Hoàng Đình

Chương 340

Dịch giả: Mink Biên: Hoangtruc Trần Cảnh chỉ muốn yên tĩnh ở thế gian làm những chuyện hắn muốn, không muốn đối địch với bất kì kẻ nào. Sau khi rời khỏi thành Bá Lăng, hắn lại càng không muốn trở thành kẻ thù của bất kì người nào. Hắn hi vọng chính mình có thể giống như dòng suối nhỏ ở trong rừng núi luôn chầm chậm chảy mặc kệ mọi thứ. Hắn hi vọng chính mình sẽ luôn duy trì một tấm lòng công chính, không cần một thứ cảm xúc nào nữa. Không có thương hại, không có căm ghét, không có oán thù, không nghiêng về cái thiện nhưng cũng không trừng trị cái ác. Nhưng cây muốn lặng mà gió lại chẳng ngừng. Hắn nhìn xung quanh, không có một con đường nào để đi. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy bầu trời như một cái lồng. Ngay lúc này, Trần Cảnh cảm thấy cực kì khó thở, bức bối khiến hắn không tự chủ sinh lòng oán hận, không cam lòng. Thời gian hắn ở trong thành Bá Lăng khá lâu nên đã bị nơi đó cảm nhiễm một chút mà không hay biết. Hắn vừa tỉnh lại, cảm thấy thiên địa thay đổi. Hắn lại không thể tìm được chỗ để sống khiến sâu trong nội tâm của Trần Cảnh sinh ra oán niệm. Đúng lúc này, hắn không thể kìm nén được cảm xúc đang cuộn trào nữa và buột miệng hai câu: - Ta nguyện hóa thành gió, cuốn tan hết mây đen trên trời. Ta nguyện hóa thành mưa, tẩy sạch bụi bặm thế gian. Mưa từ tận bên ngoài chín tầng trời rơi xuống. Gió xuất hiện từ hư vô. Tất cả vô thức xuất hiện thổi vào thế giới này. Hô Phong Hoán Vũ. Trong thời kì hồng hoang, có Tổ vu Xa Bỉ với thuật Hô Phong Hoán Vũ thiên hạ vô song. Dù là linh bảo cũng sẽ bị hóa thành bụi đất trong mưa gió. Mây đen trên trời bị xua tán ngay lập tức. Tất cả mọi thứ diễn ra chỉ sau khi Trần Cảnh rời khỏi thành Bá Lăng vài bước. Tại trong mắt người thường thì trời đất này rất yên ả, rồi tích tắc đã thay đổi. Gió thổi mây bay, mưa to tầm tã. Một con rồng xanh từ dưới mặt đất bay thẳng lên trên. Nó ngửa đầu kêu vang, như tiếng kiếm ngân dài. Mây đen trên chín tầng trời cuộn trào như sóng biển trong chớp mắt phải tản đi vì bị cuồng phong xua tan. Tiếng mưa xối xả vang lên. Mây đen biến mất để lộ ra thiên binh thần tướng ở phía sau. Vẻ mặt của tất cả bọn họ hiện rõ sự kinh ngạc. Cũng trong cái kinh ngạc này, từng lớp áo giáp của các thiên binh tựa như lá cây mục nát bị gió thổi tán đi, thân thể bọn chúng nháy mắt hóa thành xương khô. Xương khô lại tích tắc đã bị ăn mòn trở thành bụi bặm sau đó theo nước mưa rơi xuống. Gió len vào tận xương, gào thét tận trong linh hồn của chúng thần. Con rồng xanh cũng biến mất ngay sau một câu nói của Trần Cảnh. Bảy mươi năm trước, hắn lĩnh ngộ Hô Phong Hoán Vũ, nhưng đến tận bây giờ mới sử dụng lần đầu tiên. Chỉ trong chớp mắt nhưng hắn đã dùng toàn bộ linh lực của mình. Tất cả thiên binh đều biến mất trong mưa gió, chỉ còn lại thần tướng. Có điều sắc mặt của tất cả bọn họ đều tái nhợt, cố gắng kiên trì trong mưa gió. Cuồng phong gào thét, mưa gió tầm tã. Chỉ trong chớp mắt, sương mù đã bao phủ khắp trời đất khiến cho không gian trở nên mờ mịt. Thần niệm dò xét trong mưa gió đều bị thổi tan. Đó là Trần Cảnh còn chưa tu hành thuật Hô Phong Hoán Vũ đủ cao thâm, nếu không thì chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể xâm nhập linh hồn và thổi tan ba hồn bảy vía của tất cả sinh linh. Còn mưa rơi trên thân thể sinh linh cũng sẽ ăn mòn hết mọi thứ. Trong mưa gió, các thần tướng xoay người chạy trốn. Bây giờ Trần Cảnh gần như vô địch nên bọn họ chỉ có thể chạy trốn. Bọn họ rời đi xa, mất một lúc nữa mới thấy mưa gió đã yếu bớt. Bọn họ bèn quay trở lại chỗ cũ nhưng Trần Cảnh đã biến mất. Bọn họ chỉ nhìn thấy thần quang lóe lên, xẹt qua bầu trời. Hoặc chói mắt, hoặc đen tối, hoặc bí ẩn xuất hiện ở phía trên bầu trời thành Bá Lăng. Bọn họ đều là thần tướng trong cung Thanh Hoa, cung Tử Vi, phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh. Mỗi cung ba người, tổng cộng là chín người. Bọn họ nhìn nhau, đều thấy vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương. Bọn họ đều là người có kiến thức uyên bác nên khi bình tĩnh lại thì đã đoán được tên pháp thuật Trần Cảnh vừa sử dụng. Đó chính là thuật Hô Phong Hoán Vũ. Pháp thuật này có từ thời hồng hoang, bọn họ chỉ nghe tên mà chưa bao giờ thấy trực tiếp. Thần tướng của phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh nói rằng phải trở về cầu trường sinh đại đế ban cho Định Phong châu rồi sẽ quay lại trấn áp Trần Cảnh. Một vị thần tướng khác hóa thành một đoàn ánh sáng rời khỏi, chỉ để lại lời nhắn là đi tìm một người bạn để mượn bảo vật là Huyền Nguyên Khống Thủy kỳ. Bọn họ vốn đang bày ra sát trận ở tất cả các phương hướng chờ Trần Cảnh nhưng khi thấy hắn đã xông thẳng lên chín tầng trời. Cả đám tức giận không ít, bèn đuổi theo sau. Trận chiến này, bọn họ còn chưa kịp nhìn thấy một góc áo của Trần Cảnh thì đã tổn thất rất nhiều thiên binh. Đối với bọn họ thì đây là một điều nhục nhã. Bọn họ đều là thần tướng có danh trong thiên hạ, làm sao chấp nhận được chuyện này. Bọn họ vẫn chỉ nghĩ rằng kết quả như này là do Trần Cảnh chiếm được tiên cơ. Nếu hai bên so đấu pháp lực, hay thần thông thì có lẽ bọn họ chưa chắc đã yếu hơn. Đột nhiên, có một luồng ánh sáng màu đen từ chín tầng trời giáng xuống. Y vừa xuất hiện, hư không xung quanh như có một loại áp lực đè nặng. Y có hai hàng lông mày rất dài, lại sát nhau. Hai mắt của người này tỏa ra hai luồng ánh sáng màu xanh lục. Tóc của y màu xanh biếc. Chải gọn ra phía sau. Chùm tóc phía sau đấy lại được đặt lệch qua một bên, vén qua vai, rủ xuống trước người. Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì y giống như công tử đẹp trai tiêu sái, đáng tiếc hai hàng lông mày lại phá hủy hết mỹ cảm này. Y xuất hiện, chỉ nói với chúng thần: - Đại đế nói, nơi này không ai được phép động thủ. Nơi mà y nói đến chính là thần vực của Trần Cảnh. Bởi vì bọn họ đang đứng ở trên không trung thần vực của Trần Cảnh. Y chính là Thất Dạ tinh quân, thần tướng của Thiên La Vạn Kiếp Hiển Diệu Thanh Tuyết đại đế. Rất nhiều người đều ở sau lưng gọi y là Thất Dạ ma quân. - Nếu ta cứ muốn làm thì sao. Âm thanh từ chỗ xa truyền đến. Một điểm ánh sáng bay đến đây. Ngay khi tiếng nói biến mất thì điểm sáng cũng đến trước mặt Thất Dạ tinh quân. Nó hóa thành ba người, trong đó một người chính là Huyết Đao thiên quân Dạ Lan Thành vừa rời khỏi nơi này, đi mời hai người bạn tốt đến để giết Trần Cảnh. Gã mặc áo choàng màu đỏ thẫm, áo giáp màu vàng, tay đang nắm chặt Nhiếp Hồn đao đầy khát máu nhìn chằm chằm vào Thất Dạ ma quân. Trong thiên hạ có tất cả sáu đại đế. Người nổi tiếng nhất là Bắc Cực Tử Vi đại đế. Dưới quyền có mười vị thần tướng, cứ vài năm lại có chút ít thay đổi. Bởi vì cứ cách vài năm lại có yêu tộc tu hành thành công, sau đó đến gặp đại đế xin một chức vị. Điều này rất có lợi với tu hành của bọn chúng. Chỉ có vị nương nương ở trong điện Thừa Thiên Hiệu Pháp mới có thể so sánh với Tử Vi đại đế. Cho đến tận bây giờ vẫn không ai biết thân phận, lai lịch của nàng nhưng đại đa số Thành Hoàng và Thổ Địa trong thiên hạ đều thuộc nàng quản hạt. Chỉ cần không phải là yêu linh chiếm bài vị Thành Hoàng thì đều sẽ nghe theo hiệu lệnh từ điện Thừa Thiên Hiệu Pháp. Đại đế có ít thần tướng phụ thuộc nhất là Linh Tiêu bảo điện Thanh Tuyết đại đế. Nàng chỉ có ba vị thần tướng và Thất Dạ tinh quân là một trong số đó. - Người nào dám động thủ thì người đó sẽ chết. Thất Dạ tinh quân nhìn chằm chằm Huyết Đao thiên quân Dạ Lan Thành, chậm rãi nói. Y mặc quần áo màu đen, trên đó có vài điểm sáng như ngôi sao. Nếu nhìn kỹ vào bộ đồ đen của y, sẽ thấy rất giống như đang nhìn vào vùng đêm đen tinh không. - Là ngươi nói vậy? Tuy Huyết Đao thiên quân Dạ Lan Thành rất nóng tính, nhưng gã cũng không phải là người ngu ngốc. Gã biết rõ mình có thể kết thù với ai, và cũng biết rõ lúc nào thì có thể báo thù. Gã biết rõ Trần Cảnh không có quan hệ gì với Thất Dạ nên mới hỏi một câu này. - Người nói. Thất Dạ tinh quân giơ ngón tay lên trời. Ngón tay của y thon dài, thậm chí có thể nói rằng đó là ngón tay đẹp nhất thế gian. Nhưng móng tay của y lại quá dài nên đã phá hủy mất mỹ cảm kia. Dạ Lan Thành biết rõ cái Người kia mà y đang nói đến là ai. Tuy Diệp Thanh Tuyết đã nhiều năm chưa từng xuất hiện, thậm chí gã còn không biết Linh Tiêu bảo điện bây giờ đang ở nơi nào. Nhưng gã biết rằng nếu một vị đại đế đã nói vậy, mà có kẻ vẫn cố tình làm trái thì đó chính là giẫm lên tôn nghiêm của đại đế. Nếu đúng như thế, sợ là ngay cả Tử Vi đại đế cũng không thể bảo vệ được gã. Trừ khi cả đời này Dạ Lan Thành phải trốn ở trong cung Tử Vi, không ra ngoài. Nghe đồn, Thanh Tuyết đại đế tuy còn trẻ nhưng thần thông cũng không kém so với năm vị đại đế còn lại. Dạ Lan Thành không muốn của đời còn lại phải trốn trong cung Tử Vi nên gã phải nhượng bộ. - Thời đại hiện nay là của yêu tộc chúng ta. Sớm muộn gì yêu tộc cũng làm chủ thiên địa. Dạ Lan Thành nói xong bèn quay người rời đi, mấy thần tướng khác cũng lần lượt rời khỏi thần vực Bá Lăng. Có điều bọn họ không tản đi như vậy, mà chỉ là đang tìm kiếm Trần Cảnh trong khắp vùng trời đất này. Chẳng qua Trần Cảnh như biến mất khỏi trời đất này. Bọn họ sẽ không cho là như vậy, nhưng lại không ai tìm thấy hắn. Đối với bọn họ thì đây là một việc gần như không thể tưởng tượng nổi. Thiên hạ hiện nay đã được từng vị thần tướng của tất cả các vị đại đế trông coi. Bọn họ tuy không thể đại biểu cho tất cả thần tướng trong thiên hạ nhưng sự thật là không ai phát hiện tung tích của Trần Cảnh. Lúc đầu chỉ là mười vị thần tướng ban đầu không tìm thấy. Sau đó tất cả thần linh trong thiên hạ đều tỉ mỉ tìm kiếm trong thần vực của chính mình thì vẫn không thấy Trần Cảnh. Bọn họ chỉ phát hiện một ít thần linh của khu vực khác đang lén lút truyền đạo ở trong thần vực của mình, còn tung tích của Trần Cảnh lại không phát hiện chút nào. Trần Cảnh như đã biến mất, nhưng tất cả đều biết rằng hắn nhất định dung nhập vào trong chúng sinh mênh mông. Hình ảnh Trần Cảnh cưỡi rồng xanh bay lên chín tầng trời được truyền miệng khắp thiên địa. Thần thông Hô Phong Hoán Vũ khiến rất nhiều thần linh kinh sợ. Chuyện này và lịch sử bảy mươi năm trước hợp lại tạo thành một cơn gió lốc quét ngang qua khắp trời đất. Trần Cảnh đang đi lại khắp nơi trong thiên địa. Tâm của hắn càng lúc càng tĩnh lặng. Trong hành trình này, hắn không chỉ dung luyện nguyên ma thứ hai mà còn hòa nhập cảnh giới viên dung vào trong nó. Quá trình này rất bình thản, không có cản trở. Hắn chẳng những không bị tổn thương khi loại bỏ nguyên thần của Triệu Tiên chân nhân mà còn khiến cho bản thân càng phát triển hơn. Hư không phản chiếu, hắn mơ hồ thấy thiên địa giống như cái cối xay đang vận chuyển. Còn chúng sinh đang sinh tồn bên dưới cối xay này. Nguyên ma thứ hai lao thẳng lên trời, hướng ra bên ngoài chín tầng trời bay đi. Bản thể của Trần Cảnh vẫn chậm rãi đi khắp thiên địa. Hắn đi qua bất kì nơi nào, thì đều cảm nhận địa linh, phông thủy và cả sinh linh ở đó. Tuy nói ai cũng có thất tình lục dục nhưng mỗi người lại khác nhau. Mỗi sinh linh đều có tính chất đặc biệt của riêng mình. Phá Vọng nhãn của hắn đã dần có thêm sắc thái, không phải là những màu sắc bắt mắt mê hoặc lòng người, mà là một loại sắc thái nhân tính chân thật. Tham, sân, si, hận, ái, điên, âm hiểm, xảo trá, nóng giận, tình dục… Tất cả nhân tính trong mắt Trần Cảnh đều có một màu sắc riêng. Mỗi nơi hắn đi qua thì đều muốn đưa mắt nhìn ra phía xa, nhìn thấy thế giới với một bức tranh rực rỡ sắc màu. Màu sắc rực rỡ như nước lũ, chảy quanh cuồn cuộn. Theo tâm niệm hắn, thần vực bên ngoài chậm rãi xuất hiện những nét vẽ nhàn nhạt, rồi tạo thành một bức tranh, như một bức tranh thủy mặc. Phảng phất ở cõi hư vô có một nét bút vô hình đang phác họa thiên địa này trong lòng hắn.