Hoàng Đình
Chương 361
Dịch giả: Hoangtruc
Trước thanh kiếm hạ xuống từ trong Luân Hồi Ngọc Bàn này, Trần Cảnh cảm thấy mình thật bé nhỏ và vô lực. Cho dù là lúc nào đi nữa, hắn cũng chưa từng có loại vô lực thế này qua, đến tâm tình giãy giụa cũng không có. Ngay khi hắn cho rằng mình bị thanh kiếm này chém đứt đầu, vạn kiếp bất phục thì linh hồn hắn trong tích tắc như bị đông cứng lại. Đột nhiên trong thân thể hắn có thứ gì đó trào dâng. Hắn không biết đó là thứ gì, nhưng bức vẽ về lão kiếm khách lại hiện lên trong đầu hắn, vẫn là ở bên bờ Huyết Hà. Chỉ nghe lão kiếm khách nói:
- Ngươi vừa mới uống vào chính là đường lui của một người thần thông cái thế lưu lại. Y cho rằng mình là trời, muốn thay trời hành phạt. Thật sự buồn cười. Không những khiến chính mình phải chết, mà tâm nguyện của y đã định trước là không cách nào thực hiện được. Tác dụng của y có chăng cũng chỉ là đẩy ngã một cồn cát cao mà thôi. Thế nhưng cồn cát có đổ sụp rồi thì vẫn y nguyên là một đống cát đấy thôi. Ngươi uống vào thứ dẫn dắt linh hồn y, có lẽ vào một ngày nào đó bọn hắn sẽ trở lại trời đất này, ngươi sẽ nhận được chỗ tốt, có điều cũng đưa tới cho ngươi kiếp nạn diệt thân. Nếu có thể qua được thì đó sẽ là tạo hóa của ngươi, còn không qua được thì ngươi cũng không có gì đáng tiếc. Dù sao ngươi chẳng qua cũng chỉ là một đám u hồn nơi âm thế này mà thôi.
Đây là một đoạn ký ức cuối cùng về lão kiếm khách, được chôn giấu nơi sâu nhất trong lòng Trần Cảnh. Lúc này, cái thứ mà hắn từng uống vào đó cũng đồng thời trào dâng lên.
Trong suy nghĩ của hắn, xuất hiện một đoạn cuộc sống của một người.
Trần Cảnh nhìn thấy sinh hoạt của nhân loại trong thời kì trời đất diễn biến còn sơ khai. Hắn nhìn thấy nhân loại đang ngoan cường sinh tồn trong trời đất, thấy được một người trở thành tế ti, thấy được một người trở thành thần tướng tọa hạ của Thượng đế Yêu tộc. Hắn nhìn thấy được nội tâm của một người tên là Nam Lạc, thấy y liên tục giãy giụa cầu sinh, thấy y bất đắc dĩ và lựa chọn, nhìn thấy y càng ngày càng mạnh. Cuối cùng … cuối cùng … toàn bộ tín niệm cả đời y đều hóa thành một kiếm, một kiếm ngang trời, một dải thiên hà cuốn sạch thiên hạ.
Trần Cảnh đang ở vào một trạng thái ấm áp. Cái thứ hắn nuốt vào bên bờ Huyết Hà vốn lành lạnh, thế nhưng lúc này dâng lên lại đầy ôn hòa bao trùm hết cả người hắn. Một loại cảm giác hỗn độn khiến hắn cảm thấy mình tỉnh táo, hoặc cảm thấy như hôn mê.
Kiếm băng lạnh, thân kiếm thanh khiết ớn lạnh. Phần che tay phía trên chuôi kiếm có dạng như một đôi cánh phượng giương ra. Chuôi kiếm đang nằm trong tay Trần Cảnh nhưng hắn lại thực sự không cảm nhận được thứ gì cả, chỉ như đang chìm trong làn nước ấm, mơ hồ mà mông lung.
Trần Cảnh nhìn thấy được cả cuộc đời của Nam Lạc, cũng lập tức hiểu rõ bản thân mình đã uống vào thứ dẫn dắt linh hồn y lưu lại. Tuy lòng bội phục y, nhưng hắn lại không cảm giác được mình là y.
Hắn đưa tay miết qua hàng chữ tên kiếm “Thanh Nhan” trên thân kiếm, lòng lại nghĩ:
- Trên trời dưới đất này, nếu ngươi xưng là đệ nhị, thì còn thanh kiếm nào dám tự nhận là đệ nhất chứ.
Hắn ngồi trong miếu thần chờ đợi. Chờ giết chóc kéo đến.
Đột nhiên, bia thần Ti Vũ bên dưới chấn động, tòa miếu cũng lắc lư. Miếu thần ẩn hiện trong hư vô cũng hiện ra trong trời đất. Trần Cảnh hiểu được, đây là có kẻ thông qua Chu Thiên Tinh Thần bia tìm được hắn, khiến miếu thần phải hiển hóa. Tuy rằng trong dẫn dắt linh hồn kia không có thần thông gì nhưng vẫn đủ đề cao được nhận thức của hắn với trời đất này.
Trần Cảnh đứng dậy, bước chân vừa nhấc đã đi ra khỏi miếu thần, mà đệ nhị nguyên ma lại hiển hóa ngồi xếp bằng trên bệ thần. Hắn biết, lúc này chỉ có bản thân tượng đá mới có thể nắm giữ được Thanh Nhan mà thôi. Bởi vì trên thân thể tượng đá của hắn có dẫn dắt linh hồn của Nam Lạc, bằng không kiếm này cũng không tìm đến hắn.
- Đáng tiếc, ta không phải là hắn…
Trần Cảnh thầm cảm thán trong lòng.
Gió thu lành lạnh, lại là mùa thu của một năm nữa.
Vạn dặm quanh đây là cả một vùng khô vàng. Lá cây tàn lụi, sắc thu trầm trầm.
Trong cảnh tượng đó, có một thanh kiếm từ chân trời lao tới. Một kiếm này như mang theo ý của gió biển ẩm thấp, đè ép cả ý thu khô hanh xuống. Trần Cảnh đưa mắt nhìn, chỉ thấy chân trời như có vùng biển lật ngược đang lao tới. Một vùng trời biển, sóng lớn cuồn cuộn.
Một kiếm kia sáng ngời, lại như sóng biển, từ nơi xa xôi đã cảm nhận được một loại ý mênh mông cuồn cuộn. Nhưng khi tới gần hơn, sẽ cảm nhận đó không phải là ý của từng đợt con sóng, mà là kiếm ý giết chóc đầy trời.
Lục Tiên kiếm.
Trong thiên hạ này, cũng chỉ có giết chóc của kiếm khí tiên thiên mới có thể đè ý thu đầy trời xuống được. Đồng thời hắn cũng biết, người đó tuyệt đối không ai ngoài Chính Dương đảo Kim Ngao. Lúc trước gã đã dùng toàn tâm chí dung tế vào trong Lục Tiên kiếm, cho nên chắc chắn là người yếu nhất khi đối mặt với đám người trong luân hồi trở về.
Trần Cảnh nhớ lại năm đó tế kiếm vực ở Linh Tiêu bảo điện, Chính Dương có đi vào trong đó. Nên Trần Cảnh đã nhìn thấy thế giới nội tâm sâu bên trong gã, cũng biết gã là một kẻ kiên định. Chính vì vậy mà gã còn có thêm một mặt điên cuồng.
Chỉ vừa thoáng qua, Chính Dương đã xuất hiện ngay vùng hư không trước mặt Trần Cảnh. Gã không nói gì, đâm thẳng một kiếm xuống. Kiếm chưa đến, ý đã tới rồi. Như thể có núi thây biển máu cuồn cuộn đè xuống.
Trường kiếm của Trần Cảnh dựng lên.
Lúc này đã không còn phép thuật gì cản được một kiếm đâm xuống của Chính Dương, vì vậy Trần Cảnh xoay ngược Thanh Nhan kiếm, chân đạp đỉnh núi phóng người lao lên. Chỉ thấy hắn như bước lên bậc thang, có điều mỗi bước đi đều nặng nề, bước từng bước một, không có lấy một chút gì gọi là phiêu dật. Thế nhưng tốc độ của hắn lại cực nhanh, hư không dưới chân như nứt vỡ cả ra.
Đinh…
Trần Cảnh đưa tay đâm ra một kiếm, va chạm thẳng vào mũi kiếm Lục Tiên trong tay Chính Dương.
Một kiếm này chỉ đơn giản là kiếm chạm kiếm.
Mũi kiếm vừa chạm nhau, Trần Cảnh đã cảm thấy cái khí tức giết chóc đầy trời đang đè nặng xuống đã ngừng lại. Hắn biết, kiếm ý giết chóc vô biên đó đã bị Thanh Nhan kiếm chặn lại. Nếu là một thanh kiếm khác, chỉ lần này cũng đủ khiến Trần Cảnh ăn phải thiệt thòi lớn. Lần này va chạm giữa hai bên khiến Trần Cảnh hiểu được pháp lực của Chính Dương không cao hơn mình, ngược lại còn thấp hơn mình một chút. Có điều cảnh giới của gã lại cực cao, kiếm ý bên trong một kiếm này Trần Cảnh không thể nào bì kịp.
Trong tích tắc, trời đất như tĩnh lặng, như đóng băng lại, không hề có bạo liệt điên cuồng khi hai cỗ lực lượng va vào nhau. Thế nhưng đó cũng chỉ là nháy mắt, tựa như một cảm giác hoảng hốt. Rồi Trần Cảnh và Chính Dương lại hành động.
Kiếm chém xéo qua.
Ánh kiếm tung hoành.
Ánh kiếm lướt qua, như cắt nát cả trời đất.
Hai người triền đấu sát người, kiếm kiếm đoạt mệnh. Hư không trong phương viên mười dặm như lật chuyển, xuất hiện vòng xoáy, khiến linh lực thiên địa trở nên hỗn loạn. Chiến đấu trên bầu trời rồi chuyển sang dưới mặt đất, sau đó lại chiến trên các đám mây, rồi từ đám mây chiến đến trong núi.
Hai người Trần Cảnh và Chính Dương đều là những kẻ tập kiếm. Bốn thanh tuyệt thế sát kiếm của Thông Thiên giáo chủ đảo Kim Ngao đã từng tung hoành thiên hạ, hầu như không người địch lại. Đương nhiên trên đảo Kim Ngao có truyền thừa kiếm quyết. Nhưng Chính Dương đang sử dụng là Lục Tiên kiếm quyết lại không đến từ đảo Kim Ngao, mà là điểm sáng từ trong Luân Hồi Ngọc Bàn hạ xuống cách đó không lâu.
Trần Cảnh vẫn sử dụng kiếm quyết vô danh mà lão kiếm khách không có thân phận rõ ràng truyền thụ cho.
Có Lục Tiên kiếm quyết, Chính Dương vận dụng Lục Tiên kiếm như thay da đổi thịt. Những phép thuật khác của Trần Cảnh so ra quá đơn bạc, sử dụng trước mặt gã như thể tờ giấy bị dao sắc cắt lên vậy.
Cho nên hắn chỉ có thể thi triển kiếm quyết. Thế nhưng đối diện với Lục Tiên kiếm quyết, bộ kiếm quyết vô danh kia có chút lực bất tòng tâm.
Trần Cảnh gặp phải áp chế không phải kiếm của hắn kém hơn Lục Tiên kiếm, mà là kiếm quyết vô danh Trần Cảnh thi triển ra kém cỏi hơn. Trước đây hắn cảm thấy không có kiếm quyết nào trong thiên hạ vượt qua được kiếm quyết vô danh mà lão kiếm khách truyền thụ cho mình. Chỉ khi chân chính đối diện với Lục Tiên kiếm quyết, hắn mới biết được, hóa ra kiếm quyết của mình tối đa cũng chỉ ngang ngửa với kiếm quyết phái La Phù truyền thừa xuống. Tuy rằng đó là kiếm quyết đứng đầu trên thế gian, thế nhưng hiện nay vận dụng lại có chút kém cỏi rồi.
Trần Cảnh chỉ cảm thấy thân thể mình ngày càng nặng, tựa như thể bị toàn bộ hư vô bài xích, bị linh lực quấn lấy thân thể. Hắn hiểu đây là vì mình đã rơi xuống hạ phong, rơi vào trong kiếm cảnh của Chính Dương rồi.
Chẳng qua Trần Cảnh cũng không phải là người mới bắt đầu học kiếm quyết. Hắn không tiếp tục thi triển nữa, mà tự bản thân dựa vào cảm giác của mình rồi xuất kiếm. Vừa mới không dùng đến bộ kiếm quyết kia, hắn đã cảm nhận được một loại áp lực trầm trọng. Lúc hắn vận dụng kiếm quyết, tuy rằng không phải là địch thủ của Lục Tiên kiếm nhưng vẫn có thể chống đỡ được vài phần, mỗi lần huy động kiếm trong tay đều sẽ tác động đến thiên địa linh lực, quanh người cũng có thiên địa linh lực bao trùm. Nhưng khi hắn bỏ qua không dùng đến kiếm quyết này nữa, những linh lực do vận dụng kiếm quyết ngưng tụ lại đều bị Lục Tiên kiếm của Chính Dương xua tán cả đi.
Trần Cảnh cảm giác được áp lực nặng nề từ khoảng trời đất này. Cả trời đất theo Lục Tiên kiếm mà động. Có thể nói, vứt bỏ kiếm quyết giữa đường như hắn đang làm thế này là một chuyện cực độ nguy hiểm.
Trong mắt hắn, Lục Tiên kiếm lúc này đỏ thẫm như máu, như thể thanh kiếm này vì giết người quá nhiều mà đã ngưng tụ thành những vệt máu thực chất. Hiện tại kiếm lại bị máu tươi nhuộm kín. Trần Cảnh không rõ là do mình bị ảo giác hay Lục Tiên kiếm vốn đã như vậy nữa.
Lục Tiên kiếm đâm xuống, cả khoảng bầu trời như dung nhập trong một kiếm này.
Trong lòng hắn, trong mắt hắn, tất cả mọi thứ đều đã biến mất, chỉ có một mũi kiếm đỏ máu đâm vào mi tâm mình.
Tử vong tới gần mi tâm, Trần Cảnh mở to hai mắt như si dại. Tất cả chỉ chớp mắt như gió nhẹ lướt qua ngọn cây, Trần Cảnh đột nhiên hành động. Hắn như quên hết tất cả, một kiếm vung ra, như thể dâm diệt sạch mọi tâm tình của hắn.
Kiếm trong tay Trần Cảnh đột nhiên, lại rất tự nhiên chém ra, kéo lê thành một hình vòng cung trước người.
Đinh…
Thanh Nhan kiếm và Lục Tiên kiếm đối chiến nhau lâu như vậy, nhưng mới tiếp xúc với nhau lần thứ hai.
Thanh Nhan kiếm cắt ngang một kiếm đâm xuống này cả về góc độ và áp lực. Hư không bị một kiếm này vạch cản cũng buông lỏng đi, tán ra thành từng phiến hư không nhỏ. Cả người Trần Cảnh cũng chớp động theo quỹ tích của thanh kiếm xẹt qua. Thanh Nhan kiếm không khiến một kiếm nặng nề của Lục Tiên kiếm chuyển lệch đi bao nhiêu cả. Lục Tiên kiếm bạt ngang qua, người Trần Cảnh đã nhoáng hiện ra, kiếm trong tay hắn đè thân của Lục Tiên kiếm xuống, đồng thời đâm thẳng về phía cổ họng của Chính Dương.
Thân người Chính Dương xoay chuyển, Lục Tiên kiếm cũng chuyển động. Trần Cảnh lập tức thuận tay hất kiếm lên, hai người lại xoay người xuất kiếm.
Cả vùng thiên địa linh khí theo hai người xoay chuyển mà cũng cuồn cuộn xoay chuyển, như thể một con linh giao đang chuyển mình lột da.
Từng kiếm của Trần Cảnh đâm xuống, thân theo kiếm mà chuyển động, cực kỳ nguy hiểm. Thế nhưng sau hơn mười kiếm, Trần Cảnh vẫn còn sống, dù không sử dụng kiếm quyết nhưng hắn vẫn còn sống dưới Lục Tiên kiếm quyết. Trong lòng hắn hiện giờ, chỉ có kiếm trong tay và Lục Tiến kiếm mà thôi.
Một kiếm rồi một kiếm, cả người của Trần Cảnh như ẩn như hiện.
Có lẽ nơi hư không phía xa đang có rất nhiều ánh mắt chăm chú vào trận chiến này, hoặc có lẽ không có.
Bên trong Luân Hồi Ngọc Bàn, vẫn có từng điểm sáng rơi ra.
Sau một kiếm kia, kiếm chiêu của Trần Cảnh đã kéo dài không dứt, không còn là kiếm quyết trước kia nữa, mà lại như tự nhiên mà thành. Trần Cảnh không phải là một kẻ mới vừa học kiếm, tạo nghệ về kiếm của bản thân cực cao. Khi hắn chém ra kiếm đầu tiên, trong đầu vẫn đầy hỗn độn, thế nhưng sau đó hết thảy đều hóa tự nhiên. Như thể hắn đã đến cảnh giới vung kiếm đầy tự nhiên như vậy, hoặc kiếm đã tự theo hắn mà động.
Hắn tiến nhập vào một loại trạng thái trống không, lại như ngộ đạo, hoặc như là tự chuyển động theo kiếm trong tay mình. Hắn rất tỉnh táo trong từng kiếm chiêu huyền diệu của bản thân mình, lại cảm thấy mơ hồ hỗn độn, không rõ ràng gì cả.
Một trận chiến này của bọn hắn kéo dài ba ngày ba đêm. Từ lúc Trần Cảnh phải cố hết sức mới bảo vệ được mình lúc ban đầu đến khi cả hai trở nên ngang tài cân sức. Hai luồng ánh kiếm quấy mây nhiễu gió khắp cả một khoảng đất trời, linh khí cả vùng này như ngưng tụ thành từng tia kiếm, không ai dám tới gần.
Hai người giằng co, hoặc triền đấu liên miên tại chỗ, hoặc chỉ trong tích tắc đã xuất hiện cách đó mười dặm, thân mình cả hai theo kiếm mà độn, kiếm kiếm như điện.
Trên đỉnh núi La Phù, tuyết rơi trắng xóa. Ly Trần trên đỉnh núi như hòa lẫn vào băng truyết, phải một lúc mới nhìn rõ được cả người nàng ta. Chỉ thấy thân thể nàng ta run rẩy kịch liệt, tay vẫn nắm chặt Lục Tiên kiếm. Một ngày trước, có một điểm sáng đã chìm vào giữa trán nàng ta. Hiện tại đã qua một ngày rồi, Vu yêu Tuyết Nhi đang lẳng lặng chờ đợi cách đó không xa, ánh mắt mang đầy lo lắng.
- Buông Tuyệt Tiên kiếm ra.
Vu yêu Tuyết Nhi nói.
Bàn tay nắm lấy Tuyệt Tiên kiếm của Ly Trần chốc lát thoáng buông lỏng, rồi lại siết chặt như thể trong nội tâm đang đấu tranh kịch liệt.
- Buông bỏ Tuyệt Tiên kiếm, cô mới có thể là chính cô.
Vu yêu Tuyết Nhi nói thêm.
Đột nhiên, Ly Trần mở mắt ra. Ánh mắt nàng ta chỉ toàn sát ý lạnh lẽo. Vu yêu Tuyết Nhi kinh hãi, hóa thành bông tuyết bay đầy trời.
Tuyệt Tiên kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm xẹt qua hư không. Thân thể nàng ta theo kiếm kia mà biến mất. Nơi xa, một vùng tuyết rơi bị rạch qua, rồi một cánh tay từ trong hư không rơi xuống. Có điều không thấy thân thể của Vu yêu Tuyết Nhi xuất hiện, mà Ly Trần cũng biến mất trong màn gió tuyết đầy trời. Trên đỉnh núi La Phù chỉ còn lại một bình rượu ở nơi đó, đã kết đầy băng sương.
Ly Trần một đường bay độn, ánh kiếm trong tay chớp lóe. Trong khoảng chớp lóe đó, thân hình nàng đã đi cực xa. Đi qua mấy ngàn dặm, trước mắt nàng chỉ có một vùng mây hỗn loạn, có bóng dáng hai người ẩn hiện trong mây, ánh kiếm tung hoành.
Ly Trần đâm ra một kiếm. Kiếm phá vỡ hư không mà đi, tiếng kiếm ngân vang.
Trần Cảnh đang chiến đấu ngang sức với Chính Dương, bên tai chợt vang lên một tràng kiếm ngân.
Một luồng ánh kiếm từ phía xa chân trời đâm tới.
Kiếm ý tuyệt sát như xuyến thấu vào trong tai của vạn chúng sinh linh. Đám yêu trong núi nghe được đều phủ phục sát mặt đất, toàn thân run rẩy.
Nghe tiếng kiếm ngân này, Trần Cảnh biết rõ là Tuyệt Tiên kiếm tiến đến, cũng chính là Ly Trần đi đến. Năm đó, kiếm thuật của Ly Trần đã không dưới Trần Cảnh, thậm chí dường như còn trên cơ hắn. Sau nhiều năm im hơi lặng tiếng, không ai biết nàng ta đã mạnh mẽ đến thế nào.
Hôm nay, trong bốn thanh kiếm dùng để bố trí Tru Tiên kiếm trận của Thông thiên giáo chủ Tiệt giáo, đã có hai thanh kiếm cùng tới.
Ánh kiếm phút chốc đã tới, đâm thẳng vào ngực Trần Cảnh. Kiếm ý tuyệt diệt khiến thân thể tượng đá hóa hình của Trần Cảnh phải căng cứng lại.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
60 chương
4966 chương
30 chương
110 chương
17 chương
54 chương