Hoàng Đình

Chương 308

Dịch giả: VIIGstar oOo Tận cùng trong bóng tối, có người đang đàm thoại: - Ở Côn Lôn không phải hắn đã phong thần sao? Không tính lão tổ thì dưới trướng còn có sáu vị thần tướng. - Hai vị Sò yêu và Tôm yêu lúc này có muốn ra sức cũng chẳng được việc. - Vậy những người khác thì sao? - Ngoài hai kẻ đó, những người còn lại đều có quyết định của riêng mình. - Những người đó làm sao vậy? Nhan Lạc Nương đâu rồi, nàng xuất thân từ thôn Hà Tiền, giờ đã là cung chủ Quảng Hàn cung. Quảng Hàn kiếm thần diệu vô song, như thế nào nàng lại không tới? - Nàng sao, nàng là Quảng Hàn cung chủ, mà trên đời lại có một nơi gọi là Âm Dương Quan. - Còn Quy Uyên nữa? - Y thuộc về Long tộc. Long tộc kiêu ngạo, khinh thường tranh giành Thiên đình. Vì vậy y sẽ không xuất hiện. - Còn có Hầu chân nhân, nó còn chưởng quản sông Hoài Âm, do chính Hà Bá gia phong làm Hà Bá. - Nó là Yêu tộc, là Hầu tộc trong Yêu tộc, phải nhận lệnh từ Yêu tộc Thái Tử. - Vậy, còn có Cửu Âm? - Nó là Vu, nhất định sẽ nghe theo hiệu lệnh của tổ tông. - Vậy, vậy chẳng phải Hà Bá gia phải đơn độc một mình rồi? Lão tổ, người thì sao? - Từ lúc bắt đầu tế luyện Tần Quảng Vương ấn, ta đã không thể rời khỏi âm thế rồi, trừ phi thành Tần Quảng có thể hiển hiện tại dương thế. - Vậy thực sự ngài ấy chỉ còn một mình rồi. - Cũng không hẳn như thế, hắn còn có hàng ngàn hàng vạn tín đồ, có pháp lực đến từ chính hắn, đến từ chính những phàm nhân đang thờ phụng hắn. Trong hắc ám, Hư Linh tiếp tục nói: - Pháp lực mỗi người đều đến từ sự nỗ lực của bản thân, nhưng hết lần này đến lần khác, có người tung hoành thiên hạ, có kẻ lại chỉ có thể giãy dụa trong năm tháng, tan biến trong dòng thời gian. Các ngươi biết đó là vì sao chứ? Đại yêu, Tiểu yêu lắc đầu. - Do rất nhiều người chỉ tu hành vì pháp lực, nội tâm bọn họ thiếu một thứ. - Là thứ gì? - Tín ngưỡng! - Tín ngưỡng? Tu giả chúng ta cũng phải có tín ngưỡng sao? Còn thần linh thì sao, bọn họ cũng phải có tín ngưỡng chứ? - Không sai, phàm nhân thờ phụng thần linh, mà tín ngưỡng của thần linh thì là đạo nghĩa lý niệm trong thâm tâm chính họ. Cũng có thể cho rằng, bọn họ thờ phụng Thiên đạo. - Như vậy, đạo nghĩa và lý niệm của Hà Bá gia là gì đây? - Ngày trước ta biết, hiện tại ta không rõ. Những năm gần đây hắn thường hành tẩu trong trời đất. Lúc trước gặp hắn ở trong thành Diêm La, ta đã thấy được ở hắn có thêm điều gì đó đặc biệt khác thường. Nếu không phải vậy, chưa chắc hắn đã tỉnh lại được khi ngồi trên ghế kia. - Lão tổ biết hắn nhất định tỉnh lại sao? - Ta không biết, nhưng ta tin tưởng hắn có thể. Một cuộc đối thoại trong tận cùng hắc ám của trời đất. Trong Linh Tiêu bảo điện có bốn cột trụ lớn được trạm trổ đủ loại hoa văn khắc ấn, lại như tự nhiên mà có, không loại nào giống nhau. Thế gian muôn loài đều hiển hiện trên từng cột trụ vàng kim đó. Toàn bộ đại điện đã bị sóng nước hư ảo bao trùm, dần dần Linh Tiêu bảo điện sinh ra chút ít hào quang, như là do sóng nước gây ra. Trần Cảnh đứng tại phía sâu bên trong, tay không ngừng kết xuất các loại phù ấn phức tạp, có khi lại từ miệng hắn bay ra. Mỗi phù ấn thần văn xuất hiện sẽ hòa nhập vào sóng sông rồi biến mất. Phía ngoài Linh Tiêu bảo điện có từng vầng sáng bao quanh, chưa từng giảm bớt. Người ngoài trông đến, vốn Linh Tiêu bảo điện đã có ánh nước dập dờn, mơ hồ lại nghe được tiếng sóng vỗ. Bất chợt phía xa có tiếng đàn cầm truyền lại, vang vọng mịt mờ, tiếp đó không trung có ánh kiếm chợt lóe, một cô gái mặc áo đạo sĩ xuất hiện, đó là Ly Trần. Nàng vừa tới, nhìn phía Linh Tiêu bảo điện, đảo mắt nhìn đám người xung quanh trong chốc lát, sau đó nhún người phi thân vào đại điện. Chợt có người hô lên: - Ly Trần sư tỷ, Đạo quân có lệnh, không được tự ý vào Linh Tiêu bảo điện. Lời vừa dứt đã có một ánh hào quang tụ lại trên không, ánh sáng dần nhạt, xuất hiện hai đạo sĩ trẻ tuổi đứng đó. Hai người trông giống nhau đến chín phần, vừa rồi cũng là cả hai đồng thời hô lên. Thế nhưng Ly Trần lại như không nghe thấy, khi hết câu thì nàng đã ở trong Linh Tiêu bảo điện. Hai đạo sĩ trẻ xoay mặt nhìn nhau, một người nói: - Nàng vào trong rồi, làm sao bây giờ? Người còn lại suy nghĩ, nói: - Đạo quân lệnh chúng ta đến ngăn cản nàng tiến vào điện, giờ nàng đã đi vào, chi bằng chúng ta đợi ở đây chờ nàng đi ra. Xoay quanh phía trên Linh Tiêu bảo điện lần lượt có người xuất hiện, đều đề phòng cảnh giác lẫn nhau, song vẫn chăm chú để ý phía trong điện. Bọn họ chỉ nghe được tiếng kiếm rút khỏi vỏ truyền ra chói tai, ánh kiếm lọt ra ngoài nhưng vẫn chói mắt, băng lãnh. Ánh kiếm khi sáng khi tối, tiếng sóng xô cuồn cuộn, hiển nhiên đang có chiến đấu kịch liệt. Phía trên khoảng không của Linh Tiêu bảo điện lại có người đứng đó, vừa xuất hiện dưới chân liền hiển hóa một đám mây trắng. Phía trên lại hiện tiếp một chiếc bàn mây, một chiếc ghế mây, y ngồi xuống, phẩy tay trên mặt bàn. Một cây đàn cầm đá hiện ra, chưa thấy y có động tác gì, tiếng đàn đã vang lên. Y ngồi đó, ngón tay nhẹ gảy Thạch cầm, tiếng đàn mờ ảo như từ chín tầng trời tràn xuống, dần dần ngập tràn không gian, khi trầm khi bổng, nhịp đàn biến ảo theo vầng sáng phập phồng quanh Linh Tiêu bảo điện. Hai vị đạo sĩ trẻ liếc nhau, cùng lúc vẽ ra một đạo phù chú trong hư không. Phù chú hóa thành vầng sáng xanh nhàn nhạt bao lấy hai người, một người trong đó nói: - Y là Cầm ma Thạch Nham. - Lão gia nói, dưới trướng Thái Tử Yêu tộc có Thạch Nham là kẻ khó lường nhất, quả nhiên không sai. Đến Ly Trần sư tỷ với Tuyệt Tiên Kiếm cũng chưa chắc làm gì được y. Chỉ sợ chính Dương sư huynh cầm Lục Tiên Kiếm hay Cửu Chuyển Huyền Công của Vô Vưu sư huynh cũng không làm gì được. - Chúng ta chưa từng được thấy y và Ly Trần sư tỷ chính diện quyết đấu với nhau, đủ thấy có lẽ y không chống được Tuyệt Tiên Kiếm của Ly Trần sư tỷ. Vậy y cũng không đánh lại Chính Dương sư huynh. Cửu Chuyển Huyền Công của Vô Vưu sư huynh chính là công pháp hộ giáo của Đạo môn, huyền ảo vô cùng, chắc gì đã không chiến được Thạch cầm của y. - Ngươi không được quên, lão gia từng nói qua, dưới trướng Thái Tử Yêu tộc trừ Thạch Nham này còn có mấy vị trước đây thuộc về mười ba Đại yêu trong thiên địa, cùng vô số Yêu tộc. Bọn họ dường như vô cùng tự tin vào pháp thuật của bản thân, cũng không lo người khác nghe được. Người kia còn nói tiếp: - Lão gia còn nói người tu hành trong thiên hạ nhiều vô kể, người pháp lực cao cường càng không ít, nhưng có thể tranh đoạt Bảo điện Thiên Đình cũng chỉ có ba vị. Một là Linh Sơn Thế tôn, ông ta không chỉ có pháp lực cực cao, mà hóa thân thì càng nhiều. Một người khác là vị nương nương trong thành Hoài Nam kia, lão gia nói nàng là Vu tộc đấy. Ngay đến bây giờ vẫn không rõ ràng đạo hạnh nàng sâu cạn thế nào, rất nhiều Thành Hoàng trong thiên hạ đều đã thần phục nàng. Cuối cùng phải kể đến Thái Tử Yêu tộc rồi. Còn những người khác dù cho pháp lực cao cường cũng chưa đủ kinh sợ. Chúng ta chỉ cần lưu ý không để Linh Tiêu bảo điện bị ba vị kia chiếm lấy là được, chờ đến khi lão gia nắm giữ phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh, cũng là lúc đoạt lấy Linh Tiêu bảo điện này. - Như vậy nếu chẳng may Ly Trần sư tỷ thất thủ trong Linh Tiêu bảo điện, kẹt lại trong đó, không phải là làm hỏng đại sự của lão gia hay sao? - Ly Trần sư tỷ nắm Tuyệt Tiên kiếm, cho dù đánh không lại, muốn thoát ra hẳn cũng không phải vấn đề. Trong lúc hai người đối thoại, tiếng đàn trên chín tầng trời ngày càng sục sôi, không khí sát phạt ngập tràn như đồng điệu với tiếng kiếm réo rắt ngân nga khi rõ khi mờ trong Linh Tiêu bảo điện. Bất chợt, một bóng kiếm từ Linh Tiêu bảo điện vọt ra, tiếng kiếm ngân mãnh liệt vang lên, theo đó là ánh kiếm chiếu khắp trời đất. Dù cho những kẻ ngay phía trên không trung của Linh Tiêu bảo điện lúc này đều không phải là những người tầm thường, nhưng cũng phải nheo mắt không thể nhìn thẳng. Trong ánh kiếm đó, có một người lao ra từ Bảo điện, y phục đạo sĩ chồng chất vết kiếm, máu tươi nhuộm đỏ, tóc rối tung bay, khuôn mặt còn in hằn một vệt kiếm. Hai vị đạo sĩ đang còn đứng trong màn sáng xanh kia chợt kinh hãi thất sắc, vội vàng hô lên: - Ly Trần sư tỷ. Nhưng bọn họ vừa mới dứt lời, Ly Trần lại hóa thành bóng kiếm bay xuống mặt đất bên dưới. Chẳng qua là lần này có tiếng Ly Trần từ bóng kiếm truyền ra: - Ly Trần vô năng, đã bị thương nặng, tạm trở về La Phù dưỡng thương. Hai vị đạo sĩ ngoảnh mặt nhìn nhau, xoay người hóa thành chùm sáng xanh vọt đi. Bọn họ muốn nhanh chóng bẩm báo lại chuyện nơi đây cho Trường Sinh Đạo quân biết. Mà những người khác trên phía Linh Tiêu bảo điện cũng đều tỏ ra kinh ngạc, họ không ngờ được Ly Trần trọng thương thoát ra. Rõ ràng bọn họ cũng muốn vào xem đến tột cùng là có chuyện gì, nhưng lại không dám. Tuy đám bọn họ đều tự thấy đạo hạnh bản thân đủ mạnh mẽ, càng không cho rằng thần thông yếu thế hơn so với Ly Trần, nhưng thấy Ly Trần đại bại trở về, hơn nữa nàng còn có Tuyệt Tiên Kiếm trên tay, thành ra không có người dám vào tìm hiểu rồi. Thần niệm của bọn họ cũng không thể thăm dò vào bên trong Linh Tiêu bảo điện. Tuy rằng từ bên trong tỏa ra hào quang cùng đạo ý đủ để biết được đây hẳn là một vị Thần linh, nhưng không người biết rõ trong đó là ai. Cơ mà có người nói Trần Cảnh tiến vào Thiên đình, hiện tại trong các đại điện đều không có bóng dáng hắn. Vì vậy vẫn có kẻ cho rằng hắn là người đang trong Linh Tiêu bảo điện. Trong Linh Tiêu bảo điện, Trần Cảnh vẫn đang tế kiếm vực. Hắn dồn hết mọi thứ dung nhập vào tòa kiếm vực này, có pháp thuật, có thần chú... Những thần chú đó mặc dù đa phần cần phải ở nhân gian mới phát huy tác dụng, mà lúc này lại dung hòa với kiếm vực của Trần Cảnh, đã trở nên khác biệt, có thể khiến bất cứ ai tiến vào Linh Tiêu bảo điện cảm thấy tâm thần không yên. Loại pháp thuật vô hình này, nếu chỉ tính riêng nó thì hầu như vô dụng với đám cường giả. Hiện tại đã khác, những thần chú đó đều do Trần Cảnh lấy tín ngưỡng nguyện lực tế ra, có hiệu quả đặc biệt. Thủ đoạn chân chính của hắn không phải là Mê Thiên kiếm. Mê Thiên kiếm đã dung hòa với sóng sông, kiếm khí vô hình nương theo sóng nước hư ảo mà phát động. Mà bia thần Ti Vũ thì biến thành một tòa tế đàn, Trần Cảnh ngồi phía trên. Nơi này là khởi nguồn pháp lực của hắn. Dần dần, phía trên Linh Tiêu bảo điện tụ tập từng đám mây đen, người phía ngoài lập tức nhận ra, hóa ra người phía trong Linh Tiêu bảo điện thực sự là Ti Vũ Thiên thần Trần Cảnh. Cầm ma Thạch Nham đã bị những đám mây đen bao phủ, nhưng tiếng đàn của y vẫn xuyên thấu mây đen len lỏi trong trời đất. Trừ khu trung ương, toàn bộ phía ngoài Thiên đình đều tràn ngập sắc thái, thần thông pháp thuật tầng tầng lớp lớp, phía sâu bên trong lại yên tĩnh. Thiên đình rất nhiều tiểu điện, nhưng đại cung điện chân chính lại chỉ có sáu tòa. Trong sáu tòa đó có một tòa gọi là cung Thanh Hoa, là nơi Trần Cảnh tới khi vừa tiến vào Thiên đình. Có Đông Nhạc đại đế và đám người dưới trướng, cùng Nhật Diệu Đế quân, Sư Tử Minh Vương, Động Châu Đế quân, Mộc Chân đang tranh đoạt quyền sở hữu cung Thanh Hoa. Những tu sĩ Tán tiên khác chỉ cần tiến vào trong điện sẽ gặp phải nguy hiểm đến tính mạng. Phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh thì bị nhóm người Đạo môn chiếm lấy. Sâu trong đại điện là Trường Sinh Đạo quân đang tế luyện nơi này. Trong nhóm người đệ tử Đạo môn này, có một vị Trần Cảnh từng gặp. Là người thân mặc áo bào đen, khuôn mặt xấu xí, tay cầm Lục Tiên kiếm, còn có đệ tử hộ giáo Côn Lôn sơn ngàn năm - Vô Vưu, những người khác ai ai cũng là trang tuấn kiệt từ Đạo môn. Mà trong cung Tử Vi, cung Thừa Thiên Hiệu Pháp, cung Câu Trần Thượng đều đang có chiến đấu kịch liệt hơn cả chiến đấu trong cung Thanh Hoa và phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh nhiều lắm. - ----- ooo -----