Long Kỳ vẫn như trước không hề để ý tới tôi, nhắm mắt bình yên ngủ. Nói thực nhé, lòng tôi giờ loạn chết lên rồi, thế nào cũng nghĩ không ra, nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao đây? Tôi giả vờ câm điếc, vẫn tiếp tục nói những lời cự tuyệt. Cảnh im lặng không có tiếng động lại càng làm cho tôi bất an. Ánh trăng lưỡi liềm tràn qua cửa sổ, như dát vàng vậy. Tôi để ý tới hắn sao? Vấn đề này tôi tự hỏi trong lòng mình, hỏi rồi thì lại thấy quá buồn cười. Chán quá chẳng có đáp án nào cả. Cái kiểu trầm mặc không có tiếng động lại càng làm cho tôi thêm bất an, đồng thời lại làm cho tôi thấy tức giận, hắn đang tính cái gì vậy nè? Tôi thở phào một hơi, hận trừng mắt lên với hắn, “Nè, Long Kỳ, anh đem thả tôi đi đi, đừng tưởng anh là Hoàng thượng có quyền nhốt người ta nhá. Hành vi vô lý của anh, anh cứ nghĩ là tôi và anh ở trong cung mình mà lưu luyến tới quên về, vui đến mức quên hết cả trời đất hay sao! Tốt nhất là mai anh thả tôi ra ngay, anh có nghe thấy không?” Tôi hét xong lại thấy hắn ngoài chớp chớp mi mắt thì cũng chẳng có phản ứng gì, tôi lại phát hoả, đưa tay đấm một nhát vào ngực hắn, “Nè, Lòng Kỳ, anh có nghe thấy không hả, tốt nhất anh…” Tôi còn chưa kịp nói xong thì đã bị Long Kỳ nắm lấy đưa thẳng lên đầu, xoay người một cái đã đặt tôi dưới thân, ánh mắt tôi kinh ngạc theo dõi hắn, đầu óc hoa lên, cả tư thế ái muội thế này cũng không biết. Một lúc sau tôi chớp chớp mắt, mới cảm thấy sức nặng trên người mình, ép tôi tới mức thở không nổi, ngoảnh đầu lại chỉ thấy hắn nửa cười cười, con ngươi đen chợt tối sầm lại, hình như có ngọn lửa nhỏ đang nhóm lên thiêu đốt. Thấy cảnh chật vật của tôi hắn lại càng có vẻ tao nhã đắc ý, lòng tôi lại càng tức hơn, “Anh…Hoàng thượng, tình ngay lý gian chả nhẽ không có sự tỵ hiềm sao?” Lòng Kỳ chớp chớp hàng mi dài, giọng có chút khàn khàn, mị hoặc cười cười, “Đừng có dùng cái loại quy tắc thế tục này mà quản tới trẫm! Nàng nên nhớ đây là hoàng cung của trẫm đó” Tôi đương nhiên không có quên, dưới ánh mắt mê hoặc của hắn, tim tôi đập bùm bùm loạn lên, chỉ là trong lòng thì hét chói tai, không được, không được, Diệp Vũ à, mày đừng có quy thuận theo ý hắn nha, đừng làm chuyện có lỗi với Ngọc Hoán… Tình cảnh trước mắt làm cho tôi trở tay không kịp, nhưng lý trí thì vẫn chiếm cả, tôi nuốt nuốt nước bọt, khẽ cắn môi, đúng là tật xấu mà, tóm lại là tôi đánh không lại lực lượng mạnh mẽ của đàn ông, tiếp đó tay trong giây lát đã bị nắm chặt, đến nước này, tôi lại nóng nảy, “Long Kỳ, anh buông ra…Anh không thể…” Lời tiếp theo còn chưa kịp nói xong thì đã bị Long Kỳ dùng miệng bịt lại, lời lẽ chưa kịp thoát ra môi đã bị sự giao tiếp thân mật đó biến thành một tia than nhẹ, tôi lắc qua lắc lại đầu nhưng vẫn bị hắn nắm chặt, đầu óc đã sớm loạn cả, trống rỗng. Dưới đầu lưỡi nồng cháy của hắn vói vào trong miệng, hút, giao tiếp thân mật, dưới sự khiêu khích của hắn, ý chí của tôi dần dần bạc nhược chìm xuống, dần dần tay hắn buông sự kiểm soát tôi ra, xoa xoa lưng áo tôi. Tôi lập tức đờ đẫn, tay không tự giác cứ vậy ôm lấy cổ hắn, lại càng làm cho tư thế của chúng tôi sát sao chặt chẽ hơn. Chạm phải nụ hôn ngọt ngào của hắn, không khí của tôi dường như đã bị hút sạch, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, làm cho tôi không thể không nhận nụ hôn sâu của hắn, gắn bó chặt chẽ thân mật làm cho tôi trầm luân, trầm luân… Bụng dưới truyền tới một luồng nồng cháy càng làm cho tôi muốn nhiều hơn, mãnh liệt tới mức cả đầu óc cũng mơ hồ hỗn loạn, người giãy dụa mạnh làm cho quần áo của tôi xộc xệch vô cùng, lộ ra cả vai. Hắn chỉ giật mạnh một cái, cả bộ xiêm y đơn bạc của tôi đã bị bay ra, tôi sợ tới mức lập tức tỉnh táo trở lại, lách người ra, “Đừng mà…” “Trẫm có thể cho nàng…Nàng muốn bất cứ cái gì trẫm cũng có thể cho nàng…Nhưng nàng không được rời xa trẫm…không được…” Hắn cứ dây dưa lằng nhằng với tôi, vừa nói, vừa cùng tôi hôn như chơi đùa vậy. Bỗng dưng cả ngừơi tôi rùng mình, thân dưới bị dục vọng đốt nóng rực, tôi sợ tới mức mở bừng mắt lên, ra sức đẩy hắn ra. Hắn bị đẩy bất ngờ không kịp phản ứng, tôi thở phì phò từng ngụm, mắt hung tợn nhìn hắn, nước mắt lặng lẽ trào ra, không nén được nữa. Hắn muốn cho tôi cái gì chứ? Tôi không cần, cái gì tôi cũng không cần. Lòng Kỳ bị nước mắt của tôi doạ cho sợ, ôm chặt tôi vào lòng, an ủi, “Đừng khóc mà…Đừng khóc nữa…Trẫm sai rồi…trẫm sai rồi…” Đêm nay đúng là đêm mà tôi không bao giờ dám nghĩ tới. Tôi túm chặt lấy quần áo che lại thân mình, đầu óc trống rỗng. Hai mắt nhìn vào ánh nến hư vô, nó lay động, từng giọt nến chảy xuống nhưng trong lòng tôi lại thấy may mắn vô cùng. Ít ra tôi và hắn trong đó không phát sinh ra chuyện gì. Tôi biết rất rõ, tôi không trách hắn…Tôi một chút cũng không trách hắn…Nhưng mà tôi lại trách hắn, cái thân phận kỳ lạ của hắn, địa vị của hắn…Trách hắn vì sao thân là vua một nước, một người đàn ông bị ngàn vạn các cô gái truy đuổi, hắn sẽ không bao giờ là một người thuộc về mày, không bao giờ… Tôi chui ra từ trong lòng hắn, lúc này, hai chúng tôi đều đã bình tĩnh trở lại, con ngươi Long Kỳ đen như bóng đêm, đột nhiên sầm lại, âm tình bất định, tôi đoán không được ý nghĩ của hắn, hít một hơi dài, “Lòng của tôi không thuộc về anh ở đây, cho dù anh có được người của tôi nhưng lòng của tôi cũng không thuộc về anh, nếu anh vẫn còn chút cảm kích với những gì chúng ta trải qua, anh trở về đi! Đêm nay tôi cũng không trách anh đâu” TRên người Long Kỳ hiện lên sự cuồng nộ, hắn kéo tôi lại, nhìn vào tôi, chỉ nhìn chằm chằm, trong mắt kinh sợ làm cho tôi không dám nhìn thẳng, tôi sợ đọc ra cái gì đó không rõ, tôi sợ tiết lộ bí mật trong lòng mình. Nhìn chằm chằm một lát, hắn xuống giường đi ra ngoài, bỗng có giọng lo lắng ở phía sau vang lên, “Hoàng thượng quần áo của ngài?” “Về cung Vĩnh gia thay quần áo!” “Vâng..” Cung điện trong nháy mắt đã khôi phục lại bình thường, bên tai không còn nghe thấy tiếng gì nữa. Tôi nằm vật ra giường, lắng nghe tiếng máu chảy, khoé môi của tôi nhếch lên cười khổ chút. Diệp Vũ à, mày làm vậy là đúng, mày làm như vậy là đúng rồi. Sáng sớm hôm sau, tôi mặc quần áo rời giường, vừa đi ra khỏi tẩm cung bị một bóng người làm cho giật mình. Áo choàng màu tím, đi giày cẩm, một thái giám đứng bên cạnh, tôi bước nhanh ra cửa, đi tới cạnh hắn, hạ người xuống, “Thảo dân Diệp Vũ tham kiến thân Vương điện hạ” Hắn xoay người rất nhanh, bước vội tới đỡ tôi dậy, môi bạc cười cười, “Nha đầu đừng đa lễ! Nha đầu thực sự là nổi tiếng bốn phương rồi, được tuyển vào cung cũng không nói một tiếng với bổn vương để bổn vương đón” Lòng tôi cười khổ không thôi, tôi bị tuyển vào trong cung, cũng là vì danh tiếng sao? Xa Hàm Mặc hơn một tháng, chúng tôi cũng không có lời nào nói cho hết, hắn nhìn tôi thở dài, “Nha đầu sao vẫn rầu rĩ không vui thế?Có phải trong cung bị ấm ức chuyện gì không, nói cho bổn vương nghe chút bổn vương làm chủ cho nàng!” Tôi lắc lắc đầu, cái loại chuyện này sao mà dám nói ra chứ. Tối hôm qua tôi suýt điên lên rồi, tôi nhìn hắn trừng trừng, “Tiểu nữ là người dễ bị bắt nạt vậy sao? Không cần anh ra tay, tôi sẽ đánh cho hắn răng rụng đầy đất cho mà xem!” Hàm Mặc và tôi đều cười to, tâm tình của tôi cũng đỡ hơn rất nhiều. Hàm Mặc thở dài, “Nha đầu à, có tin xấu không biết có nên nói cho nàng hay không đây, là về hắn!” Lòng tôi chấn động, tin xấu ư? Chàng đã xảy ra chuyện gì vậy? Tôi đưa mắt nhìn hắn dò hỏi gắt gao, sắc mặt nóng ruột không còn lời nào để tả. Hàm Mặc cười nhẹ nhàng, như đoán được ý nghĩ của tôi, “Hắn không sao, tin này với hắn mà nói dường như là chuyện tốt thôi, nhưng với nàng thì lại là tin xấu!” Tôi thật khốn khổ lắm lòng mới bình tĩnh trở lại nhưng bị lời hắn nói lại thấy phiền, trừng mắt buồn bực nhìn hắn, “Đừng nói lòng vòng nữa, nhanh chút nói ra đi nha!” Lòng lại thấy bất ổn, rốt cục là có tin tức gì kinh người như vậy chứ? Hàm Mặc nhìn vẻ xuân sắc trong viện, nói thản nhiên, “Hắn sắp trở thành Phò mã rồi!” Ầm! ĐẦu óc tôi lập tức trống rỗng. Cái gì cơ? Ngọc Hoán sắp trở thành Phò mã ư? Cổ họng tôi căng thẳng, bật kêu lên, “Anh nói bậy, không thể thế được, Ngọc Hoán nói nhất định sẽ đợi tôi mà. Không thể thế được..” Tôi sợ run rẩy đứng không vững, trong lòng vô cùng sợ hãi, Hàm Mặc nắm lấy cánh tay của tôi, lắc cho tôi tỉnh lại, tức giận nói, “Là thật đó, Hoàng Thượng đã tự mình hạ chỉ, chỉ định hắn làm Phò mã rồi!” Lòng tôi cảm giác không đau gì, ngực như bị khối gì đó ép chặt thở không nổi…Nước mắt tôi chảy xuống, kêu lên điên cuồng, “Không thể nào….Anh gạt tôi…Không thể nào!” Hàm Mặc ôm chặt lấy tôi kinh hãi lắc lắc người tôi, “Nha đầu ngốc à, ta không lừa nàng đâu…Là thật đó!” Tôi chán nản trừng mắt với hắn, “Không thể nào…Ngọc Hoán không thể vậy được…Chàng nói là sẽ đợi tôi rồi mà…” Tôi tránh tay hắn ra, chạy vọt ra hai bước thì chân mềm nhũn ngã lăn cả người xuống đất, lòng điên cuồng gào thét…Không thể vậy được…Vì sao Long Kỳ phải làm vậy chứ…Vì sao Long Kỳ lại muốn chàng trở thành Phò Mã chứ…đừng vậy mà…đừng vậy mà…Rốt cục hắn định làm gì vậy… Cả người bị Hàm Mặc ôm vào đặt lên trên chiếc giường, hắn dùng sức giữ chặt lấy tôi, tôi khóc gào kêu lên, “Không thể thế được…anh là Hoàng thúc của Hoàng thượng, anh đi cầu xin hắn đi mà…Hắn chắc chắn sẽ đồng ý, có đúng vậy không?” Lòng tôi thấy vui vẻ, cũng không phải không còn cách nào, tôi ngừng khóc, nức nở, tôi cầu xin nhìn vẻ trầm mặc của Hàm Mặc, “Anh không đồng ý với tôi ư?” “Không phải là không đồng ý, mà đây là do tiên hoàng hạ chỉ, muốn giải trừ hôn ước của hắn và công chúa, chỉ có quyền lực của đương kim Hoàng thượng mà thôi, người khác không nhúng thay vào được!” Lòng tôi hoảng hốt lừa mình, “Anh nói là chỉ có mình Hoàng thượng có thể định đoạt thôi sao?” Cảm thấy lạnh, nghĩ lại những lời Ngọc Hoán nói vài lần nhất định là chàng đã biết việc này sớm rồi, chỉ là chưa nói cho tôi biết mà thôi, chợt nhớ tới lời Quá phu nhân nói, “Ngươi có thể cùng một chỗ với Ngọc Hoán của chúng ta hay không thì phải xem phúc khí của ngươi rồi!” Hoá ra là có chuyện như vậy, tôi và Ngọc Hoán muốn qua được cửa ải đại nạn dĩ nhiên là cửa của Long Kỳ kia, có phải vậy chăng? Tôi ngước mắt nhìn Hàm Mặc, “Tôi muốn gặp Ngọc Hoán, anh có thể dẫn tôi đi được không?’ Hàm Mặc thở dài, gật gật đầu, “Nha đầu à, nàng cần chỗ dựa, cho dù không có hắn thì nàng còn có ta…Nhớ kỹ chưa?” Tôi lau nước mắt, gật gật đầu, “Được, tôi sẽ không buông tay” Trời ơi! Diệp Vũ tôi đây chỉ là lời nói đầu môi mà thôi, cả tình cảm của chính mình còn không bảo vệ nổi, nói gì đến hoàng gia, vận mệnh không phải do mình tự tìm, hắn mạnh mẽ như vậy bắt Ngọc Hoán gánh nợ hôn nhân, hắn thực sự vui vẻ sao? Đầu tôi lâm vào mẫu thuẫn cùng cực, tôi là một kẻ lai lịch không rõ ràng, một cô gái có thân phận không rõ ràng, còn đối phương lại là công chúa được sủng ái trong hoàng cung, trận đấu này, ai thắng, quyền quyết định trong tay ai đây? Cùng trải qua tối hôm qua với Long Kỳ cảnh kia, tôi cũng không nắm chắc là Long Kỳ sẽ đồng ý giải trừ hôn ước của họ, hoá ra toàn bộ tôi đều bị hắn khống chế trong tay cả, hắn biết người tôi chung tình là Ngọc Hoán. Diệp Vũ tôi giống như chiếc lá bay xuống biển lớn, phiêu du lãng đãng không tìm thấy tấm gỗ di động nào, tôi không mong muốn làm long làm phượng, tôi không cầu danh lợi tài phú, tôi chỉ cầu mong một người có thể cùng tôi vui vẻ cả một đời, tại ngôi nhà to tướng như thế này khó như vậy sao? Tôi thân là một người hiện đại của thế kỷ 21, biết suy nghĩ, lý trí hơn, lo lắng hơn, cố kỵ hơn, hơn hết đều muốn được cả, nhưng tôi lại nguyện là một kẻ ngốc nghếch cố theo đuổi cuộc sống, không dính vào chuyện tình ngu ngốc. Nhưng chúng ta là người phàm, có thất tình lục dục là không thể tránh khỏi, có lên trời cũng không như nguyện ý của anh, cũng nghĩ ra mọi cách cho anh, màn trình diễn này rất tinh xảo, ông trời à, hiện giờ ông vừa lòng rồi chứ! Tôi và Ngọc Hoán chuẩn bị cùng nhau tác chiến, cùng chàng bước qua cửa ải khó khăn này, vậy mà chàng gạt tôi, cứ tưởng là để bảo vệ tôi, nhưng mà Diệp Vũ tôi đây không phải là chiếc bình gốm sứ, cứ chạm vào là phiền toái, tôi quyết định phải chiến đấu nhiệt tình tới cùng. Tôi thấy kỳ lạ là, từ đêm đó tới nay, cửa cung điện của tôi không còn quan binh nữa, đã thông suốt không bị ngăn trở. Tôi xin Hàm Mặc miễn nhúng tay vào chuyện của tôi. Trong đó tôi cũng cảm giác được hắn thân thiết với tôi còn hơn cả bạn bè nữa, điều này là cho tôi cảm thấy khốn đốn, tôi không muốn tiết mục tới lại có thêm người nữa vướng vào. Tôi quay lại Quá phủ, điều đáng mừng là hai nha đầu chết tiệt kia, còn cả Ngọc Hoán nữa vội vàng từ trong thư phòng vọt ra, ôm chặt tôi vào lòng, “Vũ nhi à, nàng có thể làm ta nghĩ tức chết không, rốt cục nàng đã gây ra hoạ gì mà Hoàng thượng lại cấm chừng nàng vậy chứ! Ta thực lo muốn chết lên đây” Lý do Long Kỳ lại rất đường hoàng, đối với người ngoài thì bảo là tôi phải vẽ nên cấm chừng! Tôi ôm chặt lấy chàng, “Em nhớ chàng chết lên được nè, bức hoạ kia có ý nghĩa rất quan trọng với Hoàng thượng, người sợ quấy nhiễu suy nghĩ của em nên người mới cấm chừng!” Tôi nói liền theo ý chàng, cũng làm cho tôi thở ra nhẹ nhàng, dù sao thì tôi ở chừng mực nào đó cũng không làm cho chàng có suy nghĩ phức tạp hơn. Tôi kéo chàng vào trong phòng, chàng có chút kinh ngạc, thấy tôi sốt ruột đóng cửa lại thì hỏi, “Vũ nhi à, có chuyện gì nàng muốn nói với ta sao?” Tôi tiến tới nhào hẳn vào trong lòng chàng, nước mắt bắt đầu rơi, “Vì sao chàng không nói cho em biết, vì sao chàng lại muốn gạt em, chả nhẽ trong lòng chàng em không có vị trí quan trọng nào hay sao?” Ngọc Hoán hình như đoán được, khẽ thở dài, vén mái tóc của tôi lên, “Ta không muốn làm cho nàng bị tổn thương, mọi chuyện cứ để cho ta xử lý hết! Nàng cứ yên tâm đi!” “Nhưng mà, nhưng mà nghe nói vị công chúa kia rất thích chàng mà, không muốn buông chàng ra, em không muốn! Em không muốn nàng ấy giữ lấy chàng đâu!” Lòng tôi thấy ê ẩm nói, giống như uống phải một bình dấm chua lớn vậy! Từ miệng Hàm Mặc tôi đã biết rõ, vị công chúa kia tự mình xin nguyện được gả nhanh cho Ngọc Hoán, Ngọc Hoán vốn tuấn mỹ, văn thải hơn người, được người thích là chuyện bình thường, có lẽ ngoài vị công chúa kia, còn có nhiều cô gái khác cũng tình nồng ý đậm với Ngọc Hoán nữa. Ngọc Hoán cúi đầu cười ầm lên, “Vũ nhi đang ghen sao?” Tôi đánh nhẹ vào chàng, “Ghen, em đương nhiên là ghen rồi, em nhất định là ghen đó!” Ngọc Hoán càng cười to hơn, “Vũ nhi à, nàng có biết không? Chỉ vì tính cách của nàng mà làm cho ta lại càng thêm yêu nàng hơn! Ta không thể tổn thương nàng! Nàng tốt đẹp như vậy! Ta sợ nhất là làm nàng bị tổn thương mà rời ta đi!” Tôi dụi dụi vào lòng chàng, nỉ non, “Sẽ không đâu, vĩnh viễn không như vậy!”