Xem tình hình hiện giờ thì Thái Hậu và Lâm Quân Duệ đã cùng nhau liên thủ rồi, tuy rằng cũng không rõ mục đích cuối cùng của Thái Hậu là gì, nhưng hậu cung cấu kết với ngoại thần, muốn làm chuyện gì thì tuyệt đối là chuyện không nhỏ. Lâm Quân Duệ và Thái Hậu liên thủ, đơn giản là vì Lan phi chưa được sủng hạnh, muốn mượn tay Thái Hậu chặt cái dây cuốn là tôi trước, hoàng triều Vĩnh Hán có một quy tắc, ngoại thần không thể can thiệp hậu cung, lão ta thế lực cũng cấu kết với cả Thái Hậu, nếu tôi đoán không nhầm thì việc sai khiến lão ni cô tặng túi hương cho tôi chính là Thái Hậu, còn theo dõi cả chuyện tôi đến Hàm Phủ là Lâm Quân Duệ. Sắc mặt tôi sầm xuống, nhìn Hoan nhi, “Là ai tiến vào trong phòng của ta?” “Là nha đầu Tú nhi của Lệ phi nương nương ạ! Ngày hôm qua nàng ấy mang theo hai người cương quyết xông vào, cố ngăn lại thế nào cũng không được!” Tôi giận đập mạnh lên bàn nói, “Nha đầu này thật to gan! Dám coi cung Phiêu Hoa của ta không ra gì, đợi khi nào ta ra ngoài chém một dao bay đầu ả ấy cho mà xem” Tôi hừ lạnh một tiếng, nghĩ lại thấy hiện giờ có thể nói Lâm Quân Duệ và Thái Hậu là cùng một phe, nếu lão ta bị rớt đài thì mụ hồ li này xem có thể chống đỡ được bao lâu, trong lòng tôi cười lạnh. Nghĩ đến đây tôi gọi Tiểu Thuận tử vào, bảo cậu ta bắt tay vào điều tra chi tiết về Lâm Quân Duệ, tôi muốn cậu ta tìm ra lỗ hổng trên người của lão ta, sau đó nhân cơ hội châm lửa, thiêu chết lão ta làm cho trở tay không kịp. Tiểu Thuận Tử đi vài ngày thì về, đem mọi tư liệu về lão ta báo cáo chi tiết. Lâm Quân Duệ là trọng thần đứng thứ hai trong triều, dưới tay quản lý lục bộ, có thể nói là quyền hành trong tay, nhưng phẩm cách của lão ta thì có vấn đề, nhà có ba phu nhân, Lan phi là do đại phu nhân sinh ra, nhưng sau khi sinh ra thì đã qua đời, nay còn lại hai phu nhân, lão này là người làm việc khéo léo, tâm cơ thâm trầm, luôn luôn giả dối nhưng lại tham tài háo sắc. Lão ta có một thói quen xấu là lúc nào cũng đi tiêu khiển ở Di Hồng viện! Nghe được tin này, trong đầu tôi loé sáng, “Được lắm, chúng ta bắt đầu tới Di Hồng Viện xuống tay!” Tiểu Thuận Tử không hiểu ý của tôi, hỏi lại, “Ý nương nương là gì?” “Ta muốn làm cho lão ta ngã ngập vào trong tửu sắc, dậy không nổi” Tôi cũng không nói rõ, trong mắt xẹt qua tia sáng lạnh. Tuy nói quyền thế ra không dễ nhưng chi ra nhiều như thế, kẻ hám tiền hám sắc không chê người đẹp, phụ nữ có đối sách của phụ nữ. Hôm nay mặt Hà công công hiện lên ý cười, vội vàng chạy bộ bay tới, thấy tôi ngồi trên đệm, thì cười bảo, “Nương nương, buồn chán lắm hả!” Nhìn sắc mặt của ông, lòng tôi biết chắc có tin tức đến, “Hà công công à, có chuyện gì?” “Tối qua, ta nhân cơ hội nói ra trước mặt Hoàng thượng, nói nương nương rầu rĩ không vui, buồn bực không vui, cả người đều tiều tuỵ, xin Hoàng thượng cho phép nương nương đi lại chung quanh giải sầu, các ngươi đoán xem Hoàng thượng thế nào?” Hoan Nhi không hờn giận kêu lên, “Còn thế nào nữa, Hà công công không phải muốn làm cho nương nương vui vẻ đó ư, ông cứ nói thật ra xem nào!” “Sắc mặt Hoàng thượng hiện lên vẻ đau lòng, lập tức chuẩn! Ôi nương nương à, Hoàng thượng bên đó người cũng đừng có lo lắng quá, người cũng đừng có nghĩ gì nhiều, Hoàng Thượng đang khó xử mà!” “Ông nói đều là thật chứ?” Tôi mừng tới mức muốn hỏi lại cho chính xác, bị cấm cũng đã mất vài ngày rồi, chàng vẫn không chịu gặp tôi, cũng chẳng cho tôi biết tin gì, cả chàng suy nghĩ thế nào cũng đều không đoán được. Mỗi ngày tôi ngoài việc gom góp tâm tư đoán suy nghĩ của chàng ra, giờ Hà công công mang tới tin này cho tôi, chuyện này cũng là đả kích lớn cho chàng rồi. Không đến gặp tôi chắc chàng có lý do của mình, nhưng mà sâu trong đáy lòng tôi cả thấy đau lòng vô cùng. Tôi suy nghĩ một chút rồi nhìn Hoan Nhi, “Hoan nhi trang điểm cho ta đi” Tôi mặc một thân nghiêm túc, đeo trang sức lên người, đôi mắt trong suốt từ từ mờ đi, nhìn sâu như hồ không đáy. Hoan Nhi các nàng ấy sau khi trang điểm cho tôi xong cùng tôi đi ra cung Phiêu Hoa, hướng hoa viên tới. Cung nữ bên đường không dám nhìn thẳng, tất cả đều quỳ xuống hành lễ, tôi thản nhiên coi, thái độ lạnh lùng ngạo nghễ, mình là phi, là phi tử của Hoàng thượng, bọn họ là nô tài, là nô tài hưởng bổng lộc, tôn ti có khác nhau. Miệng tôi cười lạnh, đây là hoàng cung, cũng là vận mệnh ở trong hoàng cung. “Vũ phi nương nương cát tường” “Nương nương đây là định đi tới chỗ nào?” Hoan nhi ở đằng sau tôi hỏi. “Đi tới chỗ của Lệ phi” Cũng nên đi xem sau khi tôi bị ngã, cuộc sống của các nàng ấy có muôn màu muôn sắc không? Vừa ra khỏi cửa cung, còn có thái giám chạy tới truyền báo giúp tôi, không đợi hắn báo xong tôi đã bước vào, liếc mắt quét một lượt nhìn cung nữ trong đình viện hành lễ với tôi. Tôi coi như không thấy, Lệ phi từ trong phòng đi ra, nhìn thấy tôi thì rất kinh ngạc, nhìn thấy tôi trước đây vẫn mặc cả người quần áo giản dị, giờ lại mặc thành một phi tử thanh lịch cao quý, có chút run rẩy, tôi cười bảo, “Thế nào, Lệ phi nương nương không chào đón ta sao?” Sắc mặt Lệ phi hơi đổi, lại cất tiếng cười tươi, “Có sao đâu! Chỉ là không biết tỷ tỷ đột nhiên giá lâm không rõ có chuyện gì nha?” “Là ta đường đột, không thông báo trước một câu, lần sau ta sẽ nhớ rõ! Muội muội không mời ta vào trong ngồi sao?” Tôi vẫn cười ngọt ngào như cũ, không đợi nàng ta đáp lời, liền mang theo Hoan nhi đi vào đại sảnh. Hoan Nhi biết mục đích lần này tôi tới, nhìn chung quanh. Tôi ngồi xuống, Lệ phi cũng ngồi theo bên cạnh. Lúc này một cung nữ bưng trà tới, Hoan Nhi nói thầm bên tai tôi, “Nương nương, lần trước là nó chui vào trong phòng của nương nương đó!” Hoan nhi dùng ánh mắt chỉ chỉ cung nữ bưng trà, ánh mắt tôi trầm xuống, lớn tiếng giữ lại tên cung nữ muốn chạy kia, “Đứng lại!” Thân mình cung nữ run lên, sắc mặt kinh hoảng xoay người, “Vũ phi nương nương, còn có gì sai bảo nữa ạ?” Tôi đứng lên đi tới sát người cô ta, không nói lời nào giơ tay tát ba nhát lên má cô ta, năm dấu ngón tay hiện rõ trên mặt, cô ta bỗng chốc ngẩn cả người, Lệ phi thì cả kinh đang ngồi bật dậy, “Vũ phi, ngươi làm cái gì vậy hả?” Tôi liếc xéo mắt cười lạnh bảo, “Làm gì à? Phải hỏi nha đầu không biết trời cao đất dày này của ngươi xem, không được sự đồng ý của ta mà dám một mình chui vào phòng của ta chứ!” “Ngươi?” Tôi quay đầu nhìn Lệ phi, hỏi trào phúng, “Chả nhẽ ngươi không biết sao/” Lệ phi bỗng chốc sững sờ, nếu nàng ta thừa nhận mình biết, tôi đây sẽ ép bức tranh kia là do nàng ta sai làm, mặt nàng ta biến sắc, bĩu môi, ta không biết” Cung nữ tên Tú nhi trợn to hai mắt lên nhìn, miệng há hốc, thở dốc, muốn nói gì cuối cùng cũng không nói ra được, tôi nhìn trong mắt không chút để ý sờ sờ móng tay bóng loáng, hơi thổi nhẹ, mở miệng nói, “Trong phòng dưới gối của ta có một chuỗi trân trâu vô cùng quý giá giờ không thấy đâu!” Tôi xem nét kinh hãi trong mắt cung nữ, chẳng thèm để ý tiếp tục nói tiếp, “Đến cả chiếc nhẫn màu hổ phách đặt trên giường cũng không cánh mà bay, nói đi, ngươi giấu nó ở đâu rồi?” Ánh mắt tôi bỗng trở nên lạnh lùng, giọng điệu thay đổi nhanh, chỉ vào cung nữ, cung nữ sợ tới mức sắc mặt đột nhiên đổi, quỳ bùm một nhát xuống mặt đất, cất giọng run run, “Nương nương…Nô tì không trộm, nô tỳ không ăn trộm gì đó của nương nương…không có mà..” Nói xong thì sợ tới mức phát khóc lên, nên biết tôi nói ra hai điều này là đã định tội chết cho cô ta rồi. Lệ phi cũng không tin nổi nhìn chằm chằm vào tôi, ngậm bồ hòn tức tối không thể giải vây cho cung nữ của nàng ta, cũng không dám mạo hiểm lên tiếng. Nhìn ánh mắt âm tình không ổn và sắc mặt tái của nàng ta, lòng tôi vô cùng khoái trá, nhìn xoáy vào người cung nữ, giọng lạnh lùng, “Duy nhất một nha hoàn đi vào trong phòng ta không phải là ngươi hay sao? Chả nhẽ là bản nương nương vu oan giá hoạ cho ngươi sao?” Cung nữ khóc nấc lên, nói lắp bắp đứt quãng, “Không…Vâng…Nương nương không phải vậy….Nương nương tha tội…Nương nương tha tội…Tú nhi lần sau không dám nữa! Lần sau không dám nữa…” Nói xong thì dập đầu bình bình trên mặt đất, trong chốc lát, đã chảy máu, tôi nhìn cũng thấy đủ rồi, nhìn về phía Lệ phi, “Lệ phi nương nương nói xem nên xử trí nàng ta thế nào đây?” Sắc mặt Lê Phi tái mét, hừ khẽ một tiếng, “Nha đầu kia mạo phạm ngươi chưa hết tội, ngươi mang nó đi để cho người xử lý hoàn toàn” Đúng là một chủ tử nhẫn tâm, thế mà dám đổ lỗi cho người khác, cung nữ trong mắt không dám tin, kinh sợ, tức giận, cũng không dám bùng phát, chỉ lẳng lặng đứng nhìn Lệ phi. Xem ra cung nữ này đã hận Lệ phi lắm rồi. Tôi tới trước cửa ngoài gọi thị vệ, “Người đâu, đưa tới hình bộ đi, nếu vòng cổ, nhẫn của ta một ngày không tìm ra, ngươi đừng hòng mà ra!” Tôi hung hăng vung tay áo lên, không nhìn Lệ phi trợn trừng mắt coi, thong dong bước ra khỏi cửa cung, đằng sau truyền đến tiếng cung nữ la to cùng với tiếng thị vệ rống, đi ra cửa cung, Hoan Nhi cau mày hỏi, “Nương nương, vòng cổ và nhẫn của người thực sự không thấy sao?” Khoé môi tôi nhếch lên, cười nhạt không nói, Hoan nhi cũng không dám hỏi nhiều, đi đằng sau, theo đường cũ trở về cung Phiêu Hoa. Buổi tối, chìm đắm trong trong chiếc gương sáng không nhiễm hạt bụi nào, tóc đen mượt tràn xuống, khoé mắt liếc xéo nhìn, tôi mới biết được chính mình thực sự xinh đẹp tới mức nào, cực giống hồ ly tinh trong truyền thuyết, xinh đẹp yêu mị vô cùng. Mỗi khi đêm về làm lòng tôi xót, nhìn màn đêm ngập tràn, trời đầy sao, lòng tôi lạnh lẽo tới mức dưới không độ. Chàng đang ở trong cung hay giờ này đang ở đâu dây? Có người nào bên gối chăng? Chàng đang làm gì? Cả một đống vấn đề như ác ma cứ gặm nhấm tôi, tôi chưa bao giờ đi hỏi Hà công công xem mỗi đêm chàng ngủ ở đâu. Tôi sợ, sợ nghe đến mấy từ này. Kiểu gì tôi cũng không chấp nhận nổi, tôi cũng rất tức giận. Tôi giận chàng trông thật đẹp trai quá, giận chàng lãnh khốc tới vô tình, tôi còn cách nào khác đâu? Người yêu duy nhất của tôi. Nước mắt lăn dài, thấm vào chăn, bên người trống rỗng, đến cả tôi cũng đều cảm thấy lạnh vô cùng, ác mộng hàng đêm, cứ đêm khuya là lại nằm mộng, đến một người có thể dựa vào cũng không có, cả phòng đều lạnh lùng như bóng đêm. Tôi mở to mắt, cuộn mình trong chăn, nhìn theo góc sáng kia lọt tới ngọn gió, rèm cửa màu lam bay phất phơ, lúc như múa lúc lại ngừng, lại càng tăng thêm vài phần buồn bã. Toàn bộ trong phòng như còn lưu lại hơi thở của chàng, nóng hổi, ôn nhu, táo bạo, yên lặng, một chút, một giọt đều là hoá thân của chàng, lan đến từng góc. Tôi lẳng lặng giống như tinh linh gió đêm, giống như con mèo nhỏ bị thương, im lặng tìm nơi tránh gió, nhẹ nhàng lặng lẽ tự liếm vết thương chính mình. Lòng tôi lại không phải là một con mèo yếu đuối, lòng tôi như đang điên cuồng gào thét, gần như là đinh tai nhức óc, ở trong cổ họng chỗ bị chẹn lại, biến thành thống khổ, cả thể xác và tinh thần tôi run lên, cứ nghĩ tới nơi giờ phút này chàng đang ở đó, tôi mấy lần muốn điên lên, như con thú khốn cùng, giãy dụa chờ chết, chạy thẳng một mạch tới trước mặt chàng, làm cho chàng thấy rõ lòng của tôi, chỉ vì chàng. Tôi nhắm mắt lại, ôm chặt lấy thân mình, nghe tiếng gió đêm than khóc, chật vật đi vào giấc ngủ. Hôm sau tôi bảo Tiểu Thuận Tử truyền Hà công công tới. Hà công công vừa vào tới cửa thì kinh ngạc hỏi, “Nương nương có gì sai bảo ư?” Tôi cũng không muốn lòng vòng nhiều, nhìn thẳng ông, cắn răng nói, “Ta muốn trừ bỏ Lâm Quân Duệ, ông giúp ta với!” Hà công công kinh ngạc, trên mặt bóng loáng nét kinh nghi vẫn chưa giảm, rồi tiếp đó bình tĩnh hỏi, “Nương nương muốn lão nô giúp người như thế nào?” “Gần đây ta muốn xuất cung, ông thay ta đi ngăn Hoàng thượng lại, đừng để cho chàng phát giác ra!” “Chuyện này…” Ánh mắt Hà công công loé lên, trong đầu suy tư, mãi một lúc sau thì gật gật đầu bảo, “Được rồi! Lão phu sẽ cố hết sức, chỉ là nương nương đối phó ra sao với Lâm Quân Duệ, ông ta cũng không phải là một cái đèn ngốc đâu!” Tôi cười nhạt, hỏi lại, “Nếu trọng thần đương triều mà trầm mê tửu sắc, ăn hối lộ trái pháp luật, bị người tấu nghiêm trọng thì bị xử tội gì?” Hà công công nghĩ ngợi, “Nếu bị viện đôn đốc kiểm chứng là thật, nặng nhất là cách chức quan, tịch thu gia sản, vĩnh viễn không bổ nhiệm lại!” Trong mắt tôi loé sáng ngời, “Thật sao?” Hà công công sửng sốt, có chút không rõ hỏi lại, “Nương nương là muốn….” Tôi trở lại bình thường nhìn ông một cái, “Hà công công đừng hỏi nhiều, cứ đợi xem kịch vui đi!” Hà công công ánh mắt kinh nghi nhìn tôi, trầm mặc một lát, “Lão nô tuân mệnh!” Hà công công đi rồi, tôi nghĩ ngợi cũng nên đi gặp một người rồi, gọi Hoan Nhi phân phó rõ, tôi hướng cung Lâm Chính đi tới. Hắn quả nhiên là một kẻ say kiếm, nghe thấy tiếng kim loại va chạm trong hoa viên truyền tới, chỉ biết là hắn đang luyện kiếm! Tiểu Thuận Tử cất giọng the thé nói, “Vũ phi nương nương giá lâm….” Sau đám hoa, một bóng cao thon đẹp đẽ phi kiếm tới, thấy tôi thì kinh ngạc một lát rồi trên mặt nở nụ cười rất tươi, “Trận gió nào thổi nàng bay tới đây?” “Anh chính là trận gió xuân này đó, Anh có biết không! Đã lâu anh cũng không tới cung của ta rồi!” Tôi cười đáp, hắn có chút thẹn thùng, nói lúng búng, “Còn không phải phát sinh chuyện trước đó, cô không có chuyện gì chứ?” Tôi cười cứng ngắc, trầm mặc một lúc rồi ngẩng đầu, “Không sao, nhưng này tôi đều bị người ta vu hãm cả” Hắn nói khẽ, Vu hãm cô sao? Cô không có cùng Hoàng thúc…” Tôi quét mắt liếc hắn một cái, hắn im không nói, xấu hổ cười cười, “Ý của ta là bảo, ba người các cô rốt cục xảy ra chuyện gì vậy! Tự dưng mất tích, mà thân mình cô đã bình phục chưa?” Khó có được sự quan tâm của hắn xuất hiện trên mặt như vậy, xem ra thì hắn cũng nghe nói tới chuyện của tôi. Trong lòng tôi thầm than, trong mắt bọn họ, tôi có phải thực sự là một người để cho người khác đồng tình thương hại hay không đây? Chỉ có mình tôi mới biết, tôi không cần sự thương hại của người khác, cũng sẽ không giả vờ bị bệnh yếu ớt để được người khác đồng tình. Tôi vẫn là tôi như trước đây, cho dù có trải qua chuyện như vậy, tôi thay đổi chính là lòng người, càng hiểu ra làm cách nào để áp dụng cho phù hợp với thời đại này. Nếu ông trời đã vạch con đường đấu tranh cho tôi, tôi sẽ quét dọn một mạch những trở ngại trên đường ngăn trở hạnh phúc của mình thật sạch sẽ, mà không tiếc thứ gì cả. Tôi nắm chặt tay trong áo, cười khẽ, “Cả người cũng đã ổn lắm rồi, cảm ơn anh đã quan tâm, lần này tôi tới đây là có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ!” Hắn sửng sốt một chút rồi sảng khoái nói, “Vậy à, cô nói đi, cô có chuyện gì cần ta giúp đỡ, chỉ cần ta có thể giuớ được ta nhất định đồng ý với cô!” “Tôi muốn mượn dùng thiết vệ của anh!” Tôi biết hắn đang huấn luyện vài thiết vệ có võ công cao cường, hắn vốn thích luyện kiếm, mỗi lần hắn đều đem thiết vệ của hắn trở thành đối thủ, dùng để tăng cường công lực của bản thân. Lời nói hôm nay của tôi chắc đã làm cho hắn giật mình, hắn cau mày, thái độ có chút ngưng trọng. Thế nào? Có người muốn hại cô sao? Tôi lắc lắc đầu, cùng hắn đi vào trong cung điện, từ từ kể lại toàn bộ chuyện tôi bị vu hãm nói ra hết không sót chữ nào cho hắn nghe, gồm cả chuyện quan hệ giữa tôi và Hàm Mặc nữa, nhưng tôi cũng không có lấy được chứng cớ, tôi cũng không dám nói cho hắn biết kẻ đứng đằng sau hãm hại tôi là ai. Cũng chưa phải lúc, hiện giờ tôi chỉ muốn nói với hắn là muốn mượn thiết vệ của hắn để tìm ra hai kẻ ở chùa Khải Phúc kia thôi. Hắn tức giận đập bàn đứng lên, nói buột ra, “Thực sự là ti bỉ, cô yên tâm, chuyện này ta nhận chắc rồi!” Hơn nữa lại còn giở giọng rất giang hồ ra bảo, “Bất cứ lúc nào có việc nói ra ta nhất định sẽ giúp cô” Tôi không muốn để cho Long Lạc nhúng tay vào chuyện của tôi với Lâm Quân Duệ, chỉ muốn hỏi mượn hắn hai thiết vệ có võ công cao cường thôi, chính là bởi hắn bị chuyện giang hồ cuốn vào, lần trước hắn trộm lệnh bài của võ lâm minh chủ, hiện giờ hắn đang bận giải quyết việc này. Hắn gọi hai thanh niên cao to đến, “Đỗ Uy, Mẫn Long, từ nay về sau, các người chính là thiết vệ của Vũ phi nương nương, nàng sẽ là chủ tử của các ngươi, có nghe rõ không?” Hai giọng nghiêm túc cùng trả lời, “Tuân mệnh!” Tôi đánh giá hai nam tử này, diện mạo thô, thái độ lãnh đạm, kín miệng, thật sự là người đã được huấn luyện ra, nhìn thấy tôi đánh giá bọn họ, họ cúi đầu xuống, tôi cười khẽ, “Tốt lắm! ngày mai theo ta ra cung!” Hôm sau tôi mặc một thân nam trang, mang theo Đỗ Uy, Mẫn Long hai người, được Hà công công an bài ra cung, đi tới ngã tư phồn hoa trong kinh thành, hai thanh niên vẫn đi sau tôi không rời nửa bước. Tôi ở lại một phòng trong khách sạn, hai người họ ở cùng một phòng. Ngay bên cạnh phòng tôi. Tôi có nói qua cho họ biết lần này tôi ra cung là vì muốn tra một vụ án chết người, bọn họ chỉ cần bảo vệ tôi an toàn là được. Đêm đó, tôi mang theo hai người họ đi dạo vào Di Hồng Viện, bọn họ hai người cùng liếc măt nhìn nhau một cái, rồi cũng không dám đặt câu hỏi, tôi liếc mặt nhìn hộ một cái rồi bảo, “Các ngươi cứ đợi ta ở cửa” Di Hồng Viện, tên cũng có ý nghĩa chính là một lầu xanh. Lúc này kẻ đến người đi, nhìn cảnh tượng trông thực đông đúc, tôi thản nhiên nhìn lướt qua, khắp nơi chỗ nào cũng thấy đàn ông trêu đùa phụ nữ, còn có tiếng phụ nữ thánh thót vang lên, bà chủ thấy tôi mặc cả người một thân không tầm thường đứng ở cửa thì chạy nhanh tới đón, “Công tử muốn tìm người phải không?” Một đôi mắt lanh lợi liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới vài lần, tầng phấn dày trên mặt hiện lên nụ cười ái muội, trong mắt bà ta tôi thấy không được tự nhiên cho lắm, lấy một thỏi vàng từ trong ống tay áo ra, thản nhiên bảo, “Ta muốn gặp cô nương xinh đẹp nhất của các ngươi trong viện này!” Vầng sáng trong mắt bà ta loang rộng, vội vàng thu thỏi vàng trong tay tôi, một lúc sau đáp, “Được…Xin mời công tử sang bên này…Mời sang bên này..” BÀ ta nhanh chóng dẫn đường cho tôi lên trên lầu hai vào trong một gian phòng. Tôi thu chiếc quạt trong tay lại, cùng đi lên lầu hai với bà ta, bà ta tươi cười như hoa bảo, “Công tử, mời sang bên này, không dám dối công tử, bổn viện gần đây đang đỏ, chuyện mặt mũi quả thực cũng không còn cách nào khác phải coi rất kỹ, phải cực kỳ đẹp rồi, sẽ để công tử thực vừa lòng!”