Hoàng Hậu Anh Túc
Chương 51 : Chôn cất cha
Ăn sáng xong thì tiếp tục lên đường. Buổi sáng phố xá vẫn chưa náo nhiệt, xe ngựa đi lại dễ dàng không bị ngăn trở. Chỉ được một lát, tôi đang nghĩ ngợi thì xe bỗng chốc ngừng lại, tiếng Hà công công truyền vào, “Chủ nhân, đằng trước người rất đông, xe ngựa không đi qua được”
Long Kỳ dẫn đầu xuống xe, cả đoàn chúng tôi nối nhau đi theo sau, quả nhiên nhìn thấy một đống người tụ tập bàn tán xôn xao gì đó!
Tôi hiếu kỳ chen vào trong đám đông, đập vào mắt đầu tiên là một thi thể bó vải trắng, đôi chân khô gầy thò ra, một cô gái đang quỳ bên cạnh khóc không thành tiếng, cúi gục đầu, từng giọt từng giọt nước mắt thánh thót rơi xuống đất. Lúc này tôi mới để ý tới mấy chữ viết ở trên, bốn chữ “bán mình chôn cha”, thì ra là con gái có hiếu!
Cô gái khóc lóc thảm thiết, dẫn tới đám đông đồng tình cao, “Thật đáng thương quá đi! Nghe nói cha nàng ta vì nuôi nàng ta mà đi đốn củi trên núi, bị hổ vồ cắn chết, thật sự là đáng thương quá đi!”
“Người cha này vừa đi, cô con gái nhỏ này cũng không có nơi nương tựa, chẳng trách mà phải bán thân mình ha!”
Tôi nghe vậy ánh mắt không khỏi ươn ướt, vị phụ thân này thực vĩ đại quá. Tôi vừa ngắm vừa liếc mắt nhìn vẻ mặt kia tái nhợt không còn chút máu trong lòng thấy đau xót vô cùng, thực sự là thảm kịch nhân gian mà.
Tôi âm thầm đồng tình một trận với người con gái này. Đúng lúc đó, đám đông truyền tới tiếng quát thô bạo, “Tránh ra, tránh ra, Lý công tử tới”
Hai người đàn ông to cao lực lưỡng khênh một chiếc kiệu rẽ đám đông tiến vào, đi vào là một người đường nét tuấn tú, mặt tràn vẻ dâm đãng, không nói lời nào, nhìn thấy cô gái quỳ trên mặt đất thì khinh thường lấy tay nâng mặt cô nàng lên nhìn. Trời ơi, tôi thấy kinh hãi! Đó là một khuôn mặt thế nào nhỉ? Vô cùng nghiêng nước nghiêng thành, chỉ cần ngoái đầu thôi đã làm vạn người kinh hãi. Trong thiên hạ người đẹp như thế này, miệng nhỏ xinh, mi cong cong mày lá liễu. Lòng tôi thấy thương hại quá, quay đầu nhìn vào đám người Long Kỳ. Vị công tử kia tay nắm cằm cô gái xem xét, sau đó cười dâm đãng, “Xinh lắm, quả thực xinh lắm, hắc hắc, tốt, mua về làm tập thứ tư của ta” Vị
Lý công tử này đúng là không tốt, người đẹp này mà gả cho hắn, thật sự giống như bông hoa nhài cắm bãi phân trâu vậy, thối hoắc, hơn nữa vị Lý công tử này cứ một câu tung ra cũng làm cho trên thế giới này người xem cũng lâm vào tuyệt vọng thê thảm, quả thực là vô cùng thê thảm.
“Cảm ơn người tốt bụng, nhưng tôi phải chôn cất cha trước, xin ngài cho tôi tiền trước để tôi chôn cất cha, sau khi xong tôi sẽ đi theo ngài”
Mặt cô gái lộ vẻ sợ hãi, sau đó lui lại đằng sau, “Người đẹp nhỏ, hiện giờ ngươi đi theo ta thôi! Cha ngươi giờ đã chết rồi, cần gì phải chôn chứ? Cứ để kệ ông ta vậy không phải được sao” Lý công tử phát ra tiếng cười nham hiểm, cứ nhìn chằm chằm người đẹp không thôi. Lòng tôi vô cùng tức giận nha! Như trận nước lũ bùng nổ, tôi ghét nhất loại người táng tận lương tâm này, vô tình vô nghĩa, cái gì mà mặc kệ chết cứng chứ? Mang ông ta đi vứt cũng không khác gì lắm, hiểu ra đó là cướp đoạt!
Mắt thấy cô gái kia cũng bị hai gã to lớn lôi đi, lòng tôi đập mạnh, nhảy bổ ra ngoài, “Nè, cô nương, cô bán mình bao nhiêu vậy? Tôi mua cô” Vị Lý công tử kia dừng chân lại, quay đầu nhìn tôi, “Ngươi ở chỗ nào chui ra thế hả, không biết giờ ta đã mua rồi sao?”
“Ngươi đâu có phải mua , là ngươi cướp đoạt đó chứ!” Tôi không khách sáo nhìn hắn, “A, nha đầu này bộ dạng cũng được lắm, mồm miệng lanh lợi ghê nhỉ! Hắc hắc! Ta thích” Lý công tử nhìn sang bên gã to lớn cười to. Mẹ ơi, tôi thực sự phát hoả rồi, thế mà hắn ta lại mang vẻ dâm đãng đổ lên người tôi kìa. Tôi hừ một tiếng, cất giọng cao vút lên chỉ thẳng vào hắn ta, “Ngươi đi chết đi, xem ngươi ra oai đến cả lông mũi cũng thò ra kìa, ngươi xứng với cô nương nhà người ta sao? Ta khinh! Quả thực là cóc mà cũng đòi ăn thịt thiên nga, xem ngươi vậy, rõ ràng là bắt chẹt người đã chết thế mà cũng coi được” Chửi hay lắm, cứ chửi đấy, tôi còn không biết trong óc tôi lại chứa lắm từ để chửi như thế chứ!
Vị Lý công tử kia tức tới mức lông mày nhếch lên tận trời rồi, chết rồi, trông bộ dạng tức giận vô cùng, chắc chắn là kiêng kỵ nhất người khác không xem mặt mũi hắn ra gì, nhưng thực xin lỗi, tôi vừa lúc lại đem toàn bộ cục diện vứt đi hết!
Thở hổn hển cả nửa ngày mới thông hơi thông khí, chỉ vào người tôi, “Ngươi…Ngươi thật to gan chết tiệt, ngươi dám mắng bản công tử, ta muốn tóm ngươi mang về, đem người làm vợ thứ năm của ta”
Giọng nói chưa dứt, lập tức bên cạnh xuất hiện hai người to cao. Vừa thấy tư thế này, tôi nóng nảy quay đầu nhìn
Long Kỳ đứng trong đám đông, ha! Được cứu rồi. Tôi vẹt nhanh chân lập tức vọt tới bên người Long Kỳ trốn sau lưng hắn, hai gã to lớn lập tức vọt tới bắt tôi, Long Kỳ liếc mắt sắc bén nhìn chúng một cái, cái loại người phát ra trên thân khí chất vương giả đã làm cho hai gã to lớn sợ tới mức lùi lại. Lúc này Lãnh Phù, Viêm Hoả vọt lên chắn cho Long Kỳ.
Hai gã to lớn thấy thế, hét to nhìn thẳng vào Long Kỳ, “Này, các ngươi là ai?”
“Chúng ta là quân sư của ngươi!” Viêm Hoả phát huy sở trường của nàng ta, cười lạnh một tiếng. Hai gã to lớn biến sắc, rút từ sau ra một cây đao, mắng, “Con mẹ nó chứ, không muốn sống chắc” Viêm Hoả lộ vẻ mặt châm biếm, trước tiên thu phục người, không biết dùng thân thủ quỷ dị gì lập tức đạp cho một gã to lớn ngã bụp xuống đất, lúc này Lãnh Phù dùng kiếm đặt ngay trên cổ gã kia, hai gã to lớn sợ tới mức lộ vẻ mặt kinh hoàng, lớn tiếng cầu xin tha. Còn vị Lý công tử kia nhìn bộ dạng thuộc hạ hết cách, biết là đụng tới cao thủ, mặc kệ hai gã chuồn mất, vù một cái chẳng thấy tăm tích đâu. Cả đám dông cười
ầm lên nhạo báng, tôi đứng đằng sau Long Kỳ cũng cười phá ra, “Lý công tử này thật là, hừ! Một tên chẳng ra gì“.
Cô gái bán mình kia đứng một bên nhìn mà hoảng sợ, co rúm lại quỳ xuống bên cạnh thi thể người cha, tôi đi tới an ủi nàng ta, “Cô nương, đừng sợ, cô yên tâm đi! Ta sẽ giúp cô an táng cha”
Truyện khác cùng thể loại
86 chương
80 chương
55 chương
624 chương
20 chương
93 chương