Hoàng Đình

Chương 289

Dịch giả: Mink oOo Trần Cảnh không biết được dương thế lớn như thế nào. Dù cho bây giờ hắn là thiên thần Ti Vũ cũng không thể trả lời cho câu hỏi thiên địa lớn bao nhiêu, điểm cuối của nó là ở đâu. Mà đây cũng là lần thứ hai hắn đi xuống âm thế. Vì vậy hắn còn không phân rõ được cả phương hướng ngũ hành. Bầu trời nơi này âm trầm u tối. Mặt đất tối tăm, phập phồng. Cõi âm giống như một thế giới hỗn độn, không phân chia đâu là Âm Dương, Ngũ Hành. Thành Hoàng thành Hoài Hải Bặc Phu Tử thỉnh thoảng nói chuyện với Trần Cảnh. Câu chuyện chỉ là những việc không quan trọng, nhưng cũng sẽ khiến hắn cảm thấy thoải mái. Ở dưới âm thế này, dù Trần Cảnh có bia thần Ti Vũ cũng vẫn bị áp chế, chỉ có thể sử dụng pháp lực của bản thân. Hơn nữa dùng bao nhiêu thì pháp lực sẽ mất đi bấy nhiêu. Trần Cảnh còn có vương ấn Tần Quảng, nhưng hắn vẫn chưa luyện hóa nên ở dưới cõi âm này không thể giống như ở trên dương thế được. Bặc Phu Tử là một người rất hiền hòa, chí ít thì khi ở trước mặt Trần Cảnh, biểu hiện của lão là như vậy. Phu nhân của lão cảm thấy hơi khó hiểu. Bà rất hiểu Bặc Phu Tử, biết rằng bản chất của con người lão không phải như vậy. Tuy rằng lão đối xử với mọi người đều khách sáo như một lão viên ngoại, nhưng chưa bao giờ bà nhìn thấy lão lại nhiệt tình nói chuyện như lúc này. Lúc nãy, bà nghe ra được lời Bặc Phu Tử mời Trần Cảnh lên xe rất chân thật chứ không phải xã giao. Với bản thân Bặc Phu Tử mà nói thì đây thật sự là chuyện không thể tưởng được. Nếu chỉ có một mình Bặc Phu Tử ở trên xe thì việc này là bình thường, nhưng trên xe còn có con gái lão và bà. Bặc Phu Tử nói chuyện với bất kì ai đều rất ôn hòa, nhưng lại không thích người khác nhìn thấy bà và con gái mình. Trên đường đi, họ gặp rất nhiều âm binh, rải rác cách xa nhau. Rồi dần dần, thời gian trôi qua, bọn chúng lại như trở thành một đội quân lành nghề, đông nghìn nghịt, yên lặng im ắng tụ thành một đám lớn mà đi. Tất cả âm binh đến đây đều nhằm đột phá vòng vây bao quanh thành Diêm La, chiến đấu với lão tổ. Trần Cảnh không biết lão tổ là ai. Theo lời Bặc Phu Tử thì là một kẻ có thần thông mạnh mẽ, thần bí khó lường, không rõ lai lịch, cũng không biết xuất thân thế nào. Không biết làm thế nào đột nhiên chiêu mộ được rất nhiều ma vật quỷ vương du đãng ở âm thế, tụ tập tới bảy vạn tên, bao vây điện Diêm La. Không ai biết binh lực ở trong điện Diêm La có bao nhiêu, nhưng tuyệt đối không thể ít hơn so với âm binh đang bao vây thành. Bây giờ Bặc Phu Tử lại nói có mười vạn âm binh đang đến. Số lượng này không thật chính xác, có thể không nhiều đến thế nhưng cũng có thể là lớn hơn rất nhiều. - Vị lão tổ kia có danh tiếng thế nào mà huy động được tới bảy vạn âm binh chỉ trong một đêm? Hặc hặc. Lão hủ sống đến từng tuổi này rồi nhưng bội phục rất ít người. Bây giờ đã có thêm một người là lão tổ. Người có thể đột nhiên nổi tiếng, khiến cho thiên địa chấn động chỉ sau một đêm thì xứng đáng để lão già ta bội phục. Bặc Phu Tử nói. Trần Cảnh cười cười nói: - Vậy loại người như thế này cũng không ít. - Đúng vậy. Cả cuộc đời lão rất muốn làm được một việc lớn có một không hai, nhưng lại bình an sống suốt hai trăm sáu mươi bảy năm chưa từng làm việc gì khác người. Lão đã từng muốn cưỡi tuyết nhập thành Phượng Hoàng, nhưng cuối cùng lại không đi. Tất nhiên Trần Cảnh đã từng nghe đến thành Phượng Hoàng. Nhưng hắn không biết gì về tòa thành này cả, thậm chí là cả vị trí cụ thể. Chỉ biết rằng đó là một tòa thành trì rất đặc biệt. Thành Phượng Hoàng lớn hơn rất nhiều so với thành Bá Lăng, lại phồn thịnh hơn với thành Quân An của Trung Nguyên vài phần, và còn là một nơi tự do nữa. Nghe nói trong đó có đủ sinh linh các tộc trong trời đất, con người cũng là một trong số đó. Thành Phượng Hoàng không cự tuyệt bất kì thần yêu linh ma nào cả. Bặc Phu Tử nói lão muốn cưỡi tuyết tiến vào thành Phượng Hoàng, tất nhiên là không chỉ muốn đi vào mà còn muốn làm chuyện gì đó. Trần Cảnh không hỏi vì lý do gì. Hắn chỉ yên lặng lắng nghe. Bặc Phu Tử tiếp tục cảm thán: - Thế giới lớn đến như vậy, nếu lão có thể biết đến tên của ai đó, thì chắc chắn đó là một người rất phi phàm. Lão kể tiếp về những người nổi danh mấy năm gần đây trong thiên hạ. Lão nói: - Lại nói, nhân tài thần thông phi phàm mới xuất hiện trong thiên địa không ít. Nhưng lão ấn tượng nhất là một người tên Triệu Ngọc Bạch. - Triệu Ngọc Bạch. Trần Cảnh nói thầm một câu. - Tần thành, chắc ngài chưa bao giờ nghe đến y, dù cho đã từng nghe qua thì có lẽ cũng không để ý. Bặc Phu Tử nghĩ rằng Trần Cảnh chưa từng nghe thấy cái tên này nên mới nói thế. Trần Cảnh tự giới thiệu mình họ Tần, là một Thành Hoàng. Chính vì thế nên lão mới gọi Trần Cảnh là Tần thành. Đây chỉ là một cách xưng hô xã giao, vì hai người chưa thực sự thân quen. - Chắc là ngài đã nghe nói đến Trần Cảnh qua rồi? Bặc Phu Tử nhìn hắn hỏi một chuyện. Trần Cảnh gật đầu, đáp: - Hắn sao? Ta biết. - Lão có một người bạn ở Thanh Khâu kể rằng trong trận đại chiến ở khúc sông Tú Xuân loan, Triệu Ngọc Bạch là phu quân của tam tiểu thư Thanh Khâu cũng xuất hiện. Y có thù diệt môn với Trần Cảnh. Lần đại chiến đó, Triệu Ngọc Bạch đã đi đến, thế nhưng không phải để trả thù mà để hóa giải ân oán. Tần thành ngài đừng nghĩ rằng Triệu Ngọc Bạch không có đủ thực lực. Người bạn của lão đã kể rằng, lúc đó tam tiểu thư Thanh Khâu đã đi cầu xin lão tổ ban thưởng một kiện pháp bảo để phá trận. Lúc đó nếu Triệu Ngọc Bạch quyết tâm muốn báo thù thì dù Trần Cảnh còn sống, cũng không thể có được thành tựu như bây giờ. - Y có thể buông bỏ thù hận là một việc rất khó. Người ta tu hành cả đời cũng chỉ tu một chữ “Buông” này mà thôi. Bặc Phu Tử nói tiếp: - Người bạn Thanh Khâu của lão kể rằng. Khi Triệu Ngọc Bạch mới đến Thanh Khâu, mọi người ở đó đều tỏ ra khó chịu. Y đã dùng nhân phẩm của mình để khiến mọi người trong Thanh Khâu tiếp nhận. Hiện nay, Triệu Ngọc Bạch đã mở một lớp học ở Thanh Khâu, mọi người nhìn thấy y đều gọi một tiếng là Triệu tiên sinh. Trong lòng Trần Cảnh không khỏi nhớ về lần đầu tiên gặp mặt Triệu Ngọc Bạch. Sau đó Bặc Phu Tử có nói gì đi nữa thì Trần Cảnh cũng không chú ý. Hắn chỉ nghe thoáng qua là lão đang nói về những nhân vật nổi tiếng bây giờ. Trong đó có cả Kinh Hà Trần Cảnh, cũng chính là hắn. Cuối cùng, sau nhiều ngày trôi qua, mọi người cũng đến được bên ngoài thành Diêm La. Bặc Phu Tử nói rằng đây đã là ngoại ô của thành Diêm La. Nếu không có lão nhắc thì Trần Cảnh thật sự không thể biết được, vì trước mắt hắn chỉ thấy toàn là âm binh. Lúc này, một đội kỵ binh nhỏ đi đến chỗ Bặc Phu Tử. Bọn họ cầm lệnh kỳ (cây cờ nhỏ để ra lệnh của tướng quân) màu đen, ra lệnh cho lão và khoảng hai nghìn âm binh đi theo sự sắp xếp của một vị tướng quân. Trần Cảnh không kịp rời đi nên cũng bị bắt phải đi theo. Hắn muốn rời đi cũng không khó, nhưng lại không làm thế. Bặc Phu Tử biết Trần Cảnh không phải vì lệnh triệu tập mà đến đây nên không hiểu vì sao hắn vẫn ở lại. Lập tức lão nói: - Dựa vào thần thông huyền diệu của ngài, thoát ly nơi này cũng không khó. Vì sao ngài phải ở lại? Nếu lúc hai bên giao chiến, có thể ngài không bị làm sao cả, nhưng những linh hồn đi theo nhất định sẽ tan thành tro bụi. Trần Cảnh trả lời: - Không vội, ta có dự cảm là ở đây có thể gặp lại một người bạn. - Bạn? Là bạn thế nào? Bặc Phu Tử cau mày, hỏi. Trần Cảnh không trả lời, chỉ nói là: - Bặc thành chỉ cần nói ta là yêu linh tọa hạ của ngài. Chắc chắn không ai có thể phát hiện được. Bặc Phu Tử suy nghĩ một lát, thầm nghĩ Trần Cảnh chắc sẽ không làm gì liên lụy đến mình, vì vậy đã đồng ý. Không lâu sau, có một Thành Hoàng ở dương gian khác đi đến mời Bặc Phu Tử cùng bàn chuyện. Lão đi rất lâu mới về, vui vẻ nói với Trần Cảnh: - Có lẽ lão sẽ rất nhanh trở lại nhân gian. Trần Cảnh hỏi: - Đã có kế sách phá địch rồi sao? - Thực ra cũng không có phương pháp gì cả. Hóa ra lão tổ chỉ có một mình, có thêm hai tên yêu linh tọa hạ. Binh lực tụ tập là âm binh của mười bảy vị quỷ vương. Bọn chúng vây thành đã lâu, bây giờ lại có viện quân đến nên chúng đã bắt đầu có dị tâm. Có lẽ, mấy ngày tới quân ta không đánh thì địch cũng tự phá. Bặc Phu Tử nói nhanh. Trần Cảnh nghe xong, không hỏi gì khác, chỉ hỏi về đôi yêu linh là thứ gì. - Nghe nói là một đôi khỉ mặt chó. Bặc Phu Tử suy nghĩ một lát, rồi đáp. ----- oOo -----