Hoàng Đình

Chương 368

Dịch giả: Hoangtruc oOo Khi tất cả mọi người, kể cả lão Tiếu đều quỳ rạp xuống đất bái lạy Thừa, chỉ có Diệu Mục đại pháp sư còn đang gắng gượng. So với những người khác đang run rẩy quỳ trên đất, y chỉ lùi lại hai ba bước, lại đang gắng gượng cố không lùi bước nữa. Y chính là đại biểu của Phật tổ, là Linh Sơn cực lạc. Tuy rằng y chưa từng đi qua núi Linh Sơn, cũng chưa từng gặp qua thế giới cực lạc, nhưng thế giới cực lạc Linh Sơn vẫn luôn một mực ở trong lòng y. Lúc còn ở quê nhà, hàng ngày y đều trèo lên một ngọn núi không tính là cao cách khá xa nhà mình, nằm rạp triều bái về phía mặt trời không biết bao nhiêu lần. Y cho rằng ánh sáng lúc mặt trời vừa mọc chính là ánh sáng ngời từ hai mắt Phật tổ phát ra. Trong lòng y không cho phép chuyện thế giới cực lạc Linh sơn bị khinh nhờn, càng không cho phép người khác khinh nhờn Phật tổ. Mà hiện tại, đang có người bất kính Phật tổ ngay trước mặt y, điều này là không thể dung thứ được. Y tụng niệm một đoạn vịnh xướng của “Cực Lạc Trường Sinh kinh”, bài kinh mà một đại hòa thượng dạy cho mình. Từ lúc nghe được bài kinh văn này, y lập tức bị chinh phục. Mỗi lần y niệm xướng, trước mắt đều sẽ hiện lên một thế giới cực lạc, trong đó không có bi thương, không có phiền não, cũng không có nhân gian bệnh khổ. Chỉ có cực lạc và trường sinh. - Không ai có thể cao giọng lớn tiếng trước mặt Phật tổ như vậy được, thần linh cũng không được. Một người toàn tâm thờ phụng một thần linh, thì thần linh khác đã không cách nào ở trong tâm người đó được nữa. Diệu Mục đại pháp sư cũng tương tự vậy. Chỉ khi y ngẩng đầu nhìn tòa miếu thần tịch mịch hiện ra trong vầng sáng từ đỉnh đầu Thừa, một luồng thần uy đập vào mặt y, lay động tâm linh, tích tắc đánh tan tín ngưỡng cùa y với Phật tổ. Diệu Mục đại pháp sư bèn lùi lại vài bước, té ngã trên mặt đất, miệng há thật to, như thể đang có thứ gì đó chèn chặt trong lòng khiến cho y không thể thở nổi. Vầng sáng tản đi, chỉ còn lại Thừa đứng đó. Thế nhưng trong mắt mọi người, hắn đã không còn là Thừa nữa. Trước ánh mắt kính sợ của mọi người nhìn mình, Thừa phát hiện thế giới của mình đã bị đảo lộn rồi. Bọn họ rời đi, người rời đi sau cùng chính là Diệu Mục đại pháp sư. Nhìn qua, bộ dạng y đã trở nên ngu dại, tín ngưỡng bị phá vỡ đã vượt qua ngưỡng chịu đựng của y. Ánh mắt người nhà Thừa cũng thay đổi, không ai gọi hắn đi làm việc nữa, thậm chí đối xử với hắn cũng đầy cung kính như đối với một vị khách đầy tôn quý. Dần dần, Thừa cảm thấy cuộc sống của mình thật phiền toái. Hắn không muốn sống mãi như vậy, không muốn ở lại nhà mình, cũng không muốn ở trong thành này nữa, thế nhưng hắn lại chẳng rõ mình sẽ đi đâu. Cho nên mỗi ngày hắn đều ở trong phòng, nhắm mắt tụng niệm “Thần Minh Thủ Thân kinh”. Từ hôm đó, sau khi niệm ra trọn vẹn “Thần Minh Thủ Thân kinh” học được trong mộng, hắn đã có thể nhớ kĩ, cũng thỉnh thoảng tụng niệm. Mỗi lần hắn trốn trong phòng tụng niệm, bên trong đều có vầng sáng tản ra. Điều này lại càng khiến lão Tiếu thêm kính sợ. Mãi đến một ngày, Diệu Mục đại pháp sư mang theo dáng dấp đầy kính sợ tìm tới, nói: - Vì sao không dựng nên một tòa miếu thần hả? Nếu đã có miếu thần, thì thần linh coi như có thể được hưởng nhang khói chúng sinh. Lời của Diệu Mục đại pháp sư như đã mở ra một con đường mới trong hoàn cảnh đầy tù túng, không biết phải phát tiết ra ngoài thế nào của Thừa. Xây dựng miếu thần không phải là chuyện đơn giản, thế nhưng một người đã có tín ngưỡng, có thể vì tín ngưỡng của mình mà cực kỳ kiên trì, nghị lực. Trong mắt lão Tiếu, con trai cả Thừa của mình đã thật sự thay đổi. Hắn vốn luôn trầm mặc biến thành thần bí, rồi từ thần bí trở nên cao xa khiến lão không cách nào cảm nhận được đó là thằng con trai gắn bó với mình suốt mười tám năm qua nữa. Trong lòng lão Tiếu chỉ còn đầy một lòng kính sợ. Thừa bắt đầu giảng giải truyền bá “Thần Minh Thủ Thân kinh” trong thành. Từ lần hắn hiển lộ thần dị dưới chân núi Liên Vân và ở nhà mình trước kia mà có không ít người bắt đầu thờ phụng vị thần mà Thừa đang thờ phụng, cũng đã bắt đầu học “Thần Minh Thủ Thân kinh”, mỗi sáng tối đều tụng một lần. Khi Thừa nói muốn dựng một miếu thần dưới chân núi Liên Vân, đã có không ít người tình nguyện xuất lực hoặc xuất tiền. Miếu thần được dựng dưới chân núi Liên Vân, bên bờ đầm nước đen. Không ai trong bọn họ biết mình đang thờ phụng thần gì. Có một số người tụng niệm “Thần Minh Thủ Thân kinh” được vài ngày, tâm niệm trầm tĩnh có thể nhìn thấy một tòa miếu thần trong hư vô, trên miếu trống trơn, không thấy viết gì cả, thậm chí còn không có cả bảng hiệu. Miếu thần tĩnh mịch như có thể chứa được toàn bộ trời đất, lại như chỉ tồn tại duy nhất một vị thần linh. Ngay khi miếu thần được kiến lập tại nơi mà lão Tiếu gặp phải yêu vật dưới chân núi Liên Vân, thì trong Vạn Yêu cốc ở miếu này cũng có một tòa miếu thờ Cửu Diệu tinh quân được dựng lên. Miếu Cửu Diệu tinh quân này không lớn lắm, cũng không tính là đẹp đẽ bắt mắt nhưng phía trên ứng với các ngôi sao, phía dưới ứng với linh lực địa mạch, còn được bầy yêu trong núi tế tự liên tục ba ngày. Rốt cuộc luồng thần niệm của Cửu Diệu tinh quân có hàng lâm xuống miếu thần này hay không thì bọn chúng vẫn thắc mắc không rõ, thế nhưng miếu này thật sự đã hoàn toàn khác trước rồi. Trong ngoài tòa miếu có một vị đạo gì đó bao phủ mà không thể nào nói rõ được. Ngay khi miếu Cửu Diệu tinh quân vừa được dựng xong, yêu vật Bạch Diện cũng được khiêng vào bên trong. Thế nhưng lúc này Bạch Diện vẫn cứ co người dưới mặt đất, toàn thân run rẩy như đang gặp phải ác mộng. - Vì sao Bạch Diện lại sợ hãi như vậy? Trong lòng nó có thứ gì khiến nó sợ hãi như thế? Báo yêu đứng cạnh Hồ lão, đồng thời đứng cách miếu Cửu Diệu tinh quân không xa, bèn hỏi. Hồ lão trầm ngâm một lúc, sau đó mới đáp. Lời nói lại không ăn nhập gì cả. - Nhìn miếu tinh quân này cũng biết, tín ngưỡng đã sinh, nguyện lực đã tụ. Ài… Hồ lão nói. - Hồ lão, vậy sao lại thở dài? Báo yêu hỏi. - Ta thở dài là vì không nghĩ Bạch Diện lại gặp phải thần linh cường đại như vậy. Đôi mắt của Hồ lão chớp động đầy trí tuệ, lại vô cùng thâm sâu. Lão nói tiếp: - Cửu Diệu tinh quân không cách nào khu trừ nỗi sợ hãi với vị thần linh kia trong lòng Bạch Diện. Không chỉ vì Bạch Diện gặp phải vị thần linh kia quá cường đại, mà vì đã qua một khoảng thời gian dài, nỗi sợ hãi của Bạch Diện với vị thần linh kia đã thâm nhập vào tận linh hồn nó. - Sợ hãi? - Sợ hãi cũng là một loại tín ngưỡng. Hồ lão chậm rãi nói. Lời của Hồ lão như bị vị thần linh nơi xa xăm kia nghe được, trong miếu Cửu Diệu tinh quân đột nhiên có một vầng sáng bùng lên, chợt lóe rồi biến mất. Thế nhưng cả Hồ lão và báo yêu đều cảm nhận rõ ràng bên trong vầng sáng đó lộ ra hai luồng thần uy khác hẳn nhau. Thậm chí những kẻ khác không ở quanh miếu Cửu Diệu tinh quân cũng cảm nhận được, mỗi kẻ phủ phục trên mặt đất. Bọn nó chỉ cảm thấy có một luồng khí tức uy nghiêm mà lạnh như băng ép vào lòng mình, sinh mệnh mình trong tích tắc đó như không thuộc về mình nữa. Thế nhưng, trong lòng đám yêu cũng đồng thời nảy sinh ra một luồng ý niệm: - Cửu Diệu tinh quân hiển linh rồi, người nào sẽ thắng đây? Xem như bọn nó đã đưa tay thúc đẩy trận chiến giữa hai vị thần linh cao cao tại thượng, tuy rằng cách biệt bởi hư không vô tận nhưng vẫn đầy trần trụi thực tế. Nhìn qua chỉ như một ý niệm trong chớp mắt, lại là một cuộc sát phạt đầy kịch liệt. Vầng sáng tản đi. Bọn nó nhìn thấy tầng tín ngưỡng do đám yêu tế tự miếu Cửu Diệu tinh quân đã tán đi mất. Bọn nó lại không biết, tín ngưỡng vĩnh viễn không biết mất, dù có tản đi thì cũng không biến mất trong trời đất mà lắng đọng nơi hư vô. Chúng từ trên thân vị thần này tản đi, rồi có thể tụ tập lại trên người vị thần linh khác. - Cửu Diệu tinh quân thua rồi. Nhìn bộ dáng miếu thần, trong lòng đám yêu ở Vạn Yêu cốc đều hiện lên dòng suy nghĩ như vậy. Báo yêu và cáo yêu bước nhanh tới trước cửa miếu Cửu Diệu tinh quân, nhìn vào thấy Bạch Diện vẫn nằm trên mặt đất. Thỉnh thoảnh người nó lại run lên một trận. Đám yêu còn lại cũng đi tới miếu Cửu Diệu tinh quân. Kẻ nào kẻ nấy đều yên lặng không nói lời nào, ánh mắt ánh lên vẻ kinh hoảng. Với đám yêu bọn chúng mà nói thì thần thông pháp lực, lực lượng chính là tín ngưỡng thâm sâu nhất, sùng bái từ nguyên thủy nhất. Nhưng đó cũng là thứ dễ bị lực lượng của người khác chinh phục nhất, cho nên mới có một tín ngưỡng khác, đó là tín ngưỡng với Thiên đế Yêu tộc từng nhất thống thiên hạ, sau lại tới Thái Tử Yêu tộc Tử Vi đại đế. Chẳng qua với những tiểu yêu bọn chúng mà nói thì Tử Vi đại đế quá xa xôi, cho nên bèn lui xuống một bậc, tế tự thần tướng dưới trướng của Đại đế. Không nghĩ tới đệ tam thần tướng lại không địch lại vị thần linh khiến Bạch Diện sợ hãi kia. Nhìn toàn thân Bạch Diện run rẩy từng cơn, bọn nó như nhìn thấy bản thân trong tương lai. Đột nhiên bọn nó cảm thấy không chút an toàn nào, nếu bản thân gặp chuyện như vậy thì phải làm thế nào đây? Ai mới có thể cứu được mình đây? Chẳng lẽ cứ sợ hãi như thế mà chết đi sao? Bọn nó không muốn, cho nên đều đưa mắt nhìn về phía Hồ lão. Hồ lão là một kẻ không rõ thần thông pháp lực nhưng lại tới từ thánh địa tu hành của Hồ tộc núi Thanh Khâu, là trí giả. - Đúng là cũng có cách đấy. Hồ lão bèn chậm rãi nói. - Cách gì đây hả? Hồ lão, mau nói đi a. Có rất nhiều yêu trong bọn vội vàng giục. Hồ lão mới nói tiếp: - Cửu Diệu tinh quân đã là người có đại thần thông đứng thứ ba ở cung Tử Vi. Trên ngài ấy chỉ có đệ nhị thần tướng Hoang Nguyên và tên phản bội Yêu tộc ta, Cầm ma Thạch Nham. - Ý Hồ lão là, đệ nhị thần tướng? Có yêu hỏi. - Ha ha, có lẽ mọi người không biết, đệ nhị thần tướng Hoang Nguyên xuất thân từ núi Thanh Khâu. Tin tức này của Hồ lão khiến bọn nó đầy kinh ngạc, chỉ nghe lão nói tiếp: - Mà ngài ấy chính là một vị đệ tử hộ điện trong điện miếu Tô nương nương. Nếu có thể lập miếu Tô nương nương tại đây, không chỉ khiến Bạch Diện chuyển nguy thành an, mà còn có thể phù hộ chúng ta. Tất nhiên lúc này không ai nói gì, chỉ gật đầu đồng ý, cũng không ai phát hiện khóe miệng Hồ lão khẽ nhếch lên ý cười. Vừa nhìn Bạch Diện, lão đã biết nó gặp phải người nào rồi. Lão đến từ núi Thanh Khâu, có một loại phép thuật có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng người lúc kẻ đó vô ý. Lão đã thấy ký ức của Bạch Diện bị Thừa làm kinh sợ phải lùi lại, lúc đó lão đã nhìn thấy một tòa miếu thần trong mắt nó. Cũng may lão đến từ núi Thanh Khâu, không thờ phụng Đại đế mà thờ Tô nương nương, hơn nữa lão cũng từng nhận được sắc phù của Tô nương nương nên khi nhìn thấy tòa miếu không bị trấn nhiếp như Bạch Diện. Lão chỉ cảm nhận uy nghiêm chấn động thẳng vào trong tâm linh chứ không bị sợ hãi bất an. Lão biết rõ hiện nay không có bao nhiêu thần linh thần diệu đến mức chỉ phủ xuống một luồng ý thức có thể giải cứu được Bạch Diện. Mười vị thần tướng của yêu tộc là không thể, chỉ có Đại đế có khả năng. Cho nên Hồ lão mới không để mọi ngươi xây dựng miếu Đại đế, mà chỉ dựng miếu đệ tam thần tướng Cửu Diệu tinh quân. Lão nhớ Tô nương nương đã từng nói: - Trong thiên hạ hiện nay, tinh thông tín ngưỡng nguyện lực nhất có lẽ không ai ngoài người sáng lập ra thế giới cực lạc Linh Sơn, có lẽ hiện tại bên trong thế giới cực lạc đó vẫn có nhân vật lợi hại. Ngoài ra, còn có ta. Nhưng tín ngưỡng của ta khó vượt khỏi Thanh Khâu, tuy có thủ đoạn đáp ứng tín nguyện chúng sinh, lại không thể thi triển tín nguyện chúng sinh được. Cho nên, ta xem ra trong thiên hạ này, người có thể vận dụng lực lượng tín nguyện đi được xa nhất chỉ có Trần Cảnh ở Kinh Hà mà thôi. Nếu người này đạt được tín nguyện của chúng sinh, thành tựu sẽ vô hạn. Lúc ấy, tuy rằng Hồ lão không dám có bất kì dị nghị gì khi nghe Tô nương nương đánh giá hắn cao như vậy, như sâu trong nội tâm vẫn có chút không tán thành. Tới lúc này, khi Bạch Diện gặp phải người thờ phụng Trần Cảnh thì lão mới chân chính cảm nhận được hắn cường đại thế nào, chỉ một cái liếc mắt mà thần uy đã chấn động thẳng đến linh hồn. Lão rời núi nhằm truyền bá tín ngưỡng cho Tô nương nương. Mà tòa miếu thờ đã thành, chỉ cần khu trừ nỗi sợ hãi Trần Cảnh trong lòng Bạch Diện là xong mọi chuyện, lão tin rằng Tô nương nương làm được. Quả nhiên, ba ngày sau, sau khi đại tế miều thờ Tô nương nương lần nữa, miếu lại có thần quang bao phủ. Sau một ngày một đêm, Bạch Diện từ bên trong đi ra. Không ai biết rõ trong người Bạch Diện đã xảy ra tranh đấu thế nào, bởi dù sao chuyện xảy ra cũng rất yên lặng. Sau khi tình trạng Bạch Diện tốt rồi, có yêu trong Vạn Yêu cốc nói muốn xuống núi tìm nhân loại kia, muốn để gã phải đẹp mặt một chuyến, không để gã xem thường Yêu tộc như thế được. Tất nhiên lời này được rất nhiều yêu tán thành, chẳng qua lại không có bao nhiêu yêu chân chính rời núi cả. Bởi đa số yêu nơi đây đều là tiểu yêu chưa hóa hình, vì vậy chỉ có Hồ lão mang theo Bạch Diện, báo yêu và sói yêu xuống núi. Ngay thời điểm bọn nó xuống núi, có hai người đang ngồi trong một gian phòng trong thành Thành Thượng bàn chuyện. Một người là Diệu Mục đại pháp sư, còn người kia là một đại hòa thượng mặc tăng bào rộng thùng thình, đầu có ba điểm giới sẹo, thoạt nhìn như thể ông ta đã trải qua vô số tang thương. Diệu Mục đại pháp sư nói: - Tôn giả, ta đã điều tra xong mọi thứ về hắn. Hóa ra hắn chỉ là một tên mới có tín ngưỡng mà thôi. Giọng điệu của y đầy vui vẻ. Thế nhưng Tôn giả trước mặt ông ta lại nói: - Ngươi vừa bị một người mới có tín ngưỡng đánh tan tín ngưỡng trong lòng mình. Diệu Mục đại pháp sư nghe xong, sắc mặt chuyển sang xám xịt. - Ngươi nói một chút xem, lúc đó nhìn thấy gì, nghe thấy gì, mà cảm nhận được cái gì? Tôn giả kia lại hỏi. Diệu Mục đại pháp sư vội vàng kể: - Lúc ấy chỉ thấy một tòa miếu thần u ám thâm sâu, như thể là một tòa miếu thần duy nhất trong trời đất, như một vị chúa tể thiên địa vậy. Y như thể lâm vào trong khủng hoảng ngày đó, cũng không phát hiện gương mặt của Tôn giả khẽ biến sắc, chỉ nói tiếp: - Còn nghe thấy một tràng âm thanh như sấm động, a, không … có lẽ giống với tiếng kiếm ngân vang … không giống lắm, cũng không rõ là âm thanh gì, chỉ biết là đầu óc ông ông lên. Rồi không còn nghe thấy âm thanh gì nữa, như thể có người gào to váng tai vậy. - Vị thần linh không rõ tên tuổi kia, thật sự quá lợi hại. Diệu Mục đại pháp sư mới chốt lại một câu cuối cùng. - Hừ, không phải thần linh đó quá mức lợi hại, trước mặt Phật tổ thì mọi thần linh đều là hư vọng. Thật ra là do lòng tin của ngươi không vững chắc, cho nên tín ngưỡng trong lòng mới bị phá vỡ. Không phải Phật tổ không bằng thần linh của đối phương, mà là ngươi không bằng Tiếu Thừa. - Nhưng hắn … hắn… hắn chỉ là một kẻ mới có tín ngưỡng. Đến tên thần linh kia mà hắn còn không biết. Diệu Mục đại pháp sư vội nói. - Nhưng mà hắn một lòng tin tưởng vững chắc. Hắn tin rằng thần linh mình thờ phụng sẽ trợ giúp hắn. Hắn tin bao nhiêu, sẽ nhận được lực lượng lớn đến bấy nhiêu. Cả người Tôn giả chợt ngay ngắn lại. Còn một điểm ông ta không nói ra, là lúc đó Tiếu Thừa bị lửa giận bao phủ, bị đẩy vào trong tuyệt cảnh, nên hắn chỉ còn cách duy nhất là ký thác vào vị thần linh ở sâu trong lòng. Đó là hi vọng duy nhất của hắn. Cho nên hắn mới bộc phát ra nhiều thần lực như vậy, hơn nữa còn đầy ý vị công kích. Tôn giả thong thả mà đầy trang nghiêm nói: - Ngày mai, ta đi gặp hắn. ----- oOo -----