Bị ôm trước mặt mọi người, Hoàng đồng học sợ, vội vã giãy dụa, thiếu chút nữa ngã cả cậu và Đàm Tử Dực. Đàm Tử Dực cười cậu: “Sợ cái gì?” Hoàng đồng học sờ sờ mặt mình, nói ra cái câu đã lặp đi lặp lại nhiều lần: “Học trưởng, hoan nghênh về nhà.” Lời này thực sự chọc quá đúng tim Đàm Tử Dực, hận không thể lập tức kéo tay người bạn nhỏ này hôn một cái. Thế nhưng không được, anh nghĩ mình thật sự mà làm như vậy , sẽ dọa sợ người ta mất. “Nếu hoan nghênh anh, có thể làm chút hành động thực tế chứ?” Đàm Tử Dực một tay kéo valy, một tay khoác lên trên bả vai cậu, hai người vừa đi ra ngoài vừa nói, “Em chuẩn bị làm gì đây?” “Em mới học vài món ăn, bữa tối có thể nấu cho anh ăn.” Nhìn cậu vì hưng phấn mà khuôn mặt nhỏ đỏ lên, Đàm Tử Dực cũng ngại nói cho cậu biết mình ăn ở trên máy bay rồi. “Được,” Đàm Tử Dực nói, “Vậy chúng ta về nhà trước, đợi lát nữa mua một chút đồ ăn đi.” Rõ ràng là hơn hai tháng không gặp, nhưng lại không xa lạ chút nào cả. Học tỷ trả Đại Hoàng về, Hoàng đồng học hỏi chị có muốn ở lại ăn cơm hay không, chị vẫy vẫy tay nói: “Chị cũng không dám đâu.” Còn chưa nói tại sao, đã quay lưng đi về. Hoàng đồng học mấy ngày nay nghỉ không có chuyện gì lại chạy đi nhà sách, chuyên môn xem sách dạy nấu ăn. Cậu không có nhiều tiền tiêu vặt lắm, không có cách nào mua quyển sách kia về, đành liều mạng nhớ, sau đó về nhà đem công thức nhớ kỹ sao chép ra sổ tay. Cậu đã viết được nửa quyển công thức, cuối cùng cũng chờ được học trưởng trở về. Lúc hai người ăn cơm, Đại Hoàng vẫn nằm nhoài trên đùi Hoàng đồng học. Học trưởng cười nó nói: “Tao cảm thấy mày thân với em ấy hơn với tao rồi đấy.” “Cũng tốt mà.” Hoàng đồng học rất thích con mèo béo này, cậu còn lén lút nghĩ, kiếp sau nếu có thể làm một con mèo cũng rất tốt. “Anh ghen.” Hoàng đồng học nhìn về phía học trưởng, thẹn thùng, lỗ tai đỏ chót. Đang ăn cơm, học trưởng hỏi cậu: “Đến bây giờ người bạn nhỏ Hoàng Đồng vẫn còn thích bạn cùng bàn sao?” Trong nháy mắt Hoàng đồng học hoảng hốt, cậu không dám nhìn học trưởng, cúi đầu ăn cơm. Đàm Tử Dực cười cười, gật gật đầu. Đợi đến khi cơm nước xong, hai người một mèo ngồi ở trước ti vi bật qua bật lại các kênh. Hoàng đồng học ấp ủ đã lâu, rốt cục mở miệng: “Học trưởng, thật ra em không hiểu.” “Chuyện gì?” “Em không hiểu, ” Hoàng đồng học nói, “Em rất thích anh, cũng rất thích bạn cùng bàn, hai loại cảm giác này vừa giống lại có chút không giống nhau, em không hiểu được.” Đàm Tử Dực sững sờ, qua một hồi lâu, nở nụ cười. “Tốt lắm,” anh cười đến hai mắt sáng lấp lánh, thả điều khiển từ xa xuống, đi qua xoa xoa tóc Hoàng đồng học, “Thích anh rồi?” Hoàng đồng học xấu hổ, nhìn con mèo, hơi gật gật đầu. “Muốn biết có phải là thích kiểu như người yêu kia hay không à?” Hoàng đồng học lại gật đầu một cái. “Anh có cách để biết, ” Đàm Tử Dực dựa sát vào cậu, dừng lại chốc lát, sau đó nói, “Thế nhưng...... không biết em đồng ý hay không.”