Hoàng đồng học không giỏi nói lời dễ nghe, còn dễ dàng thẹn thùng. Học trưởng vừa hỏi có phải là nhớ anh không, Hoàng đồng học ấp úng, đỏ mặt lập tức. Nghe thấy tiếng “Vâng” cứng ngắc từ miệng cậu nói ra, ở bên kia điện thoại Đàm Tử Dực cười không dừng được. “Xin lỗi nha,” Đàm Tử Dực nói, “Đi gấp quá, chưa kịp nói trực tiếp với em.” “Học trưởng,” Hoàng đồng học hỏi anh, “Anh thi như thế nào rồi ạ?” “Miễn cưỡng tàm tạm,” học trưởng cười nói, “May ra có thể đỗ trường em muốn học đấy.” Đó là trường đại học trọng điểm, Hoàng đồng học nỗ lực hết sức mới có khả năng chạm vào cái cổng trường đại học này, học trưởng thích đánh nhau lại còn trốn tiết  nói mình có thể thi đậu, Hoàng đồng học không dám tin. Thế nhưng, trong lòng không tin, ngoài miệng lại không nói như vậy. Hoàng đồng học sẽ không dập đi hứng thú của học trưởng . “Vậy lúc nào anh trở về ạ?” Hoàng đồng lại hỏi, “Giữa tháng bảy em thi học kỳ rồi.” Cậu ý tại ngôn ngoại là thi học kỳ xong là nghỉ hè, nghỉ hè là lúc có thể đến chơi cùng học trưởng. Đàm Tử Dực trầm mặc chốc lát, sau đó nói: “Em muốn anh quay về à?” Hoàng đồng học cảm thấy mặt và lỗ tai đều nóng lên, cậu cầm vở kề sát trên mặt, lấy cảm giác hơi mát lạnh để giảm nhiệt độ mặt mình. “Chỉ là, chỉ là cảm thấy sau này anh lên đại học rồi, chúng ta sẽ không còn gặp mặt nhiều nữa.” Hoàng đồng học nói, “Còn có Đại Hoàng, nó rất nhớ anh.” Học trưởng cười ra tiếng: “Đại Hoàng nhớ anh, vậy còn Tiểu Hoàng?” “Hả?” “Em đấy, nếu em nói em nhớ anh, anh liền trở về.” “...... Em đã nói rồi mà......” Nghe người bạn nhỏ ở điện thoại bên kia điện thoại lẩm bẩm, Đàm Tử Dực trong lòng mềm nhũn. Anh không đùa Hoàng bạn học nữa, nghiêm túc nói: “Chờ em nghỉ hè anh sẽ trở về tìm em, em chăm chỉ học tập, cuối kỳ cố lên.” “Dạ vâng, vậy chờ anh trở về em sẽ nấu những món ngon cho anh.” Hoàng đồng học không có tiền mời học trưởng đi ăn bữa tiệc lớn bên ngoài, thế nhưng có thể tự mình làm, cậu an ủi bản thân, tự mình làm càng có thành ý hơn so với ra bên ngoài. “Được đó, đến lúc đó em cũng đừng giở trò.” Học trưởng suy nghĩ một chút, hỏi cậu, “Khoảng thời gian này em ở trường học thế nào? Có người bắt nạt em hay không?” Hoàng đồng học đột nhiên nhớ tới lúc trước học trưởng vừa xuất hiện, đám người Hồ Thuật bọn họ sợ đến không dám hé răng, cảm thấy không cần nói với học trưởng làm gì, không lại gây ra phiền toái cho anh. Cậu nói: “Tốt lắm ạ, tất cả mọi người không còn trêu em nữa.” “Ừ, vậy thì tốt.” Học trưởng nói, “Tính tình em quá mềm yếu, phải tự mình chậm rãi học kiên cường lên một chút, ai bắt nạt em em không cần nhịn, em càng nhịn người ta càng lấn tới, được voi đòi tiên.” Hoàng đồng học thực ra biết học trưởng nói đúng, nhưng chính mình lại không làm được. “Đồng Đồng, ” học trưởng nói, “Anh không thể mãi ở bên cạnh em, rất nhiều lúc có một số việc chính em phải đối mặt.” “A...... Học trưởng......” “Qua hè này là anh phải đi học đại học, còn hai năm nữa để em trưởng thành, ” học trưởng cười nói, “anh chờ em từ tiểu bằng hữu sẽ trở thành đại bằng hữu, rồi lại tiếp tục làm học đệ của anh nhé.” ————- Các anh em, ngày hôm nay vì đủ các loại nguyên nhân, Hoàng đồng học có lẽ sẽ không thay đổi nhiều lắm, chương này các bạn đọc trước đã, giờ tôi phải làm một chút chuyện chính sự để sống qua ngày đây, làm xong rồi nếu tôi còn tinh lực dồi dào sẽ đem Hoàng đồng học lôi ra cho các bạn rua. (Rua là ngôn ngữ mạng, theo baikelà Rua, một từ phổ biến trên Internet, lần đầu tiên được sử dụng trong nhiều phương ngữ địa phương. Trong tiếng địa phương Bắc Kinh, rua tương tự như “điểm yếu”. Ở Tứ Xuyên và những nơi khác ở Hà Bắc, Tứ Xuyên, có nghĩa là “chạm, liếm, liếm, véo”, v.v., và các ý nghĩa khác. Từ này trở nên rất phổ biến trên mạng. mình cũng không biết nên để là gì nữa ạ) Chủ động cúi mình.