Hoàng Đình

Chương 72

Dịch giả: Hoangtruc oOo - Đến thành Hoài Nam này rồi, sao không ghé nhà ta ngồi chút. Người phụ nữ trung niên kia rót trà, miệng nói nhưng mắt vẫn nhìn nước trà, tựa như người lớn đang nói với con cháu trong nhà vậy. Diệp Thanh Tuyết nhìn đối phương, thuận tay nhận lấy chén trà bà ta vừa đưa qua, đáp: - Ta không tới đây ngắm cảnh, không muốn quấy rầy. - Thành Hoài Nam thật ra rất đẹp lại rất an tĩnh. Nếu cô không vội, đi xem chút không chừng sẽ hết phiền muộn. Người phụ nữ trung niên nói. - Ta không có phiền muộn, chỉ cần tìm được thứ ta muốn tìm, thì sẽ không phiền muộn. Diệp Thanh Tuyết cúi đầu, xoay xoay chén trà trong tay, nói. Người phụ nữ trung niên bèn lắc đầu, mỉm cười nói: - Khi cô tìm được, thì cô cũng đã mất đi chính mình. Nhìn cô bây giờ xem, đến bụi bặm trong không khí cũng không dám đến gần. Cứ đi tìm như vậy, thì cô sẽ mất đi càng nhiều. Diệp Thanh Tuyết chỉ nhìn lá trà trong chén, không trả lời. - Ta đã sớm nghe qua chuyện của cô. Trong lòng ta, cô là một viên ngọc đẹp đẽ trong suốt. Bây giờ gặp được cô, ta biết cảm giác của mình quả nhiên không nhầm. Người phụ nữ trung niên nói tiếp: - Chẳng qua ta rất lo lắng, bởi vì trong viên ngọc hoàn mỹ kia lại xuất hiện tì vết, không phải từ bên ngoài lây nhiễm, mà sinh ra từ trong lòng cô. Ta sợ không thể cứu vãn được, sợ viên ngọc hoàn mỹ sẽ không còn óng ánh như trước kia nữa. - Vậy phải nên làm sao đây? Diệp Thanh Tuyết vẫn không ngẩng đầu, khẽ hỏi. Người phụ nữ trung niên lại nở một nụ cười như một cơn gió xuân ấm áp, bà nói tiếp: - Ta dẫn cô đến gặp một người, những chuyện ở trong tâm này nọ là sở trường của người đó đấy. Người đó không thích gì khác, chỉ ưa nói mấy chuyện này cả ngày, ta vì nghe quá nhiều nên thuận miệng nói với cô thôi. Cứ thế, trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Diệp Thanh Tuyết đứng dậy đi theo người phụ nữ kia. Có người nhiều chuyện cũng đi theo sau, nhưng không bắt kịp được bóng dáng của cả hai người bọn họ. Đám người bắt đầu xôn xao bàn tán đủ loại giả thiết. Vài ngày sau, lại có người nói đã nhìn thấy cô gái áo trắng kia ra khỏi thành, nhưng đến khi người đó đuổi theo ra ngoài thành thì lại không nhìn thấy chút bóng dáng. Mà quán trà kia cũng được ông chủ quán đổi tên thành "Lâm Tiên lâu", lại cất kỹ bộ ấm chén trà mà Diệp Thanh Tuyết từng dùng, dù được trả bao nhiêu tiền cũng không bán. Kể từ đó, chỉ khách quý thật sự mới có tư cách ngồi đúng chỗ Diệp Thanh Tuyết từng ngồi, hưởng thụ trà pha từ bộ ấm chén này. * * * Trần Cảnh còn sống, sống cực kỳ gian nan. Ý thức của hắn vẫn còn, nhưng giờ đây chỉ như ngọn đèn trong gió. Hắn đã không còn sức để chạy trốn nữa, bị người ta bao vây ở Quả Long pha*. Theo truyền thuyết, sườn núi này từng là một đàn tế, chỉ vì quá lâu mà nơi đây đã thay đổi, mọc đầy cây phong. Lúc này, gió thu đìu hiu, lá phong đỏ như máu, trên cây, khắp mặt đất đều là một màu đỏ tươi, như máu của con rồng năm xưa tuôn xuống lúc bị róc xương. (*Quả Long pha: đèo Quả Long. Trong đó, quả long là: rồng bị róc xương, lăng trì) Bốn phía quanh đây đều bị tu sĩ các môn phái trong châu Hắc Diệu bao vây. Trần Cảnh không định chạy trốn, mà hắn cũng không cho rằng mình còn chạy nổi nữa. Châu Cửu Hoa còn rất xa, xa đến mức hắn đã mất cả lòng tin có thể trở về đó được. Hắn không biết mình đã giết bao nhiêu người, cũng không biết có bao nhiêu người bao vây chặn giết mình. Hắn cứ chìm trong hỗn loạn, lúc tỉnh lúc mê, rồi tới lúc này thì hắn đã gần như không còn ý thức. Cho nên, khi hắn nằm dưới khu rừng phong này, thì chỉ nhìn thấy được bầu trời. Trong bầu trời có từng mảng đỏ như máu, chính là lá phong kia. Hắn đã không rõ đó là máu hay là lá phong, thậm chí không rõ cả trời và đất, cũng không biết vì sao lại có nhiều người muốn giết hắn đến như vậy. Ánh chiều chiếu rọi, ráng chiều đỏ như máu. Cả một khu rừng phong, lá phong đỏ thẫm rải đầy đất. Bên dưới một gốc phong, có một bộ xương khô không hoàn chỉnh đang tựa lưng ngồi đó. Bàn tay của bộ xương khô vẫn còn nắm chặt một thanh kiếm đã không còn chuôi, thân kiếm vẫn được một tầng ánh sáng xám trắng bao quanh. Nhìn xuyên qua lớp ánh sáng, sẽ thấy thân kiếm có chi chít vết nứt, còn có cả một con bướm màu xám trắng rất sống động bên trong. Ở Âm phủ hơn ba trăm năm, kiếm đã thành kiếm cương, mà kiếm cương hình thành do hấp thu âm linh khí nên có màu đen. Từ khi hắn trở về nhân gian, âm linh khí tán đi rất nhiều, nhưng kiếm cương không tán, chỉ có tầng linh khí chưa hóa thành kiếm cương hoàn toàn tán đi. Cho nên nhìn kiếm cương mỏng manh hơn rất nhiều, màu sắc cũng chuyển sang trắng. Trần Cảnh rời khỏi Tú Xuân loan, pháp lực chỉ tương đương với luyện tinh hóa khí. Nhưng hắn chạy trốn lâu như vậy mới bị vây khốn tại đây, đầu tiên là vì hắn có pháp lực của ba khúc sông trên người, tương đương với pháp lực của ba người luyện tinh hóa khí chồng lên. Tuy nói hắn còn kém với luyện khí hóa thần rất nhiều, nhưng chiến đấu cũng không chỉ dựa vào pháp lực cao mà đánh thắng được. Hơn nữa hắn thuộc về Thần đạo, cũng như Tiên đạo, đều có điều huyền diệu riêng. Hắn đã không còn sử dụng pháp lực đơn thuần nữa, mà đã đạt được đến "Thế". Điều này có thể giúp hắn phát huy được thực lực luyện khí hóa thần trong thời gian ngắn. Ngoài ra, hắn còn có kiếm thuật, kiếm cương đã thành, kiếm có thể nháy mắt chém cả tiên phật, những kẻ vừa bước vào cảnh giới hóa thần cũng không có khả năng chống lại khi lần đầu tiên gặp phải kiếm thuật này. Có điều, cho dù là pháp thuật gì chăng nữa, chỉ cần người khác biết được, lại có đề phòng, thì sẽ khó đạt được hiệu quả như mong đợi. Từng điểm sáng xanh rơi xuống, hóa thành từng bóng người. Những người này đều lẳng lặng nhìn Trần Cảnh. Lại có thêm vài người từ trên cao đáp xuống, đứng trên ngọn cây, đỉnh núi. Cho dù là nam hay nữ, thì người nào cũng đều tuấn tú phi phàm. Trần Cảnh nhìn bọn họ, lại như không nhìn thấy, chỉ nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện của bọn họ, nhưng lại cảm giác xa xôi như truyền đến từ một góc trời nào đó, mơ mơ màng màng. Không hiểu sao hắn lại cảm thấy lạnh lẽo, hai mắt mờ mịt. Là gió rất lạnh, hay do trời chiều trở lạnh, hoặc là ánh mắt những người kia rất lạnh lẽo? Hắn không thể nào phân rõ được nữa, chỉ biết mình rất lạnh, lạnh băng phát ra từ sâu trong tim. Hắn nhìn thấy có người đi về phía mình, cảm thấy mình phải làm gì đó, cương khí trên thân kiếm đột nhiên lóe sáng, nhưng rồi lại tắt đi. Khi thấy ánh sáng lóe lên trên thân kiếm của hắn, đám người kia dừng lại, sau đó lại từ từ tới gần. Nhưng đúng lúc này, dường như hắn nghe được âm thanh gì đó, cố gắng lắng nghe lại không nghe rõ, chỉ cảm thấy thật ấm áp, ấm áp từ tận sâu trong đáy lòng dâng lên. Hắn không nghe được, nhưng những người khác đều nghe rõ giọng nói từ hư không vang lên kia. Diệp Thanh Tuyết tới rồi. Người còn chưa tới, giọng nói đã tới. - Người này, các ngươi không thể giết. Giọng nói trong trẻo, như gió thu thổi qua, hoặc cũng có thể nói như ánh trời chiều trải rộng xuống không gian này, vô cùng tự nhiên, nhưng lại lành lạnh. - Vì sao không thể giết? Một thanh niên mặc áo bào đen đang đứng trên đỉnh núi đá khinh thường ngẩng đầu nhìn về phía phát ra giọng nói. Y chỉ nhìn thấy một người từ trên trời hạ xuống, áo trắng tung bay, tóc đen buông xõa, cả người trong hư không, không dính chút bụi trần. - Bởi vì hắn là đệ tử núi Thiên La ta, là sư đệ của Diệp Thanh Tuyết ta. Trần Cảnh đã không nghe thấy gì nữa, tất cả những gì lọt vào tai hắn lúc này chỉ như dòng suối chảy xuôi, như cơn gió lướt qua ngọn cây. Trong mắt hắn, tất cả như cách hắn rất xa xôi, như không có liên quan gì tới hắn. Hắn cảm giác hình như là có sấm sét, loáng thoáng thấy lửa cháy, thấy hư không như vỡ nát ra. Hắn còn thấy, hình như còn có thêm một bóng lưng màu trắng, lại giống như lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay đi nữa. Chỉ thấy ống tay áo đó phất phơ, nhưng người kia chưa từng lùi ra sau hoặc tiến về phía trước quá một bước. Lúc người đó phất tay, từng tia sét chói mắt lại yên ắng lặng lẽ giáng xuống, bắt buộc những người đang tiến đến phải lùi lại. Thời gian dần trôi, trời đất đổi tấm lụa hồng mỏng trên mình đi, thay bằng một lớp áo choàng đen. Trăng sao lại hiện trên bầu trời. Tia sét yên ắng lặng lẽ càng lúc càng sáng, ánh sáng như biến cả trời đêm thành ban ngày. Mỗi lần chớp lóe lên, sẽ có một người ngã xuống, rồi lại có người khác tiếp tục xông lên. Đêm tồi dần chuyển sang ban ngày. Phía trước Trần Cảnh vẫn là bóng dáng lúc trước, vẫn cứ đơn điệu và bình tĩnh xuất ra từng tia sét một. Trần Cảnh đột nhiên tỉnh táo lại. Hắn nhìn bóng dáng đứng trước người mình, gọi: - Sư tỷ. Diệp Thanh Tuyết quay đầu lại, cười khẽ, đáp: - Không có chuyện gì đâu, ngủ một giấc là tốt rồi. Trần Cảnh muốn nói sợ rằng nếu ngủ sẽ không tỉnh dậy được nữa, nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ nằm đó mà nhìn. Giờ hắn mới nhìn thấy rõ đám người các môn phái vây bắt ở phía xa, phát hiện số lượng quả nhiên rất nhiều, nhiều hơn lúc truy sát mình không biết bao nhiêu lần. Chẳng qua bọn họ cũng không tràn lên một lượt, mà từng người tiến đến. Hắn thấy đệ tử các môn các phái lần lượt bước lên, bị một tia sét của Diệp Thanh Tuyết đánh bại, rồi lại được người khác đưa trở về. Bẻ gãy nghiền nát, không kẻ nào chống đỡ được một chiêu, đó là ý nghĩ nảy sinh trong lòng hắn sau khi vừa tỉnh táo lại. Mà người đổ nhào xuống cũng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là tạm thời mất đi sức chiến đấu. Trần Cảnh còn phát hiện người xung quanh không ngừng tăng thêm, vây bọc lấy Diệp Thanh Tuyết từ rất xa. Hắn không khỏi nghĩ thầm, lẽ nào sư tỷ muốn đấu phép với từng người trong bọn họ? Hắn vừa mới nghĩ tới đây thì lại rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê tiếp. Hắn cảm giác mình đã nằm rất lâu dưới tàng cây, lại cảm giác như chỉ qua một lúc mà thôi. Đột nhiên, một tiếng sấm rền vang vọng bên tai, hắn chợt tỉnh táo lại, chỉ thấy Diệp Thanh Tuyết đứng trên không trung phía trên khu rừng, lấy tay chỉ lên trời. Trên bầu trời là một tia chớp như một con rồng bạc uốn lượn, khí tức hủy diệt bao trùm khắp cả một vùng trời đất. Mà trước mặt nàng là một đạo sĩ khoảng bốn năm mươi tuổi, mặc pháp bào màu trắng bạc, trong tay cầm một cây phất trần tơ trắng như tuyết. Lão nhìn sấm sét trên bầu trời, vẻ kinh ngạc hiện lên trong mắt lão, nhưng lập tức biến mất. Lão vẫy phất trần trong tay. Trong phút chốc, âm thanh của sấm sét chợt biến mất. Theo sự vung vẩy của phất trần, gió bỗng nổi lên. Đầu tiên chỉ là một chút gió nhẹ, sau đó càng lúc càng mạnh, chốc lát sau đã hình thành một lốc xoáy. Lá phong trên mặt đất cũng bị cuốn cả vào bên trong, rồi thoáng cái đã vỡ tan thành bột phấn. Vốn lốc xoáy vô hình, lúc này đã biến thành màu xám đen. Đám đệ tử tiên môn vây quanh bèn nhanh chóng lùi về sau, đa phần đều đang một người đỡ thêm một người, những người cần đỡ là bị Diệp Thanh Tuyết đánh bại. Rừng phong rung lắc, mây trên tầng trời cuồn cuộn, linh khí thiên địa thổi quét. Một tảng đá bị cuốn vào trong đó, lập tức hóa thành bột phấn. Những nơi lốc xoáy đi qua, gốc cây lớn cũng nát vụn thành tro bụi. Cơn lốc này xoáy thẳng đến Diệp Thanh Tuyết. Trần Cảnh há miệng muốn hô lớn, kiếm trong tay cũng đã giơ lên, ánh kiếm loang loáng. Diệp Thanh Tuyết vẫn đứng trên không trung, ngón tay chỉ trời cao, lớn tiếng niệm chú: - Cửu tiêu thần lôi, thiên uy huy hoàng, lấy thân dẫn hướng. Chớp lóe lên chói lòa, cả vùng không giam tăm tối trở nên sáng rõ chỉ trong tích tắc. Trời đất tựa hồ mất hết tiếng động, mọi con mắt đều tạm bị mù lòa, chỉ có một bóng người như được khắc thẳng vào trong con ngươi. Chỉ thấy một tia sấm sét sáng chói từ trên bầu trời đánh thẳng xuống Diệp Thanh Tuyết. Cùng lúc đó, lốc xoáy đen đã nuốt trọn Diệp Thanh Tuyết vào bên trong. -----oo0oo-----