Hoàng Đình
Chương 370
Dịch giả: †Ares†
Trong Linh Tiêu bảo điện, Diệp Thanh Tuyết một thân một mình ngồi trên vương tọa. Chiếc mặt nạ vàng khiến nàng có vẻ lạnh lùng đến khác thường. Nàng như không có sinh mệnh, hoặc như là ngủ say vĩnh viễn. Một thân áo bào trắng như tuyết, một đầu tóc đen như mực, trên đầu gối gác ngang một thanh kiếm. Vỏ kiếm vàng óng ánh, có khắc hai chữ Đế Vương màu đỏ đậm.
Nàng mở mắt, trong mắt không có hào quang, chỉ có bình tĩnh, tĩnh như là hồ nước cuối thu, không sóng không gợn. Nàng đột nhiên vươn tay tới trước người, điểm một cái. Gợn sóng bỗng xuất hiện trong không khí. Trong gợn sóng hiện lên từng đường nét ngang dọc đan xen. Lần lượt mỗi hai đường đan xen lại có một giao điểm như tinh thạch. Tổng cộng có mười bốn đường ngang dọc, ngang bảy dọc bảy, tạo thành bốn mươi chín giao điểm. Nhìn qua mỗi giao điểm đều giống như một cái bia đá nho nhỏ, mới nhìn giống như tinh thạch xem giữa vào hư vô. Phần cuối của mười bốn đường nét ngang dọc vẫn còn có, chỉ là Diệp Thanh Tuyết không cách nào để bọn chúng hiện hết, liếc mắt nhìn qua giống như là một bàn cờ không trọn vẹn.
Sóng gợn biến mất, từ giữa các đường nét lại có sương mù nhàn nhạt xuất hiện. Trần Cảnh từ ngoài đi đến. Hắn nhìn Diệp Thanh Tuyết liên tục khuấy động những đường ngang dọc trước mắt, nói:
- Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ.
- Không hoàn chỉnh.
Diệp Thanh Tuyết nói.
Trần Cảnh nói:
- Đệ biết. Chu Thiên Tinh Đấu trận có ba trăm sáu mươi lăm tấm bia tinh thần, lại thêm một tấm chủ tinh là bia Thái Dương tinh thần tức là ba trăm sáu mươi sáu tấm bia. Mà sư tỷ chỉ có bốn mươi chín tấm.
- Không chỉ là như vậy.
Diệp Thanh Tuyết nói. Nói xong, nàng lại lặng im. Trần Cảnh nhìn kỹ từng bia đá nho nhỏ đều có tên các ngôi sao trên đó. Nhìn hết bốn mươi chín cái, hắn cũng không thấy bia thần Ti Vũ của mình ở trong.
Bia thần Ti Vũ thông qua tín ngưỡng tế luyện rót vào, hôm nay đã khác với lúc vừa đạt được. Trần Cảnh thông qua bia thần này có thể càng dễ dung hợp với trời đất. Đồng thời hắn cũng đã biết bia thần Ti Vũ này theo lúc ban đầu đến giờ biến đổi thế nào.
Ba trăm sáu mươi lăm bia tinh thần sẽ tạo thành Chu Thiên Tinh Đấu đại trận. Nhưng mà tế luyện thuở ban đầu là từ một long tộc chi thứ thời kỳ Hồng Hoang. Nếu nói chính xác, thì đó là đại thần thông từng được Thương Long tự mình chỉ điểm, pháp lực thần thông đều cực kỳ cường đại. Đại thần thông này nhiều năm ẩn trong biển sâu, nguyên hình là thuồng luồng, nhưng vẫn không có hóa rồng. Nếu là trước đây, Trần Cảnh sẽ không giải thích được vì sao không hóa rồng, mà hiện giờ thì đã hiểu. Sinh linh thế hệ đầu tiên trong trời đất đều có kiêu ngạo của chính mình, cũng có được đạo và truy cầu của chính mình. Bọn họ có thể hỏi đạo Thương Lương, lại sẽ không đi hóa rồng.
Con thuồng luồng ở biển sâu kia tên cũng là Giao. Tại thời điểm yêu tộc Thiên đế Đế Tuấn lấy núi Bất Chu lập Thiên đình, Giao cũng thành một vị yêu thần, tế luyện bia thần Ti Vũ. Hiện tại Trần Cảnh biết, kỳ thực ngoại trừ ba trăm sáu mươi sáu bia chủ tinh, còn có các bia tinh thần khác. Ví dụ như dưới bia thần Ti Vũ còn có bia thần Kinh Hà, hay một số bia thần ở trong những vùng sông nước khác. Đây đều là từ Giao lấy bia thần Ti Vũ đứng đầu sắc phong. Đương nhiên, tất cả chuyện này khẳng định đều từ Đế Tuấn an bài. Phương thức tế luyện bia thần Ti Vũ khẳng định có chỗ khác biệt với các bia thần khác, ít nhất là khác với bia Thái Âm (mặt trăng).
Diệp Thanh Tuyết lúc này đột nhiên hành động. Trần Cảnh biết nàng muốn phong thần rồi. Đang lúc Trần Cảnh nghĩ như vậy, Diệp Thanh Tuyết bỗng hơi nghiêng người về phía trước. Toàn bộ Linh Tiêu bảo điện theo cái nghiêng này nháy mắt biến thành hư vô. Diệp Thanh Tuyết từ trên chín tầng trời hạ xuống, Đế Vương kiếm nắm trong tay trái, tay phải lấy ngón tay như kiếm, bay ngược xuống mặt đất.
Áo trắng bay trong gió, giống như không hề có trọng lượng. Khí tức như khói mây cộng với chiếc mặt nạ màu vàng trên mặt càng khiến Diệp Thanh Tuyết được phủ lên một tầng sắc thái thần bí.
Từ trên trời bay xuống.
Trần Cảnh theo sát phía sau. Lúc Diệp Thanh Tuyết còn chưa đeo mặt nạ lên, hắn từng nói muốn trợ giúp nàng phong thần. Dựa vào cảnh giới hiện tại của hắn, có thể nhìn ra được, Diệp Thanh Tuyết căn bản không phải là bay thẳng tắp xuống, mà là theo một loại quỹ tích tuần hoàn nào đó trong trời đất.
Phía trước xuất hiện một ngọn núi. Diệp Thanh Tuyết hạ xuống, xuyên núi mà qua, tiến vào trong một động phủ. Trong động phủ có một người dáng tiên phong đạo cốt đang tu hành. Khi Diệp Thanh Tuyết đột nhiên xuất hiện, người này thất kinh. Diệp Thanh Tuyết dùng ngón tay điểm lên trán người này. Trên trán người này lập tức lóe lên một hoa văn hình bia tinh thạch rồi biến mất. Trong tiếng kinh hô, người nọ hóa thành một điểm sáng, biến mất. Diệp Thanh Tuyết phóng người lên, chìm vào trong núi, lần nữa bay lên chín tầng trời, lại tiện tay điểm một cái vào trong hư không, Linh Tiêu bảo điện đã xuất hiện. Mà Diệp Thanh Tuyết thì trở lại trên vương tọa kia.
Nhấc tay điểm lên hư không trước mặt, Chu Thiên Tinh Đấu đồ với những đường nét ngang dọc lại lần nữa xuất hiện. Chỉ là lần này bất đồng, nàng tiếp tục điểm lên một cái bia tinh thần trên đó. Bia tinh thần kia hóa thành một dải núi liên miên. Trần Cảnh cũng theo Diệp Thanh Tuyết trở về. Hắn nhìn thấy dãy núi này chính là dãy núi vừa rồi Diệp Thanh Tuyết đi qua. Diệp Thanh Tuyết lại lần nữa nhắm hai mắt lại. Trần Cảnh biết nàng là thông qua phương thức này để Chu Thiên Tinh Đấu chân chính sống lại. Lúc trước Chu Thiên Tinh Đấu đại trận tuy vẫn luôn hiện hữu, nhưng dù sao vẫn không bị người khống chế.
Hiện tại Diệp Thanh Tuyết muốn phong thần, hiển nhiên là muốn phong nhập người tu hành vào mỗi bia tinh thần. Bất kể là nhân loại hay là yêu loại, hoặc là ma vật, đều không quan trọng.
Diệp Thanh Tuyết có thể có được một tấm Tinh Đấu đồ không đầy đủ như thế này là bởi vì nàng có được Linh Tiêu bảo điện. Trần Cảnh tin tưởng, ngoài nàng ra, năm đại đế còn lại nhất định cũng có thứ này. Chẳng qua không biết bọn họ nắm giữ bao nhiêu.
Diệp Thanh Tuyết đưa tay chạm lên đồ ảnh dãy núi liên miên kia, từ đó lĩnh ngộ dung hợp biến hóa và bản nguyên của trời đất. Trần Cảnh đột nhiên hiểu được, cách làm của Diệp Thanh Tuyết giống như Đế Tuấn năm đó, hoặc có thể nói là trực tiếp đánh cắp, hay nhẹ nhàng hơn là kế thừa thành quả của Đế Tuấn. Hắn tin rằng, ngoài nàng ra, năm đại đế kia cũng có thể như vậy. Chỉ là những người này hẳn sẽ có bất đồng.
Trong lúc hắn nghĩ suy, Diệp Thanh Tuyết đột nhiên nhấn một cái vào trong hư không. Đáy Linh Tiêu bảo điện đột nhiên hóa thành hư vô. Diệp Thanh Tuyết lại bay ngược từ trên trời cao xuống. Lần này, Trần Cảnh cũng không có đi theo mà đứng ở nơi đó, nhìn Diệp Thanh Tuyết hóa thành một hạt bụi trắng, biến mất tại hư vô.
Tuy rằng hắn đứng ở nơi đó, nhưng trong miếu thần, Trần Cảnh lại mang bia thần Ti Vũ câu thông trời đất, còn phân tâm tế luyện con mắt tiên thiên kia.
Diệp Thanh Tuyết lần nữa xuất hiện trên vương tọa ở Linh Tiêu bảo điện. Tay nàng lại điểm trước mắt một cái. Lại là những đường nét ngang dọc xuất hiện, sau đó nàng tiện tay điểm lên bia tinh thần. Bia tinh thần hóa thành một đồ ảnh núi sông.
Trong Linh Tiêu bảo điện, cảnh tượng ngày đêm lần lượt thay đổi. Trần Cảnh thấy Diệp Thanh Tuyết đã ngồi ở chỗ kia không động đậy ba mươi bảy ngày. Tới ngày thứ ba mươi chín, Diệp Thanh Tuyết lần nữa bay xuống. Trong nháy mắt, phần đáy của Linh Tiêu bảo điện hóa ra một cái động trong hư vô. Trần Cảnh có thể nhìn thấy gió cùng mây đang gào thét.
Phong thần.
Trần Cảnh không nghĩ Diệp Thanh Tuyết lại dùng phương thức này tới phong thần, trực tiếp tìm kiếm những người tu hành trong núi bên dưới mặt đất. Sau đó trên những bia tinh thần kia sẽ lần lượt hiện ra cảnh tượng thành trì ở nhân gian. Trần Cảnh biết rõ, khẳng định là Diệp Thanh Tuyết đã phong một vài đại Thành Hoàng có tín ngưỡng tại nhân gian. Nhưng suy xét qua thì lại thấy bình thường vô cùng. Diệp Thanh Tuyết không có khả năng sẽ đi truyền đạo, sẽ không đi phong những người tu hành phổ thông làm thần linh, sau đó đợi họ đạt được tín ngưỡng, thành tựu thần vực, cuối cùng mới khiến Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ chân chính hiển hóa. Nàng trực tiếp lấy sẵn từ trong trời đất, chẳng qua như vậy không thể nào tránh được sẽ không đắc tội các đại đế khác.
Khi nàng muốn bay xuống lần thứ ba thì bị ngăn cản. Ngăn cản nàng là Yêu đế, cũng chính là Tử Vi đại đế.
Một luồng hào quang đỏ đậm từ trong hư vô phóng tới, bay thẳng đến hai mắt Diệp Thanh Tuyết. Đế Vương kiếm trong tay Diệp Thanh Tuyết ra khỏi vỏ, một kiếm chặt đứt hào quang kia. Thân hình của nàng vẫn nguyên một tư thế cũ, kiếm đã lại về bao.
Trong tích tắc hào quang đỏ sậm từ Tử Vi đại đế bị chém đứt, liền có một cái tiểu hồ lô bằng ngọc thạch từ trong hư vô nhảy ra. Hồ lô chuyển động trong hư không, hóa thành một người mặc áo bào màu đỏ tím, đầu đội mũ đế vương tím, đeo đai lưng đỏ tím, trên đai lưng có hoa văn ngôi sao.
- Ai cũng nghĩ đến đại đạo, ai cũng muốn bất hủ trên thế gian này. Ngươi muốn, chúng ta đều muốn, nhưng mà ngươi không nên cướp đoạt hết của người khác.
Tử Vi đại đế nói.
Diệp Thanh Tuyết không lên tiếng. Chiếc mặt nạ vàng trên mặt nàng tản ra ánh sáng lạnh như băng.
Tử Vi đại đế sắc mặt lạnh lùng, trong mắt chớp động ánh sắc lạnh.
Một bàn tay đá thật lớn từ trên trời áp xuống, giống như là tay của thiên đạo, che phủ cả bầu trời. Trong lòng bàn tay, một con mắt dường như là mắt của trời xanh, nhìn chăm chú mọi người trên thế gian.
Diệp Thanh Tuyết vọt người mà đi. Tử Vi đại đế muốn ngăn cản, thì bàn tay kia đã chộp tới. Tử Vi đại đế lộ vẻ tức giận, hai mắt bắn ra hai luồng đỏ đậm, phóng tới con mắt ở bên trong chưởng đá kia. Còn Diệp Thanh Tuyết thì đã sớm biến mất.
Ngay khi hai luồng đỏ đậm kia bắn vào thì chưởng đá đột nhiên ngừng lại. Thế nhưng bàn tay đó cũng chỉ ngừng một thoáng ngắn ngủi, sau đó lại tiếp tục ép xuống. Tử Vi đại đế híp mắt lại. Tuy trên mặt ông ta không có biến hóa gì nhưng trong lòng lại phi thường khiếp sợ. Ở mấy năm trước, khi Trần Cảnh và Thạch Nham đánh lén ông ta trong Tử Vi điện, cuối cùng, một người bị giết lại sinh tử không rõ, còn một người bỏ chạy thục mạng.
Mà hiện tại, Trần Cảnh này lại không hề e ngại ông ta. Điều này khiến ông ta không thể không khiếp sợ. Từ bàn tay kia, ông ta còn cảm thụ được lực lượng cường đại, chấn động tâm linh.
Lại tại lúc này, đỉnh đầu ông ta xuất hiện một khoảng trời sao mông lung.
Trời sao vừa hiện, liền có âm thanh hô:
- Thỉnh bảo bối xoay người.
Theo âm thanh này xuất hiện, bàn tay lớn kia nháy mắt vỡ nát. Lại có một làn khói đen theo gió xuống, hóa thành người, chính là Trần Cảnh.
Hai người trầm mặc, đứng thẳng ở trong hư không, giống như muốn đứng đến cả trăm ngàn năm sau. Cuối cùng Tử Vi đại đế mở miệng trước. Chỉ nghe ông ta nói:
- Nghĩ không ra ngươi sẽ nghe lệnh của nàng.
- Đây không phải là nghe lệnh.
Trần Cảnh nói.
- Báo đáp?
Tử Vi đại đế nói.
- Hứa hẹn.
Trần Cảnh nói.
- Vậy ngươi có biết nàng hiện tại là ai không? Tại thời điểm nàng đeo lên mặt nạ Đế Giang, nàng đã không phải sư tỷ của ngươi nữa rồi, mà là một Diệp Thanh Tuyết chỉ truy cầu đại đạo. Ngươi không cần tiếp tục thực hiện bất kỳ lời hứa nào.
Tử Vi đại đế nói ra.
- Ta hứa với sư tỷ, không phải với nàng.
Trần Cảnh nói.
- Vậy ngươi có biết điều này sẽ để ngươi rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục hay không?
Tử Vi đại đế nói.
- Vì sao? Nàng truy tầm vết tích đại đạo có gì không đúng?
Trần Cảnh nói.
- Bởi vì phương thức truy tầm đại đạo của nàng sẽ phá hỏng con đường của người khác. Mà ngươi, là người hộ đạo của nàng, cho nên trước lúc nàng chết, ngươi nhất định phải chết.
Tử Vi đại đế nói.
Trần Cảnh lại như không có bất luận cái gì kinh ngạc, nói:
- Sẽ phá hỏng con đường của người nào?
- Ngũ đế khác trong lục đế.
Tử Vi đại đế nói.
Hôm nay Tử Vi đại đế và Trần Cảnh nói nhiều như vậy. Nhìn dáng vẻ của ông ta tựa hồ còn rất nhiều lời muốn nói, khiến Trần Cảnh vô cùng ngạc nhiên. Như vậy tinh thần của hắn không thể ngừng phiêu diêu ra ngoài chín tầng trời.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
60 chương
4966 chương
30 chương
110 chương
17 chương
54 chương