìn thấy tôi vội quỳ xuống hành lễ, tôi nâng dậy hỏi, “Hàm Vương gia có trong Quý phủ không?’ Lão quản gia cười gật gật đầu, hít một tiếng, “Có, để lão nô đi thông báo” Một lát sau, lão quản gia vội vàng chạy tới, trên mặt chảy đầy mồ hôi, “Bẩm nương nương, Vương gia nói thân mình không khoẻ, không muốn gặp nương nương! Xin mời nương nương về đi ạ!” Không gặp tôi ư? Tôi giật mình, hỏi nhanh, “Hiện giờ ngài ấy đang làm gì?” “Ở thư phòng vẽ ạ” Vẽ tranh sao? Tôi quên mất, Hàm Mặc chẳng những tài văn chương hơn người mà ngay cả vẽ tranh cũng có thể nói là tuyệt nhất, nhưng mà hắn không muốn gặp tôi, chả nhẽ chúng tôi thực sự ngay cả chuyện gặp lại cũng đều kiêng dè như thế sao? Mũi đau xót, con ngươi dâng lên tầng sương mù, thực sự muốn biến thành như vậy thật sao? Không được, tôi nhất định phải gặp mắt hắn một lần mới yên tâm rời đi! Tôi nhấc chân hướng về thư phòng của hắn đi đến, lão quản gia ở đằng sau cũng không dám ngăn cản tôi, chỉ kêu lên một câu, “Aizz…Nương nương..” Bước qua vườn hoa ưu nhã, nhìn thấy một dãy hành lang dài có một bóng thon cao bước ra, tôi giật mình, là Bạch Lăng, nàng ta cũng ở trong này sao? Trong mắt nàng ấy chứa đầy sự đau thương, bình tĩnh nhìn tôi, nói khẩn khoản, “Diệp Cô nương, xin mời cô đừng tới quấy rầy ngài ấy nữa! Hiện giờ ngài ấy sống được thật khổ lắm” Lời của nàng ta như kim châm vào tim tôi đau đớn, nước mắt vốn đong đầy đã lẳng lặng chảy xuống, Bạch Lăng, người phụ nữ kia một lòng đối tốt với Hàm Mặc, một lòng muốn hắn được vui vẻ, lúc này đây, dường như nước mắt càng tăng thêm sự đẹp đẽ mỹ lệ, một chút thâm tình bi ai bao trùm nàng ấy, tôi gượng cười xin lỗi nàng ta, “Thực xin lỗi, tôi vẫn phải đi gặp huynh ấy, tôi muốn biết huynh ấy sống ra sao!” Tôi nhấc chân định bước đi, lại nghe một giọng cự tuyệt mang theo vẻ lãnh đạm cất lên, “Vũ phi nương nương, xin mời người về cho!” Bạch Lăng lãnh đạm nhìn tôi, ngăn không cho tôi bước thêm, lòng tôi chấn động hốt hoảng thấy mình thực quá cố chấp, đúng vậy! Hàm mặc không muốn gặp tôi, không phải là muốn trốn tránh tôi đó sao? Nếu gặp lại, sẽ càng làm cho lòng hắn bình phục lại tiếp tục đau đớn, tôi khẽ thở dài, “Được rồi! Xin cô nói cho huynh ấy, cố gắng sống thật vui vẻ!” Tôi xoay người bước tới cửa trước, chợt nhớ đến cái gì đó vội quay đầu lại, bóng dáng có chút ưu thương đó, đang dứt khoát đứng trên tầng lầu, nhìn thấy tôi nhìn hắn, hắn cũng không rời đi, tựa như một u hồn xuất trần bay bay. Tôi quay đầu, thấy một bức vẽ trong tay lão quản gia đang đợi tôi, nhìn thấy tôi đi tới, đưa đến, “Nương nương, đây là Hàm Vương gia bảo nô tài giao cho người!” Tôi cầm lấy bức tranh, mở tranh ra thấy người trong tranh là tôi, nụ cười kia có chút không nhiễm bụi trần, thuần khiết tự nhiên, ánh mắt khẽ cười, mày cong như trăng rằm, cười rất tươi, miệng chúm chím, tóc dài phiêu dật, quần áo tím nhạt, hiện lên một người vốn là tôi thật sống động, có hai câu thơ bay bổng bên cạnh, “Nói thẳng tương tư là vô ích, nỗi phiền muộn tràn trề cuồng dâng” Lòng bỗng đau rất đau, tôi cầm bức tranh đưa cho tiểu thuận tử đỡ lên xe ngựa, hướng hoàng cung đi dần tới. Trở lại trong cung, tôi đem tranh cất kỹ đi, Hoan Nhi dẫn một nha hoàn còn trẻ đi tới trước mặt tôi, “Nương nương, đây là nha hoàn Lộ Nhi Lan phi nương nương đưa tới! Lan phi nương nương nói nương nương đang mang thai rồng, cần có nhiều người hầu hạ” Trong lòng tôi thầm nói cám ơn Lâm Nhược Lan, tiểu thuý tiểu Lan được tôi bố trí đến phòng thuốc và phòng ăn bên đó rồi, chủ yếu là phụ trách chuyện ăn và uống thuốc hàng ngày của tôi, an bài các nàng ấy đi cũng có nguyên nhân, cũng có đề phòng. Tôi lo có người quá mức ghi hận tôi mà không từ thủ đoạn hạ độc tôi, nên sớm có đề phòng thì tốt hơn! Hiện giờ ngoài tiểu thuận tử và Hoan Nhi bên cạnh sẽ không còn ai, Lan Phi không có ác ý đối với tôi, nàng ta đưa nha hoàn tới tôi rất yên tâm. “Lộ Nhi à, Lan phi nương nương đã tặng ngươi cho ta rồi, vậy không phải nàng ấy không có ai hầu hạ ư?” Tôi cười híp mắt lại, Lộ Nhi cười linh hoạt, “Không đâu ạ, nương nương, Lan phi nương nương còn được Thái Hậu ban hai nha hoàn cho nàng ấy nữa!” Thái Hậu ban cho nàng ư, trong lòng tôi cười lạnh lùng, cơ sở ngầm của Thái Hậu quả thực đã lần đến hậu cung, chỉ không biết bên cạnh tôi có người nào hay không nữa? Ánh mắt tôi lạnh thấu xương bắn lên trên người Lộ Nhi, bình tĩnh nhìn cô ta. Lộ Nhi nhìn thấy biểu hiện lạnh lùng của tôi, sợ tới mức quỳ rạp xuống mặt đất, “Nương nương, có phải nô tì đã đắc tội nương nương cái gì không, xin nương nương tha tội!” Tôi cười khẽ, nâng nàng ta dậy, “Nương nương không trách ngươi! Lộ Nhi à! hiện giờ ngươi đã là nha hoàn của ta, chỉ cần hầu hạ nương nương sinh thuận lợi, sau này nương nương sẽ không bạc đãi ngươi, có biết không?” Nhìn thấy vẻ chân thành lộ trong mắt Lộ Nhi, trong lòng ta đã hiểu, nàng ta nhưng thực ra có thể là một nha hoàn đáng tin cậy được. Buổi tối, Long Kỳ đến thăm tôi, tôi dụi vào lòng chàng, chàng cứ hỏi liên tục xem hôm nay tôi đã làm gì, ăn gì, uống thuốc bổ chưa? Tôi cứ trả lời lần lượt hết với chàng, chàng càng thêm yêu thương với tôi hơn. Tôi an tâm nhận lấy tất cả sự nhu tình của chàng, chỉ cần là chàng, tôi đều không buông tay. Hôm nay tiểu thuận tử truyền báo, ngoài cung có một lão thần cầu kiến, tôi cảm thấy rất kinh ngạc. Tôi và triều thần cũng không tiếp xúc nhiều, dùng cái gì cầu kiến tôi chứ? Tôi bảo tiểu thuận tử mời vào. Là một lão thần đã lớn tuổi tiến đến, mặc một thân triều phục màu đỏ sậm, tiểu thuận tử có nói qua với tôi đây là đại thần do chính tiên đế ban cho Hoàng thượng để phò tá, phẩm quan nhất phẩm, là nguyên lão ba triều viện hàn lâm, họ Hồ tên Khải. “Lão thần Hồ Khải xin tham kiến Vũ phi nương nương!” “Mau mau xin dứng lên! Không biết Hồ đại nhân cầu kiến ta có chuyện gì?” Tôi bảo tiểu thuận tử dìu ông ta đứng dậy, ngồi ở ghế khách quan trọng, ông lão than một tiếng, “Nương nương, lão thần thực sự là bất đắc dĩ lắm mới đến nha!” “Hồ đại nhân có chuyện gì đừng ngại cứ nói thẳng ra!” Nhìn ông ấy đến gặp tôi, tôi còn không đoán ra được là có chuyện gì, chỉ nhanh bảo ông ta nói trước vậy. Ông ta lại thở dài, “Nương nương, việc này có liên quan trực tiếp đến nương nương, đương kim Hoàng thượng chỉ độc sủng mình nương nương đã làm cho mọi người biết cả, đây là do nương nương có hồng phúc được trời ban, trời sinh mệnh cao quý, chỉ là này thế cục triều đình không thể không làm cho người ta lo lắng quá ha!” Tuy ông ta không nói thẳng ra nhưng tôi cũng đã đoán được bên trong có liên quan đến Lệ phi và Lan phi rồi, tôi hỏi thử luôn, “Là có liên quan đến Lâm Quân Duệ và Nhan tướng quân rồi hả!” Ánh mắt Hồ đại nhân trừng lớn, bộ râu rung rung, hỏi khẽ, “Nương nương biết ư?” Tôi gật gật đầu, “Chỉ là đoán được thôi, cụ thể thế nào ta còn không rõ cho lắm, xin Hồ đại nhân cứ nói lợi hại ra đi ạ!” Hồ đại nhân lại vuốt râu, bắt đầu nói, hoá ra lần này ông ấy đến là khuyên tôi bảo Hoàng thượng ban ân sủng cho Lan phi và Lệ phi nữa, phải biết rằng Long Kỳ độc sủng mỗi mình tôi, trực tiếp đối với triều đình thì thoạt nhìn chẳng có vấn đề gì, nhưng gián tiếp thì lại vô cùng nghiêm trọng, Cha Lan Phi Lâm Quân Duệ, cha Lệ phi Nhan tướng quân, hiến con gái cho Hoàng thượng cũng không phải là muốn hiến để cô đơn, có lẽ trong lòng bọn họ còn đang mong chờ, hy vọng có một ngày con gái có thể được quân sủng, trở thành một mẹ hiền của quốc gia, vinh quang vô cùng, ánh sáng chói lọi, củng cố được địa vị quyền thế của bản thân trong triều, nay chẳng những không được sủng, hơn nữa còn bị bỏ rơi, bọn họ lúc đó sẽ có khoảng cách với Hoàng thượng. Nên biết rằng quân thần trong triều đình bất hoà, tất nhiên sẽ hỗn loạn, lòng không đồng nhất, được coi là đại kị của một nước, cha Lệ Phi là Nhan tướng quân thống nhất biên quan đại tướng quân, nay biên quan đang có kẻ thù bên ngoài như hổ rình mồi, biên cảnh không thể thả lỏng một ngày, nếu đại tướng quân vào lúc này vì chuyện Lệ phi thất sủng mà trở mặt với Hoàng thượng mà nói, biên quan thất thủ, Vĩnh Hán tràn ngập nguy cơ, người đề bạt lên ngôi vị phải nghe lệnh Hoàng thượng. Phải biết rằng, trong nội các triều đình có quyền thế, có đối thủ. Đây là lịch sử các thời đại hoàng triều đều đã trải qua, nếu Hoàng thượng quyết sách sai lầm, nhất định hoàng triều sẽ suy vong, nếu Hoàng thượng có thể thừa dịp nắm chắc quyền thế, cân nhắc lợi hại, nhất định sẽ công thành doanh toại! Ông ta lẳng lặng phân tích cho tôi một chút chuyện gần đây xuất hiện trên triều đình, Hàm thân vương lùi xa triều chính, hơn nữa lại còn ầm ĩ một trận với Hoàng thượng, Hồ đại nhân còn nói ra một tin về Hàm mặc mà tôi không biết, hoá ra Hàm mặc đơn giản không phải là một vị Vương gia đâu, thủ hạ của hắn còn kinh doanh cả tơ lụa quán rượu nữa, hầu hết các quán rượu đều lấy danh nghĩa Hàm mặc, trình độ giàu có này không phải người thường có thể so nổi. Hàng năm quốc khố thừa bạc vô số kể, nếu cùng chống đối với Hoàng thượng, e là muốn khuấy động không khí yên tĩnh, tăng áp lực lớn cho hoàng triều, còn Lâm tể tướng cũng là nguyên lão ba triều, căn cơ này đã được củng cố, ở trong kinh thành có rắc rối làm thế cục khó gỡ, Hoàng thượng không có khả năng phủ nhận dễ dàng, chỉ có thể từ từ thu hồi quyền lực của chàng, nếu không quyền thế vì lợi ích là liên hợp lại thì cho dù Hoàng thượng có thể thắng cũng sẽ tổn thương nguyên khí trầm trọng. Chỉ là lúc này Long Kỳ chưa hành động, quân tâm khó dò, ông ta là lão thần có thể thấy trước những thuận lợi khó khăn, tiên đế phó thác sứ mệnh cho ông ta thì không thể bỏ được! Bỏ thế lực Hàm mặc, sẽ tạo ra áp lực ở khắp nơi, Long Kỳ càng bận rộn hơn, áp lực lại nổi lên, mà duy nhất biện pháp giảm bớt là tôi bảo Long Kỳ đến sủng hạnh Lệ phi và Lan phi, làm cho hai luồng thế lực lớn bình ổn. Những lời Hồ đại nhân nói làm cho lòng tôi càng thêm trầm trọng vô cùng. Tôi trào phúng cười khẽ, “Chả nhẽ trên thế giới này thực sự hoa phải được ong hút mật sao?” Cứ nghĩ tôi là một cô gái yếu đuối, thế mà lại liên luỵ gây ra chuyện lớn tới vậy, nặng tới mức làm tôi thở không nổi nữa. Tiễn Hồ đại nhân về rồi, nóng, ngực cứ như có một ngọn lửa lớn thiêu đốt, đảo lộn toàn bộ suy nghĩ của tôi, làm cho đầu tôi bỗng chốc trống rỗng, bỗng chốc đảo lộn, gần như tôi không phân rõ bản thân mình nghiệm ra cái gì nữa, nên làm cho chàng điều gì, tôi biết phải làm sao đây? Trong lòng lại như có hàng ngàn tảng đá nặng ngàn cân đè lên, ép tới mức trong nháy mắt tôi không biết thở ra sao nữa, nước mắt không ngăn được trào lên, ấm áp, chan chát, mặn, còn trộn lẫn một vài tia bất đắc dĩ nữa, mở to mắt, nước mắt cứ không ngừng rơi xuống. Hoan Nhi đỡ lấy tôi, quan tâm hỏi, “Nương nương, xin ngàn lần người đừng làm tổn thương thân thể mình nha! Hồ đại nhân nhất định là nói linh tinh thôi, không nghiêm trọng như ổng nói đâu, người giống như ông ấy thì cứ thế mở miệng là nặng, tin chắc Hoàng thượng sẽ có cách đối phó mà!” Tôi hít sâu một hơi, trong triều lục đục với nhau, thật sự tôi không thể ngồi yên nổi. Lòng tôi luôn nảy ra vấn đề tranh luận, tôi có nên bảo chàng làm vậy hay không, tôi có muốn chàng dừng làm vậy hay không, chàng có thể nghe theo lời tôi sao? Trong lòng rối loạn cả, nhớ rõ Hồ đại nhân đi còn cảm thán, “Aizzz, Đát Kỷ tuy đẹp, nhưng lại lật úp được nhà Thương ha!” Ý của ổng là bảo Hoàng thượng đừng vì một phụ nữ mà đối địch với triều thần, còn Hoàng triều Vĩnh Hán thực sự sẽ có chuyện lớn, tôi sẽ biến thành Đát Kỷ. Tôi đợi, tôi chỉ có thể đợi, đợi Long Kỳ đến nói cho tôi biết đáp án, tôi phải biết rõ ý nghĩ của chàng, tôi tin tưởng chàng sẽ làm cho tôi an tâm. Buổi tối, tôi nằm co ro trên chiếc đệm ngủ, lại được một tiếng ôn nhu quen thuộc gọi tỉnh, tôi giương mắt nhìn mắt có chút mệt mỏi của chàng, lòng đau vô hạn, xoa xoa hai má chàng, “Có mệt lắm không?” Chàng cười ôn hoà, “Nhìn thấy Vũ nhi, ta thấy không mệt!” “Gạt người ta!” Tôi chìm đắm trong lời chàng nói, ngồi dậy, chàng ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi tiến sát vào trong lòng chàng, thầm nghĩ tới những lời Hồ đại nhân nói hôm nay, kích động chút, khẽ cắn môi, hỏi bâng quơ nhẹ nhàng, “Gần đây triều đình có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?” Long Kỳ cau mày, ánh mắt vô cùng lạnh lùng đứng lên, “Đúng, chỉ là chút chuyện nhỏ, nàng không cần quan tâm, ta sẽ xử lý ổn thôi!” Phải vậy không, phu quân? Có một câu ẩn sâu trong lòng tôi kêu gào lên như vậy, ngẩng đầu lên nhìn tôi đột nhiên phát hiện ra Long Kỳ ôm tôi chỉ như con hổ trầm tĩnh, bình tĩnh giữ mình, lòng lặng như nước, chàng có thực sự nắm chắc chăng? Tôi lựa chọn tin tưởng chàng, sự ích kỷ ẩn sâu tận đáy lòng lại bắt đầu trỗi dậy, sau khi hạ quyết tâm lựa chọn, tôi dường như nhẹ nhõm hơn, Long Kỳ cho tôi lý do để ích kỷ, chàng dung túng tôi, sủng ái tôi, cho tôi một bến cảng an toàn, làm cho tôi không cần phải đi cảm thán, phán đoán, hoa có phải thực sự cần ong để hút mật không? Tôi hỏi nghẹn lại, “Phía biên quan thế nào rồi?’ Long Kỳ chỉ nói đúng một câu, “Đã nắm trong lòng bàn tay!” Tôi an tâm dụi sâu vào trong ngực chàng, lẳng lặng nhắm mắt, có những lời này của chàng, tôi yên tâm lắm! Từ sau khi gặp Hồ đại nhân, tôi bắt đầu để ý chuyện của Lệ Phi và Lan phi, một lần đi tới cung điện của các nàng ấy, Lan phi thì đang luyện vẽ, hơn nữa là đang vẽ theo phong cách hoạt hoạ, theo lời nha hoàn của nàng ta nói Lan phi gần đây si mê loại hình hội hoạ này lắm, hơn nữa thực sự rất cố gắng. Trong lòng tôi ngẩn ra, do nhớ rõ tôi đã từng có lần vẽ một dạng như vậy, chỉ là ngày đó tôi đưa tặng cho nàng ấy, chính nàng ấy từng nói đã cho Hoàng thượng xem, Hoàng thượng nói thích vô cùng, nhận rồi không chịu trả, tôi không biết nên dùng tâm tình gì để nghĩ tới việc nàng ấy làm nữa. Nếu nàng ấy cho rằng vẫn yêu thích vô cùng loại hình hội hoạ này, nàng ấy muốn dùng cách này để gây chú ý với Long Kỳ. Vậy thì đã có thể thất bại rồi, Long Kỳ không chịu trả lại cho nàng cũng có nguyên nhân là bởi vì trên đó cso bút tích của tôi, aizz…Tôi có chút chán ghét suy nghĩ này bởi vì, tôi cảm thấy đây là một loại độc tiết ra của nàng ta, cố gắng đoạt lấy sự yêu thương của Long Kỳ đối với tôi. Nhưng mà ông trời lại đem tôi và nàng ta cùng ở vào vị trí đối địch nhau. Đây là dĩ nhiên, cùng chung một chồng, cho dù có là chị em ruột thịt đi chăng nữa cũng có thể trở mặt thành thù, hơn thế nhóm chúng tôi còn không phải đều có sự ích kỷ cùng ác ý như nhau sao. Đây chính là thói hư tật xấu của con người, không thể thay đổi được. Cái loại trình độ rộng lượng này, có lẽ ngay cả thánh nhân cũng không làm nổi mà thản nhiên buông ra được! Chỉ là, đến thời điểm này, nàng ấy vẫn còn chưa lợi dụng quyền lực của cha mình để đạt được mục đích, đã là cái khó rồi, tôi và nàng ta cuối cùng sẽ đi tới mức độ nào tôi không biết nữa, cũng không dám nghĩ nữa. Trái với Lan phi thì Lệ phi làm lại thực ra vô cùng bắt mắt, suốt ngày đều cùng ở bên Thái hậu, cùng ngắm hoa thưởng cây, nói chuyện pha trà, những này đó đều là nha hoàn của nàng ta nói cho Hoan nhi biết, rốt cục các nàng ấy đều có chung một ý đồ, tôi cũng không rõ cho lắm, giống như Lệ phi cố ý tránh tôi đi vậy, sáng nay còn cho người tới thông báo, rằng nàng ta lại bảo là về nhà mẹ đẻ, rốt cục là sao nhỉ? Sự bất an trong lòng tôi dâng lên.