Hoàng đồng học bình tĩnh nhìn học trưởng, cậu lần đầu tiên nhìn thấy người khác đánh nhau gần như vậy, hơn nữa người kia còn là học trưởng. Là học trưởng luôn ôn nhu chiếu cố cậu. Đàm Tử Dực cũng nhìn cậu, trước nay chưa từng biết căng thẳng, giờ lại không biết phải làm sao. Hoàng đồng học đột nhiên đi tới, cầm lấy cây gậy kia từ trong tay anh, để qua một bên, lại trở về bên cạnh học trưởng, từ trong túi quần móc ra một túi giấy ăn. Túi giấy ăn này là trước đó Đàm Tử Dục nhét vào túi quần cho cậu. Hoàng đồng học giơ tay lau mồ hôi cho Đàm Tử Dực, nói: “Nhìn anh thật hung dữ ấy.” Đàm Tử Dực nở nụ cười, nhìn cậu: “Vậy em có sợ không?” Hoàng đồng học lau mồ hôi trán cho anh, nói: “Không sợ đâu ạ, anh luôn đối xử tốt với em lắm.” Trong giây phút này, Đàm Tử Dực đột nhiên muốn ôm lấy nam sinh trước mắt này, nhẹ nhàng hôn cậu. Đến bây giờ Đàm Tử Dực còn nhớ, hai năm trước sau khi mình bị thông báo phê bình, dáng vẻ người bạn nhỏ này chạy đến lớp đi tìm anh, hồi đó anh cũng là hỏi cậu có sợ hay không, đối phương sợ đến nỗi tránh cả anh. Hai năm qua, người bạn nhỏ đã trưởng thành, cũng đã tin tưởng vào anh rồi. “Nhưng vẫn phải nói xin lỗi em.” Đàm Tử Dực nói, “Anh vốn không muốn để cho em nhìn thấy anh như vậy.” Hoàng đồng học không nói gì, kéo tay Đàm Tử Dực đi ra ngoài. Đàm Tử Dực rất bất ngờ, bất ngờ đến nỗi không biết nói cái gì. “Em muốn đi học tiếp.” Hai người cứ nắm tay như vậy cho đến tận cửa tiểu khu, cũng không quan tâm có người nhìn bọn họ hay không. Đàm Tử Dực không nỡ buông cậu ra, nhưng vẫn nói: “Ừ, trở về đi thôi, buổi tối anh đến tìm em.” Hoàng đồng học hơi ngửa đầu nhìn anh, rồi lại ngoẹo cổ nói: “Học trưởng, em cũng muốn đối tốt với anh nữa.” Em cũng muốn tốt với anh, thế nhưng em không biết mình có thể làm gì. Hoàng đồng học trong lòng có khúc mắc, luôn cảm thấy mình không xứng với tình yêu của anh. “Được đó,” Đàm Tử Dực cười xoa tóc của cậu nói, “Tạm thời cứ để anh tốt với em trước, chờ em thi đại học xong không còn gì lo lắng nữa, liền đổi thành em tới dỗ dành anh.” Tâm tình Hoàng đồng học trở nên rất tốt, tốt đến nỗi cậu có thể bỏ qua không thèm để ý đến những người làm cậu không vui nữa. Học trưởng thật sự không ở lại cùng cậu nữa, dù sao vẫn phải cố gắng chăm đi học. Đàm Tử Dực cố ý mua vé xe lửa chiều chủ nhật, để Hoàng đồng học không cần xin nghỉ tiễn mình đi. Hai người cùng ngồi trong phòng chờ, Hoàng đồng học nói: “Học trưởng, trước đây có một đoạn thời gian Hạ Địch mỗi ngày đều đưa cho em cà phê và đồ ăn vặt, có phải đều là của anh không?” Đàm Tử Dực sững sờ, hỏi cậu: “Nó nói cho em à?” Hoàng đồng học lắc lắc đầu, cười nói: “Không phải, em gần đây đột nhiên cảm thấy không đúng, liền đi tìm lại những lon đó, phát hiện dưới mỗi đáy lon khắc một hàng chữ.” Những lon cà phê đó cậu cuối cùng cũng uống, nhưng lon thì giữ lại. Đàm Tử Dực xưa nay không nghĩ tới mình cũng sẽ có một ngày mất mặt mũi như vậy, xoa xoa mũi nói: “Bị em phát hiện ra rồi.” Hoàng đồng học cúi đầu cười, mím mím miệng nói: “Vầng, anh dùng dao nhỏ khắc dòng chữ hi vọng em mỗi ngày đều vui vẻ, vì thế hiện tại thật sự mỗi ngày em đều rất vui vẻ.” Lúc đó mỗi lần Đàm Tử Dực đưa cà phê giao cho Hạ Địch để hắn mang cho Hoàng đồng học, đầu tiên đều khắc lên một loạt chữ nho nhỏ phía dưới lon cà phê: ngày hôm nay hi vọng người bạn nhỏ luôn vui vẻ