Hoàng Đồng Học
Chương 12
Hoàng đồng học sáng sớm hôm sau tới trường học đã bị Hồ Thuật vây lại trong góc.
Hồ Thuật hỏi cậu: “Mày ngày hôm qua làm sao trở về nhà?”
Hoàng đồng học không muốn để ý đến hắn, từ phía dưới cánh tay chống ở trên tường của hắn chui ra ngoài.
Bởi ngày hôm qua trời mưa, tất cả ghế tựa đặt ở bên ngoài đều ướt, mọi người đang dọn dẹp chuẩn bị, Hoàng đồng học cũng lau khô luôn cái ghế bên cạnh của bạn cùng bàn.
“Hỏi mày đấy.” Hồ Thuật theo tới, từ trong tay cậu đoạt lấy giấy lau, cúi đầu lau một cái ghế tựa khác, “Mày đội mưa trở về à?”
“Có người đưa tôi.” Hoàng đồng học có chút đắc ý, trong lời nói như là khoe khoang.
Hồ Thuật chau mày: “Ai vậy?”
Hoàng đồng học không để ý tới hắn, chạy đến nhà vệ sinh.
Hồ Thuật không dây dưa Hoàng đồng học nữa, hội thao tiếp tục, lúc nghỉ giữa giờ học trưởng lại như thường lệ như thế tìm Hoàng đồng học tán gẫu.
Hoàng đồng học bởi vì chuyện tối ngày hôm qua liên tục nói cám ơn, học trưởng nói: “Chớ cùng anh khách khí, em cũng không phải đã giúp anh sao.”
Hoàng đồng học nghĩ mình nhặt được thẻ tên của học trưởng rồi trả lại cho đối phương, một chuyện nhỏ như thế, không đáng đối phương đối với mình tốt như vậy.
” Chạy ba ngàn mét của em lúc nào thì bắt đầu?”
Hoàng đồng học nói: “Buổi chiều nay ạ.”
“Buổi chiều khoảng chừng mấy giờ? Hạng mục thứ mấy?”
Hoàng đồng học lắc đầu, suy nghĩ một chút, nói: “Để em đi hỏi một chút.”
Cậu rốt cuộc tìm được cơ hội cùng bạn cùng bàn nói chuyện.
Vốn là cậu không muốn tham gia cuộc chạy ba ngàn mét, báo danh cũng là bị ép, thế nhưng bạn cùng bàn nói nên đi thử xem, chạy hết nổi thì bỏ, cũng không sao.
Hoàng đồng học thật ra muốn ở trước mặt bạn cùng bàn biểu hiện một chút, đối phương vừa nói như thế, cậu đúng là muốn thử.
Cậu qua hỏi bạn cùng bàn hạng mục ba ngàn mét sau hạng mục gì, bạn cùng bàn là ủy viên thể dục, trong tay có thứ tự các hạng mục.
“Còn sớm lắm, ” bạn cùng bàn nói, “Không cần phải gấp.”
Hoàng đồng học nói: “Không phải sốt ruột, bạn tớ hỏi tớ, anh ấy muốn nhìn tớ thi đấu.”
Nói tới bạn, bạn cùng bàn nở nụ cười: “Cậu còn có bạn cơ à?”
Hắn quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Đàm Tử Dực đứng ở phía sau, sắc mặt liền thay đổi.
“Hắn là bằng hữu cậu?”
Hoàng đồng học gật gật đầu: “Là học trưởng.”
Bạn cùng bàn muốn nói lại thôi, cuối cùng ném cho cậu một câu: ” Sau hạng mục chạy tiếp sức 400 mét, phỏng chừng hơn ba giờ.”
Hoàng đồng học đỏ mặt cười nói cảm ơn, chạy trở về bên người học trưởng.
Bạn cùng bàn quay đầu nhìn bọn họ một chút, lại quay trở về, sau đó đứng lên, đi tìm Hồ Thuật.
Buổi trưa, tất cả mọi người được phát hộp cơm, Hoàng đồng học ngồi ở hàng cuối cùng, kết quả đến chỗ cậu lại không còn.
Lớp trưởng nói lại đi lấy, vì thế trong lúc tất cả mọi người ăn cơm, Hoàng đồng học ôm cặp sách mím môi, vô cùng đáng thương chờ đợi.
Lớp 12 đến giờ nghỉ trưa, Đàm Tử Dực cố ý sang đằng này, thấy Hoàng đồng học như vậy.
“Em sao chưa ăn cơm?” Anh nhìn thấy cả lớp chỉ có hai, ba người không ăn cơm, trong đó có Hoàng đồng học.
Hoàng đồng học vừa nhìn thấy học trưởng liền nở nụ cười, đặc biệt ngoan ngoãn trả lời: “Hộp cơm không đủ, lớp trưởng đi lấy thêm rồi ạ.”
Đàm Tử Dực nhìn hộp cơm người bên cạnh, đưa tay kéo Hoàng đồng học lên: “Đi thôi, học trưởng mời em ăn cơm.”
“Không muốn đâu.” Hoàng đồng học liên tục xua tay, “Cảm ơn học trưởng, em không thể như thế được.”
Đàm Tử Dực nở nụ cười: “Coi như theo anh ăn cơm được chứ, anh em tốt của anh buổi trưa hôm nay cũng không đi cùng anh, em cam lòng nhìn anh cô đơn ư?”
Truyện khác cùng thể loại
121 chương
63 chương
113 chương
9 chương
32 chương
95 chương
114 chương
19 chương
55 chương