Hoàng Đình

Chương 301

Dịch giả: Hoangtruc oOo Ánh sao lấp lánh, lẳng lặng rọi chiếu xuống mặt đất bên dưới. Sương bạc phủ đầy đất, ánh trăng nồng đậm. Nghe Hư Linh nói rằng ngày mười một tháng bảy Thiên đình lại lâm thế, Trần Cảnh không kịp trở tay, vội vàng quay về. Sau đó khỉ núi Tùng Thanh rời đi, Cửu Âm cũng truyền lời để lại. Trong lời bọn nó đều có thể nghe ra được Thiên đình thật sự sắp lâm thế rồi. Bởi đứng sau lưng chúng nó, chính là Vu và Yêu. Chỉ là không biết thiên hạ này sẽ có bao nhiêu bậc tồn tại xuất hiện. Thiên đình xuất hiện, tất cả lại như một đàn thiêu thân điên cuồng lao đầu vào lửa. Giữa những người này, không rõ người nào sẽ như phượng hoàng niết bàn mà thăng hoa đây? Trần Cảnh không biết được, mà hắn cũng không muốn biết. Hắn chỉ đứng ở nơi đây nhìn lên bầu trời, nhìn thấy một vài ánh sao trên đó, thấy được màn sương mù dày đặc, thấy cả ánh trăng bàng bạc mờ ảo như một dải lụa vắt qua. Trời đất yên tĩnh. Như thể chúng sinh cũng biết trời đất này sẽ có một tràng đại biến, cho nên cả đám đều chạy đi khỏi. Hoặc cũng có thể cả đám người đó hoàn toàn không biết gì cả, chỉ lặng yên chìm sâu vào giấc ngủ. Vào đúng thời điểm đêm hôm khuya khoắt vắng người nhất. Đột nhiên Hồng đại hiệp chỉ lên trời, giật mình hô lên: - Hà Bá gia, Thiên đình xuất hiện Trần Cảnh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một vùng ánh sáng mờ, ngoài ra không còn gì nữa cả. Sau đó, Hồng đại hiệp vội vàng nói: - Quá mức khẩn trương, con hoa mắt nhìn lầm rồi. Có điều nó vừa dứt lời, con sơn ca trên ngọn cây đột nhiên mở miệng: - Đó là ánh sáng mờ phát ra từ Thiên đình. Lời của nó không chắc chắn, chỉ là suy đoán mà thôi. Trần Cảnh đưa mắt nhìn, không lên tiếng. Hồng đại hiệp nghe thấy chim sơn ca nói vậy, vội nói thêm: - Hóa ra lão tôm ta còn chưa có hoa mắt, thật sự là Thiên đình. Nhãn lực của Trần Cảnh cao minh hơn chúng nó nhiều, tất nhiên đã sớm nhìn thấy được Thiên đình ẩn khuất bên trong vùng sáng mờ đó. Thế nhưng hắn không động, chỉ lặng yên nhìn lên. Dù cho Diệp Thanh Tuyết còn không rõ sống chết ra sao trong Thiên đình thì hắn vẫn đứng yên như cũ, không chút nhúc nhích. Trên bầu trời xuất hiện điểm điểm ánh sáng vây xung quanh. Tựa như bầy đom đóm kiếm ăn ban đêm. Chỉ là bọn chúng đã phát hiện ra ánh sáng kia đang dụ dỗ bọn chúng tới, lại không dám bén mảng tới gần. Đa số những điểm sáng này xoay quanh trên chín tầng trời, chỉ có đôi điểm sáng bay ngược trở xuống mặt đất. Trần Cảnh tin rằng có rất nhiều người cũng đang đứng dưới mặt đất này nhìn lên như hắn. Còn về phần có những cao nhân nào xen lẫn trong đó thì ánh mắt hắn có cao minh hơn nữa cũng không thể nhìn ra được. Thiên đình hôm nay đã xuất hiện mà không có chút dấu hiệu báo trước nào, vô thanh vô tức. Trần Cảnh không rõ thời gian không phải vì đạo hạnh của hắn không đủ, mà bởi vì suốt hai ba năm này hắn đã hành tẩu khắp mặt đất, tự phong cấm chính mình. Cho nên hắn không thể cảm ứng được cả một quá trình biến hóa lâu dài trên chín tầng trời. Sau đó hắn lại đi xuống âm thế, rồi vội vàng trở lại dương thế, thời gian quá ngắn ngủi không đủ để hắn cảm ứng được. Thế nhưng ngoài hắn ra, vẫn có những cường giả khác ít nhiều cảm ứng được. Nếu không phải có Diệp Thanh Tuyết bên trong đó thì hắn căn bản cũng sẽ không để ý tới chuyện Thiên đình xuất hiện. - Hà Bá gia, bọn họ đều đi cả rồi. Chúng ta cũng đi thôi. Nhất định trong Thiên đình có rất nhiều bảo bối, còn có cả Thần cô trong đó nữa, chúng ta nhất định phải đi vào trong đó trước bọn họ. Hồng đại hiệp nhìn thấy điểm điểm ánh sáng liên tục xuất hiện trên bầu trời bèn vội vàng nói. - Hiện tại chúng ta không vào được. Trần Cảnh đáp. - Vì sao vậy? Không phải Thiên đình đã ở nơi đó rồi sao? Với pháp lực của Hà Bá gia, nhất định vào trong đó rất dễ dàng. Dù sao thì những người kia đều có thể bay đến chín tầng trời được mà. Hồng đại hiệp vội hỏi. Những kẻ thân cận như đám chúng nó vẫn luôn quen miệng gọi Trần Cảnh là Hà Bá gia như trước. - Ngươi nhìn thấy vầng sáng mờ kia không? Đó là kiếm chú vẫn luôn tồn tại bên trong Thiên đình. Tuy chúng vẫn không ngừng bị mài mòn trong hơn ngàn năm nay, thế nhưng sau khi xông vào vẫn phải nhận nguy hiểm trí mạng, pháp thuật pháp bảo thông thường khó mà ngăn cản được chúng. Trần Cảnh chậm rãi nói. Gió đêm lay động, thổi tan lời nói của Trần Cảnh. Bọn hắn ngẩng đầu nhìn, nhìn xem một khúc nhạc dạo của màn chết chóc trong bóng đêm yên tĩnh này. Rốt cuộc đã có người không nhịn được mà nhảy vào trong quầng sáng mờ ảo kì dị kia, lại không gặp phải nguy hiểm gì cả mà xông thẳng vào Thiên đình. Có người thứ nhất, sẽ có người thứ hai. Rất nhiều người nhận thấy kẻ đầu tiên xông vào không gặp phải chuyện gì, cho nên cả đám lập tức điên cuồng tràn vào. - Hà Bá gia, Hà Bá gia… Nhanh nhanh… bọn họ đều đi vào rồi. Không có nguy hiểm gì, không có chuyện gì cả. Hồng đại hiệp hưng phấn nói. Trần Cảnh vẫn thờ ơ, ngẩng đầu nhìn lên. Trên bầu trời vẫn có rất nhiều điểm sáng xoay quanh, không dám đi vào. Bọn họ phát hiện sau khi nhóm người kia đi vào, ánh sáng mờ ảo kia rõ ràng yếu mờ đi rất nhiều. Tất nhiên Trần Cảnh cũng phát hiện ra được. Thiên đình bên trong quầng sáng mờ đó rất rộng rãi và khổng lồ, lại không người có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ bên trong. Như thể đang có một tấm lụa mỏng nào đó che ngang lại. Không người đi ra, bên ngoài lại không ngừng có người kéo vào. Mãi tới lúc ánh sáng mờ ảo tản ra từ trong Thiên đình đã không còn rõ ràng lắm, lập tức có rất nhiều điểm sáng với màu sắc khác nhau từ mặt đất phóng lên cao, có trước có sau. Thế nhưng tất cả đều chỉ gói gọn trong khoảng thời gian ánh sáng mờ ảo đã không còn rõ ràng nữa mà thôi. - Thiên đình, Thiên đình biến mất ngàn năm nay đã định lâm thế lại rồi sao? Đến lúc này Trần Cảnh vẫn còn có một loại cảm giác như không chân thật. Từ lúc biết được sư tỷ Diệp Thanh Tuyết tùy thời có thể chết đi bên trong Thiên đình, không lúc nào hắn không muốn tiến vào trong đó. Mãi đến khi một kiếm phá Côn Lôn vừa rồi, hắn mới không còn sức lực để làm gì nữa, càng không biết phải làm thế nào. Bởi vì một kiếm phá Côn Lôn kia đã khiến ngàn dặm quanh đó gặp phải lâm vào lụt lội. Cho nên thời gian qua hắn chỉ có thể hành tẩu trong nhân gian mà thôi. Hiện tại hắn vẫn không thể tin được Thiên đình lâm thế. Cứ như vậy lâm thế, không có chút dấu hiệu kinh thiên động địa nào cả. Hắn còn chưa sẵn sàng, lại đột nhiên cảm thấy hết thảy đều là chuyện đương nhiên. Hắn không cố sức nhìn xem lúc này có những ai trên bầu trời, có người quen nào trên đó, hay có những lão ma thần thông quảng đại đã lâu không xuất thế hay không? Hắn chỉ phóng người lên, vọt lên tới chín tầng trời. Quanh người hắn là một vầng ánh kiếm đầy mê ly bao phủ. Trong mắt mọi người dưới mặt đất, Trần Cảnh cũng như hàng trăm điểm sáng kia, giống hệt nhau, không chút vẻ chói mắt hay có gì đặc biệt hơn cả. Yêu, Linh, Thần, Đạo, Phật, Ma đầy trời như những cánh bướm lao về tòa Linh Tiêu bảo điện trong truyền thuyết. Một khắc trước, hắn còn đang đứng dưới đất nhìn những người phía trên. Lúc này đã trở thành một trong đám bọn họ. Thiên đình được thế gian tôn xưng thực chất là một quần thể cung điện khổng lồ trên chín tầng trời, có tên gọi đầy đủ là Linh Tiêu bảo điện. Đây là nơi vạn thần từng chầu bái Ngọc đế. Nghe nói tòa Linh Tiêu bảo điện này chính là một kiện linh bảo tiên thiên, bản thân nó đã tự hình thành thế giới. Trần Cảnh vọt lên trên chín tầng trời, nhìn thấy tòa Linh Tiêu bảo điện đã mất đi vầng sáng mờ ảo, dưới ánh trăng lộ chút cảm giác tiêu điều, không còn cái vẻ chói lọi rọi sáng khắp thiên hạ như trước kia nữa. Tuy tòa điện vẫn rộng lớn nhưng đã mang hơi hướm hoang phế. Dù là vậy, Trần Cảnh xuyên qua điểm điểm ánh sáng đầy trời đi tới trước tòa đại điện nguy nga trùng điệp này vẫn cảm thấy mình rất nhỏ bé. Trước mắt hắn là một cái cổng trời khổng lồ, trên cổng có không ít điểm hư hỏng, vài dấu vết bị cắt xẻ của thứ sắc bén nào đó, vài dấu vết gãy vỡ khác do bị thứ nặng nề đập vào. Trên cổng trời có hàng chữ lớn: “Đông thiên môn.” Từng điểm ánh sáng đáp xuống trước Đông thiên môn, rồi nhanh chóng biến mất không còn thấy gì nữa. Trần Cảnh có thể nhìn thấy bọn họ đi vào, nhưng vừa vào đã biến mất, không cảm ứng được bọn họ nữa. Hắn hiện thân bên dưới Đông thiên môn, đưa mắt nhìn quanh bốn phía. Chỉ thấy điểm điểm ánh sáng cực nhanh trên bầu trời, thỉnh thoảng có điểm sáng xuyên qua bên cạnh hắn cực nhanh. Và rồi ánh mắt hắn đột nhiên khựng lại. Hắn nhìn thấy một người, một người mà hắn không thể nào tưởng tượng sẽ gặp được. Đó là một ông lão có mái tóc xám trắng, mặc áo vải xám, chân mang giày vải. Loại trang phục thông thường, khí chất thông thường này lại có thể đi tới chín tầng trời. Trừ lão kiếm khách ra, Trần Cảnh không thể nghĩ tới người nào khác trong thiên hạ có thể như vậy được. Thế nhưng ngay khi hắn mở miệng định kêu lên thì lão kiếm khách đã bước từng bước ra, đi vào trong Đông thiên môn. Mọi chuyện tựa như ảo giác. Trần Cảnh bèn nhanh chóng đuổi theo sau. ----- ooo -----