Trở lại trong cung, lòng tôi vẫn còn nghĩ đến tên khả nghi kia, Long Kỳ vừa vào, thấy tôi nhăn mặt, quan tâm hỏi, “Vũ nhi sao vậy? Ai lại chọc cho nàng giận mất hứng vậy?” Tôi lắc lắc đầu, đem cảm giác kỳ lạ vừa rồi nói cho chàng biết, trong mắt chàng hiện lên một tia tàn lạnh, trầm giọng hỏi, “Thật là hắn sao?” “Còn chưa xác định rõ, nhưng em đã phái người giám thị hắn rồi, nếu có gì khác thường sẽ được bẩm báo ngay, hơn nữa nếu thật là hắn em nghĩ định tung dây câu dài câu con cá lớn, tìm ra kẻ tiếp xúc với hắn. Cùng lúc bắt được chẳng phải đã đỡ rất nhiều việc đó sao?” Long Kỳ bật cười, nói nhẹ nhàng, “Vũ Nhi càng ngày càng thông minh rồi! Thật là ta vui lắm” Lời này tôi thấy không vui, xoa xoa miệng, trả lời, “Ôi, cuối cùng em cũng biết vị trí của em trong lòng chàng thế nào rồi, hoá ra là chàng đang thay đổi cách mắng em là ngốc, à đúng, nếu không phải em ngốc thì sao có thể có chàng thông minh như vậy chứ, Hoàng Thượng của em ạ!” Nói xong thì lấy tay đấm nhẹ lên ngực chàng một cái, tiện tay mò chiếm tiện nghi. Long Kỳ cười càng nồng, cầm chặt bàn tay xấu xa của tôi, trầm giọng bảo, “Nha đầu, càng ngày càng kiêu ngạo, thế mà tự dưng trở nên bừa bãi, nàng cũng dám trêu trọc trẫm biết trả giá gì rồi không?” Tôi cười khẽ, “Em không sợ, trả giá lớn nhất của em đều không phải cho chàng hết rồi ư? Chàng muốn đòi cũng không có đâu!” Long Kỳ càng cười to hơn, sung sướng nói, “A, Vũ Nhi nói trả giá lớn nhất là gì vậy hả?’ Tôi còn cười ha ha, trừng mắt khinh thường, mặt đỏ bừng lên, nói khẽ, “Cái quý giá nhất của em không phải là thân thể này đó ư, không phải là đã lấy thân báo đáp rồi sao? Chàng còn muốn cái gì nữa đây?” Trong mắt Long Kỳ hiện lên tia ái muội, khoé miệng cười có vẻ tà ý, mặt tôi càng nóng bừng hơn, trừng mắt liếc chàng một cái. Long Kỳ cũng không quan tâm tới sự cảnh cáo của tôi, dùng sức kéo tôi vào lòng, giọng trở nên âm trầm mị hoặc vô cùng, “Ái phi đang dụ dỗ trẫm đó sao?” Bị chàng tung một câu như vậy, tôi bắt đầu ý loạn tình mê, chẳng nghĩ đươc gì, cười kiều mỵ, khêu gợi ngẩng đầu lên, lông mi khẽ chớp chớp giật mình, dùng ánh mắt mê ly quấn quít lấy chàng, đưa tay ra xoa từng đường cong duyên dáng trên mặt chàng, nói khẽ, “Thế Hoàng Thượng không vui sao?” Nói xong lớn mật kiễng chân lên hôn lên đôi môi kiêu bạc khêu gợi kia. Long Kỳ bị tôi dụ hoặc sóng tình bùng ra, cúi xuống ôm lấy tôi đi tới phía giường. Trăng sáng rực rỡ, đêm lạnh như nước. Trong phòng cảnh xuân vô hạn, có lúc có tiếng rên rỉ khe khẽ, có lúc lại phát ra tiếng yêu kéo dài, lúc ẩn lúc hiện, lúc sáng, lúc tối, ánh trăng sáng đẹp rực rỡ cũng ảm đạm đi ba phần, bảy phần chìm vào trong bóng đêm đen tối. “Vũ Nhi…” Hơi thở nóng rực trộn lẫn tiếng rên rỉ mơ hồ lẫn vào nhau. Tôi xoay nhẹ người một cái, quần áo chảy xuống, da thịt trắng nõn như tuyết, phát sáng trong bóng đêm, nhìn hơi chói mắt. Trong mắt Long Kỳ loé lên tia sáng khó chống cự nổi vẻ dụ hoặc, áp người lên, hôn trên lưng tôi, tay luồn vào áo trong, nhè nhẹ vỗ về chơi đùa thân thể mềm mại tinh tế của tôi, “Ưm…” Tôi khó khăn rên rỉ, cố mở mắt lờ mờ ra nhìn, biểu hiện say mê, vươn tay ra giữ chặt lấy bàn tay không an phận của Long Kỳ, xoay người dựa vào ngực chàng, cúi đầu gọi, “Kỳ…” Âm thanh ngọt ngào nũng nịu vô cùng, Long Kỳ mơn trớn tóc tôi, tôi khẽ khép hờ mắt lại, mệt mỏi. Cả đêm triền miên như thế, không biết cái gì đã làm cho chàng trầm luân lần nữa, mãi cho tới giờ phút này, chàng hẳn là biết tôi không thể chịu nổi gió táp mưa sa, Long Kỳ khẽ cười, ôm chặt tôi vào lòng, tìm tư thế thoải mái nhất cùng tôi chìm vào giấc ngủ. Nếu trên triều đình không thể chia sẻ khó khăn với chàng, thì tôi có thể làm cho chàng sung sướng, trong lòng cũng thấy rất thoả mãn rồi. Sáng dậy sớm, lại mặc cho chàng từng món quần áo thật cẩn thận, là chuyện mà tôi thấy vui nhất, vốn là rất thích ngủ, lại thấy tôi lại vì chàng mà sửa sang, càng ngày càng quý trọng từng khắc ở cùng với chàng. Thích lúc chàng cười, không thể phủ nhận tâm cơ Long Kỳ cũng rất thâm trầm, nhưng lúc chàng nở nụ cười với tôi, thì cái biểu hiện ôn nhu ấy, như một luồng gió xuân kích động lòng tôi nổi sóng, tình xuân nổi dậy, hưởng thụ từng ly từng tý mỗi một phần yêu dễ chịu. Cẩn thận giúp Long Kỳ mặc xong hoàng bào, đưa cho chàng vòng đội đầu chặn tóc đen lại, mang theo long quan, khí thế uy hiếp ngập trời mà đi, tôi cười nhẹ nhàng bình thản nhìn chàng bộ dạng hoàn mỹ. Chàng nâng nhẹ cằm tôi lên, khẽ in dấu hôn lên môi, “Hãy đợi ta trở lại!”. Lúc này ngoài cửa Hà công công đã truyền lời lại, hoá ra ngày hôm qua tôi phái thị vệ đi đã có tin mang về rồi. Thị vệ đại nội bẩm báo chi tiết mọi tình hình ngày hôm qua ra, tên nhổ cỏ sửa vườn hoa kia là đã từng thì thầm với một người của Thái HẬu ở trong điện, chỉ là nghe không được rõ, không biết là bọn họ trao đổi gì, Long Kỳ cứ để cho bọn họ lẳng lặng theo dõi hắn tiếp xúc với mọi người. Xử lý chuyện này. Long Kỳ đi đại điện. Giữa trưa, Lãnh phù đến, tôi có chút kỳ lạ chào đón nàng ta ngồi xuống. Khí chất nàng ta vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như trước, cũng đoán không ra nàng ta đang nghĩ gì nữa, ánh mắt nhìn có vẻ xa xôi. Hôm nay nàng ta tới là định nói cho tôi biết một việc, là về chuyện tôi tra Thái Hậu kia, tôi có chút giật mình thất kinh. Lúc trước tôi vẫn nghĩ mãi không ra là ai đã bí mật tố cáo tôi, hoá ra là nàng ta. Ngay từ lúc tôi bắt đầu bắt tay vào tiếp cận với Thái Hậu thì đã bị nàng ta phát hiện ra, vì thế, nàng ta đem chuyện này nói cho Long Kỳ biết. Nàng ta bảo nàng ta làm vậy là có lý do làm tôi rất kinh ngạc. Nàng ta nói nàng ta không muốn tội bị thương, bởi vì Long Kỳ yêu tôi, nàng ta không muốn Long Kỳ mất đi người mình yêu. Tôi bắt đầu nghi ngờ hẳn lên, chả lẽ Lãnh phù chưa từng bao giờ có ý định muốn có được Long kỳ hay sao? Chả lẽ nàng ta không có tý tâm tư nào, ước gì tôi bị thương hay sao? Chả lẽ loại tình yêu kiểu này cũng là một kiểu thể hiện hay sao? Đối mặt với sự lạnh nhạt của Lãnh phù nói ra chuyện này, lòng tôi có chút áy náy, bởi vì tôi cảm thấy mình thật quá ích kỷ. Là thật vậy, cho tới tận bây giờ tôi đều cứ an tâm hưởng thụ mọi thứ tôi có được như thế mà lại quên người đang cùng tôi cũng muốn có được người của tôi. Tuy tôi hiểu được điều này, nhưng mà làm lơ đi cũng thấy khó khăn vô cùng. Hoá ra con người ta lúc còn sống không thể lúc nào cũng luôn yên tâm thoải mái hưởng thụ cuộc sống, bởi vì thế gian này có biết bao người cũng muốn chia sẻ, giành tình yêu, cho dù anh có yêu sâu đậm thế nào đi chăng nữa. Hãy nhìn ở góc độ con mắt không nhìn ai của anh thì rõ, tất cả đều là hư vô. Vì thế, hiện giờ tôi đã hiểu phụ nữ cổ đại là loại người có tình yêu hàm súc, tình nguyện bản thân mình thống khổ cũng muốn cho người mình yêu được hạnh phúc. Lần đầu tiên Tôi nhìn thẳng vào mắt Lãnh phù, mà cảm thấy bội phục nàng ta. Loại phụ nữ này sẽ không làm nũng, sẽ không tuỳ hứng mà rất trầm ổn. Tôi rất ngạc nhiên với tư tưởng, suy nghĩ của nàng ta nhưng tôi lại ngượng ngùng hỏi. Tiễn Lãnh Phù về, tôi cảm thấy có chút nhàm chán, thời tiết đã chuyển sang cuối hè, không ngờ tôi lại quên hết cả mùa. Mùa thu đến gió lạnh bắt đầu tung hoành, không khí khô ráo tràn tới, mang theo nét đặc biệt của mùa thu. Trong sân hoa đã dần tàn, cánh hoa khô vàng bay là là trong vườn, chỉ còn có cành liễu bên cạnh thì vẫn xanh thanh mảnh như lúc đầu. Tôi ngồi dựa miễn cưỡng trên ghế quý phi, thả tóc đen dài trải trên tấm da lông, nhắm mắt lại, hưởng thụ cảnh yên tĩnh khó có được. Mấy ngày nay tôi cảm giác có chuyện phát sinh, có một luồng cảm giác nặng nề đè nặng trong không khí, dường như đang có dấu hiệu nào đó. Tuy Long Kỳ không nói cho tôi biết, nhưng tôi có thể cảm giác được đại hoàng tử đã bắt đầu tấn công. Cấm quân của Long Kỳ đi tuần tra ngày đêm, canh phòng nghiêm ngặt, hơn nữa, Long Kỳ đem chuyện thích khách kia giao cho thuộc hạ của chàng, không cho tôi nhúng tay vào. Tôi biết chàng sợ tôi dính vào chuyện này, chàng càng bảo hộ tôi như vậy, tâm tình của tôi lại càng lo lắng bất an hơn. Tuy bề ngoài cũng như trong hoàng cung vẫn giống trước khí thế huy hoàng, nhóm tần phi chuyện trò vui vẻ, chỉ là các nàng còn chưa biết sẽ đụng phải một nguy cơ sắp đến. Mỗi ngày các nàng ấy không lo lắng gì, cứ ở trong hậu cung làm tròn bồn phận cũng như quyền lực của mình, cho dù không được hưởng sự ân sủng của Hoàng Thượng, các nàng ấy vẫn âm thầm đấu tranh như trước, không nghĩ gì nhiều. Lần nào các nàng ấy cũng chỉ vì một chuyện cỏn con mà chạy tới làm loạn ở chỗ tôi, bảo tôi phải làm chủ cho các nàng, tôi thật sự là khó chịu tới cùng cực. Long Kỳ và đại hoàng tử cuối cùng cũng quyết đấu một trận mắt nhìn là không thể tránh khỏi. Chính sự của Long Kỳ càng ngày càng nhiều, thường xuyên cả ngày cũng chẳng thấy bóng đâu. Tôi có thể hiểu chàng, vì thế trong lòng chỉ hy vọng chàng mau chóng xử lý mọi chuyện bên ngoài xong, thì mới xử lý tốt tới hậu cung. Hôm nay tôi đi tới phòng thử quần áo, đó là Long Kỳ bảo phòng may làm cho tôi một bộ quần áo quý phi. Tôi cảm ơn chàng đã chăm chút, mọi việc bề bộn vậy mà còn nghĩ đến việc này cho tôi. Quần áo rất đẹp, mặc vào ra dáng quý phi lắm, thể hiện đầy đủ địa vị tối cao. Trong lòng tôi tràn đầy niềm vui, tôi ở trong cung có lẽ là vậy đi! Cũng bởi do quần áo xứng hơn, vốn lòng vẫn còn tồn tại kiểu ham chơi, giờ khoác cẩm bào lên người, giờ đã rèn thành một dạng người trầm ổn, khí chất toả ra từ trong. Thử xong quần áo, vừa lúc đi qua hoa viên, thấy có hai người đang đi tới, bước rất nhanh, lúc tôi còn chưa kịp nhìn rõ mặt đối phương, thì đã thấy trước mắt tối sầm lại, rồi chẳng biết gì nữa, cả người cứ ngã xuống, cuối cùng tia tri giác hiện lên là tôi bị người ta đánh cho hôn mê. Lúc tỉnh lại thì thấy đầu rất nặng, làm cho tôi cảm thấy hoa mắt, chóng mặt, mí mắt cứ sụp xuống, đến cả mở hé ra nhìn cũng chẳng có sức lực gì. Nghĩ đến là tên đó xuống tay thật quá độc ác, cứ vậy mà đập cho tôi một cú, lòng tôi thầm mắng. Bỗng một giọng nam xa lạ truyền đến, giọng vô cùng thô ráp, “Sao nàng ta vẫn còn chưa tỉnh vậy, không phải là đánh nàng ta chết rồi chứ?” Một giọng nam nhân khác nói có chút oán giận, ‘Cũng không phải là tại ngươi sao, bảo ngươi ra tay nhẹ chút, nói thế nào người ta cũng là Hoàng quý phi mà! Nếu nàng ấy mà có bị tổn thương gì, xem người làm thế nào giải thích rõ với chủ tử đây? Đừng có vứt hết công sức đi thế chớ” Hai người tranh cãi nhau ầm ĩ, tôi nghe thấy bọn họ cứ một câu chủ tử hai câu chủ tử, là ai vậy kìa? Tôi lập tức nằm im bất động, vẫn lắng nghe bọn chúng nói chuyện, như vậy có lẽ có thể tìm hiểu được ai muốn hại tôi cũng nên. “Ây da, phải làm sao bây giờ đây? Thật khó khăn lắm mới thoát ra khỏi cấm quân, chẳng lẽ mang về cho chủ tử một người chết hay sao? Ngái ấy không lấy mạng chúng ta mới lạ đó, hơn nữa độc trong cơ thể chúng ta còn chưa được giải, cái này, chúng ta là chết chắc rồi!” “Quên đi quên đi, đừng nói nữa, nhanh chút ra khỏi kinh thành đi! Căhngr may cấm quân điều tra đến đây, chúng ta mất mạng thật sự đó! Vừa rồi ngươi không phải nói nàng ta vẫn còn thở đều đều đó sao?” Bốn phía yên tĩnh, tôi bị trói, bị họ tống vào một cái túi. Lúc này cả người tôi rất nhẹ, dường như lưng thì đang áp lên lưng một ai đó, trên đầu tối om. Tôi đoán kẻ cõng tôi đang chạy trốn, hơn nữa tốc độ rất nhanh. Trời ạ! Cảh lẽ tôi cứ ngoan ngoãn bị chúng khênh đi thế sao? Cũng không rõ chúng khênh tôi đi thế nào? Vừa rồi nghe bọn chúng nói trong người bọn chúng còn có độc, chả lẽ bọn chúng cũng bị ép buộc ư? Chả lẽ đúng như lời Long Kỳ nói, đại hoàng tử bắt đầu xuống tay với người thân bên cạnh Long Kỳ sao? Ôi, không đâu, tôi không muốn trở thành nhược điểm của Long Kỳ. Nghĩ đến đây tôi cố sức húc túi ra, há mồm hét to, “Nè, các ngươi để ta xuống, để ta xuống….Có nghe thấy không…” Hét mãi, đến mức cổ họng khàn khàn hẳn, lúc này mới có một giọng bất đắc dĩ trả lời, “Ngươi đừng có kêu! Chúng ta không thể để ngươi xuống được!” “Nè, các ngươi bọn lưu manh mau thả bổn tiểu thư xuống ngay, các ngươi định mang ta đi đấu thế…” “Ngươi sẽ biết nhanh thôi, xin ngươi im lặng chút được không?” Hắn không ngờ tôi lại lằng nhằng như vậy, ở trong túi tý tý lại kêu lại la, hơn nữa còn dùng cả chân đá cả lưng hắn. Cuối cùng, hắn có chút tức, ném tôi xuống một trận, tôi giãy dụa chui ra khỏi túi, thấy trước mặt có hai nam tử trung niên che mặt, một tên râu xồm trông thô lỗ vô cùng, một tên mặt trắng, có chút âm tính. Tên cõng tôi là tên râu xồm, đang trừng mắt nhìn tôi, tôi cau mày, cả giận nói, “Các ngươi là ai hả?” “Chúng ta là ai không cần lo, quan trọng là ngươi có thể cứu tánh mạng của chúng ta là được!” Tên râu xồm trả lời, liếc mắt nhìn tên mặt trắng, nói cảnh cáo, “Ngươi ngoan ngoãn chút, nếu không ta đánh cho người hôn mê luôn!” Nói xong định ra tay, tôi sợ tới mức co rúm người lại, nhìn hắn sợ hãi, hắn thở dài một hơi, “Tốt lắm, ngươi nghe lời là được, nếu không ta thật sự không khách sáo đó!” Hắn lại vác tôi lên lưng lần nữa, trận xóc nảy bắt đầu, tôi cuộn tròn hai chân trong túi, ngẫm lại, thảm rồi, nếu quả thật tôi bị đại hoàng tử tóm được, vậy thì xong rồi. TRước tiên không rõ sẽ phải chịu kiểu tra tấn nào nữa. Cứ coi hắn thù hận với Long Kỳ thfi biết, chắc không chém tôi tan tành mới lạ đó. Nghĩ đến đây, lòng lại thấy sợ hãi như nước biển dâng tràn mạnh mẽ, sự lạnh buốt ập vào người. Nhưng lúc này bị bọn chúng khênh trên lưng như vậy, tôi thật không biết phản kháng thế nào nữa. Cứ như vậy xóc nảy không biết bao lâu, cả người tôi nhừ tử, tay chân nhũn ra, trái tim dường hư không chịu nổi nữa rồi. Đột nhiên cả người bị đập rất mạnh lên lưng hắn, làm cho tôi bị đập vào đầu đen sì, trước mắt như có ngàn sao bay, bên tai lại nghe thấy tiếng tên râu xồm kích động, “Không ổn rồi, có mai phục!” Cái gì cơ? Có người tới cứu tôi sao? Tôi từ trong sương mù tóm được tin này, lúc này có một tiếng quát lạnh lùng từ cách đó không xa truyền đến, ‘Muốn sống, thả người trong túi xuống!” Bên đó tên nam tử mặt trắng mở miệng, “Nếu chúng ta không thả thì sao?” “Không thả, hừ! Cho các người dễ chịu chút” Đối phương hình như nghiến răng nói chuyện, lại nghe tiếng tên râu xồm cúi đầu bảo, “Chúng ta không sợ hắn, ở đây cách chỗ chủ tử không xa, chỉ cần thả pháo hiệu, sẽ có cứu binh xuất hiện ngay!” Trong lòng tôi thầm than, hoá ra đã biết mục đích của chúng, lúc này không rõ đối phương là cái gì nữa? Vì sao họ lại chặn chúng lại? Lòng tôi rối loạn một trận. Bị nhốt trong túi, cái gì cũng nhìn không thấy, thật tức chết tôi mất! Thảm hại hơn là, nếu bọn chúng mà đánh nahu, mà tên râu xồm cũng không thả tôi xuống, tôi đây chẳng phải là nhận một đao của ai đó sao? Sự lạnh lùng dâng lên, tôi cố sức đá một đá lên lưng tên râu xồm, đầu bị đập một cái, tên râu xồm uy hiếp bảo, “Đừng có động, nếu động nữa là ta sẽ giết ngươi ngay!” Đầu rất đau, tôi không hề động, rất hận sức lực phụ nữ có hạn, tôi lại nhát gan sợ chết nữa, đây là chuyện tôi biết từ nhỏ rồi. Bỗng một luống sát khí đánh tới, tôi cảm thấy thân hình tên râu xồm lung lay, lập tức lại nghe tiếng kiếm va vào nhau truyền đến. Trời ơi, bên ngoài đã bắt đầu đánh nhau rồi, bỗng chốc tôi bị đá tới đá lui, đầu cứ hỗn loạn, hét lên chói tai, nhưng mà may mắn là, chỉ đánh một lúc, trên người tôi thế mà không bị nhát dao nào cả, rất nhiều tiếng kiếm đánh vào nhau chan chát truyền đến, làm cho tôi biết người đối phương hẳn rất động. Hiện giờ tôi cũng không biết nên phù hộ thế nào để cho một bên thắng. Nếu đối phương là kẻ xấu thì tôi đây không phải vừa thoát khỏi hang hổ lại chui vào hang sói hay sao? Ở trogn túi, tôi dường như là một quả cầu trong tay bọn chúng, cứ bị đá tới đá lui, hoàn toàn như một món đồ chơi được người ta tung hứng. Trong lòng tôi điên cuồng gào thét, hét chói tai, tôi nghxi là mình xong đời rồi, cho dù không bị đại hoàng tử băm vằm thì giờ khắc này bao cảnh nghiệt ngã tôi chịu đủ rồi. Chưa bao giờ tôi biết mình sẽ bị người ta biến thành món đồ chơi buộc loạn một ngày như thế. Tuy tôi không biết tình hình chiến đấu bên ngoài thế nào, nhưgn trong tai nghe đươck một câu làm tôi xung sướng mãi không thôi, một câu gầm lên, “Không được làm người trong túi bị thương!” Chả nhẽ là cứu binh của tôi sao? Tôi bị đá cho đầu óc choáng váng nên tự hỏi. Đột nhiên, có tiếng hét thảm thiết truyền từ đằng sau, tên râu xồm gầm lên, “Ta liều mạng với các ngươi!” Nói xong tôi chỉ cảm thấy cả người bị một sức mạnh lớn quăng ra ngoài bay đi. Trời ơi! Tôi sé ngã chết mất thôi, vội hét lên một tiếng thê thảm, ôm chặt lấy cả người sẵn sàng nghênh đón điềm xấu tới, cũng không ngờ không như tôi đoán, có bị ngã thật nhưng lại vào trong lòng một người. Tôi xé miệng túi ra, thấy được kẻ đỡ lấy tôi, nước mắt lập tức rớt xuống ầm ầm, háo ra kẻ đỡ được tôi lại là Hàm Mặc. Không hiểu lòng chua xót nghĩ mà thấy sợ, tôi kìm chế không nổi cứ rơi nước mắt xuống, rồi nhào thẳng vào lòng hắn khóc rống lên, chẳng còn tý hình tượng nào cả. Trong mắt Hàm Mặc loé lên đau xót, cứ thế ôm tôi thật chặt, an ủi, “Nha đầu à…Đừng sợ, đừng sợ, còn có ta ở đây!” Tôi dần dần chuyển thành tiếng nức nở, người đôi mắt ràn rụa nước mắt lên, nhìn thấy cảnh chiến đấu kịch liệt bên kia, chỉ thấy hai kẻ bắt cóc tôi cả người đạ bị trọng thương, vây quanh có bốn năm người mặc áo đen tấn công tàn bạo. Tôi ngước ánh mắt khó hiểu lên hỏi, “Sao anh lại có thể xuất hiện ở đây chứ?” Hàm Mặc dùng ống tay áo lau nước mắt trên mặt tôi, bảo, “Ta vừa nghe thấy nàng bị bắt cóc thì chạy đuổi tới. May là nửa đường cản lại được, nàng không bị thương chứ?” Nói xong, Hàm Mặc kiểm tra trên người tôi. Tôi chui ra từ trong túi, lắc lắc đầu, “Không bị thương nhưng mà đầu óc có chút choáng váng” Tôi chỉ vào đầu vẫn cảm giác như hôn mê vậy nói, lúc này hai gã to lớn đã bị thiết vệ đánh ngã trên đất, miệng kêu thảm thiết. Hàm Mặc đỡ lấy tôi, tiến về phía trước, “Chúng ta về thôi” “Vâng!” tôi gật gật đầu, lại vào lúc này, mặt Hàm Mặc biến sắc, ánh mắt trở nên lạnh tới thấu xương, nhìn thẳng vào một rừng cây khác, tôi có chút kinh ngạc hỏi, “Sao lại không đi?” “Chúng ta bị vây rồi” Hàm Mặc trầm giọng nói, lúc này thiết vệ phía sau HÀm Mặc lập tức xông lên trước, bảo vệ hai ngừơi chúng tôi, một người trầm giọng bảo, “Vương gia đi mau, cứ để chúng tôi đối phó!” Hàm Mặc gật gật đầu kéo tôi chạy sang hướng khác. Lúc này tôi mới nghe thấy có tiếng người ở sau rừng cây truyền tới. Chỉ lát sau, có mười mấy người xuất hiện cuối rừng, tốc độ cực nhanh, như thác lũ vậy, một lúc sau đã thấy dây dưa với thiết vệ của Hàm Mặc rồi. Thấy tôi đang ở cùng Hàm Mặc, họ chia làm hai tốp xông tới. Long tôi cả kinh, Hàm Mặc chặn kiếm trước mặt tôi, ánh kiếm lạnh lẽo như tuyết mùa đông đập vào mặt, kèm theo tiếng đanh gọn. Tôi chỉ thấy trước mặt một luồng sáng trắng, hoa đao như tuyết bay tảo ra, luồng lạnh lẽo bỗng chốc làm tôi cả người nổi da gà. Nói thì chậm khi đó rất nhanh, HÀm Mặc lập tức cầm kiếm đỡ vô số ánh sáng của đao kiếm, ngăn ánh đao tới gần tôi, kiếm thuật cao siêu, mang theo một kẻ không biết võ công như tôi đây cũng có chút khó khăn. Nếu không phải tôi kéo hắn, chắc chắn hắn đã sớm thoát thân rồi. Lúc này mắt thấy thiết vệ bị ánh đao làm cho lui liên tiếp, Hàm mặc cắn răng một cái, nắm chặt lấy tay tôi chạy về cuối rừng, tôi cũng cố hết sức lực chạy về phía trước, nhưng mà ngực tôi cứ như bị đóng băng vậy, tim đập bình bịch. Tôi nghĩ tôi sắp chết đến nơi rồi, tôi thở từng ngụm phì phò, Hàm Mặc thấy tôi toát mồ hôi đầm đìa thì đi chậm lại, quan tâm hỏi, “Nàng không sao chứ?” Tôi lắc lắc đầu, miệng lúng búng không rõ, “Không….Không sao…” Lúc này, đám tuỳ tùng đằng sau cũng dần dần bắt đầu tới gần, HÀm Mặc cũng không nghĩ gì nhiều, lập tức ngồi xuống ôm lấy tôi, nhảy về đằng trước. Đi không biết bao xa, đột nhiên HÀm Mặc dừng chân, ánh mắt nẩy lên tức giận. Tôi ngước mắt nhìn theo thì cũng hoảng sợ, trước mặt chúng tôi là cảnh một vách núi, Hàm Mặc buông tôi xuống, nhìn quanh bốn phía. Lúc này truy binh bị cách xa đang ở bốn phía dồn về, hơn nữa số người tăng lên rất đông, xem ra đúng như râu xồm nói, mục đích đại haòng tử ở ngay gầm đó không xa. Hiện giờ, tôi và Hàm Mặc xem ra là chạy không khỏi trời nắng rồi. Hàm Mặc tiến lên phía trước, tôi kinh ngạc hoảng sợ, đi theo hắn tiến lên, đột nhiên trong mắt Hàm Mặc hiện lên nụ cười, tôi khó hiểu, trừng to mắt nhìn hắn, hắn vươn tay ra cho tôi, “Nha đầu, chúng ta cùng nhảy xuống đi!” Tôi cả kinh há hốc mồm, không dám tin nhìn hắn, bật thốt lên, “Gfi cơ? Không, không được, anh đi nhanh đi! Anh đừng có lo cho tôi…” Tôi sợ tới mức lùi lại phía sau, ra sức lắc đầu. Quay đầu lại thấy người đã tới gần, tim dường như muốn ngừng đập. Lúc này Hàm Mặc lại đưa tay ra túm lấy lưng áo tôi, lúc tôi còn chưa kịp kêu thì đã nhảy luốn xuống vách núi! Ý nghĩ cuối cùng trong đầu tôi lúc này là, rơi xuống là chết chắc rồi!