Hoàng Đình
Chương 262
Dịch giả: Hoangtruc oOo
Ánh trăng chiếu lên tầng mây dày đặc, nhuộm cả tầng mây đen thành một sắc xám trắng.
Lực lượng ánh trăng xuyên thấu tầng mây, dung nhập vào trong mưa gió, đi vào bia thần Ti Vũ.
Trần Cảnh ngược núi vọt lên, ánh nước lóng lánh từ bia thần Ti Vũ hạ xuống, hình thành nên một tầng sóng nước. Mưa gió, ánh trăng dung nhập vào bên trong đều trở thành sóng nước cả. Trong sóng nước, Trần Cảnh tay cầm Mê Thiên kiếm ném lên không trung. Kiếm hóa thành một luồng sáng trắng có lẫn ánh vàng kim, bắt đầu chớp lóe quanh bia thần Ti Vũ.
Như một con thoi, những nơi kiếm đi qua, tất cả đạo ý phù pháp màu xanh đậm đều bị nó cắt nát.
Trần Cảnh cảm nhận rất rõ, khi ánh kiếm xẹt qua những đạo ý phù pháp kia, có âm thanh như va chạm kim loại truyền ra, lại có âm thanh như gỗ mục bị cắt nát, cũng có tiếng gió rít liên miên không dứt.
Khi mây đen hoàn toàn bao phủ lấy ngọn núi, toàn bộ phạm vi trăm dặm nơi này nổi lên mưa to như trút nước. Ngoài trăm dặm này, mưa rơi nhỏ hơn một chút. Càng cách xa nơi này, thì chỉ còn là mưa phùn sương mù. Có điều nước sông Tú Xuân loan vẫn dâng đầy nước, người tế vẫn còn nguyên như vậy.
Bọn họ cúng tế vô cùng long trọng, theo thứ tự từng nhóm một, cho nên mới lâu dài khác thường như vậy.
Khi Trần Cảnh đạp bước lên rìa ngoài ngọn núi Côn Lôn, là nơi bắt nguồn của con sông Kinh Hà, hắn phải cố gắng đè nén cái cảm giác rút kiếm vung khắp bốn phía, nhìn khắp cả núi non.
Đỉnh Côn Lôn vốn chưa từng bị mây đen che phủ, hôm nay trên khoảng không lại đì đùng đầy sấm sét, lốc xoáy, mưa to không chút kiêng nể trút xuống. Khiến người ta cảm thấy kì quái, là dù đám người Trần Cảnh ở bên trong mây mưa vần vũ đó, lại có một luồng ánh trăng chiếu bọc bọn họ lại.
Trần Cảnh đưa mắt nhìn bốn phía, nhìn thấy được có những ánh mắt kinh ngạc, có ánh mắt mang theo địch ý, một vài ánh mắt nếu lưu tâm nhìn kỹ sẽ thấy được chút ngưỡng mộ. Hắn lại không chút để ý.
Mây đen trên bầu trời như gom hết toàn bộ hơi nước ngàn dặm quanh đây, hay như toàn bộ nước con sông Kinh Hà đã ở cả trên bầu trời này. Chúng đang trút xuống Côn Lôn bên dưới, hình thành nên một dải trắng xám, như dải thiên hà dốc xuống.
Đúng lúc này, chiếc bông tai bên tai Trần Cảnh đột nhiên lóe sáng chói mắt. Rồi một con rồng trắng nhỏ lao ra, bay lượn trong mưa gió. Mỗi lúc thân thể nó lại dài ra vài phần, đồng thời hào quang trên người nó càng thêm lấp lánh.
Trong màn mưa gió, Tiểu Bạch Long không ngừng xoay chuyển, hướng thẳng lên chín tầng trời. Chỉ trong chớp mắt, Tiểu Bạch Long vốn chỉ cỡ đầu ngón tay đã dài ra hơn một trượng.
Hai trượng …. Ba trượng, bốn trượng.
Rồi nó ẩn vào trong tầng mây đen khiến tầng mây này sôi trào lên. Trong sắc mây đen đó, thỉnh thoảng vẫn lộ ra những mảng lân giáp màu trắng, thấy đầu không nhìn thấy đuôi, thấy thân nhưng không thấy vuốt, từng tiếng rồng ngâm từ trong tầng mây truyền ra. Trong tiếng rồng ngâm ấy, mưa gió lại càng thêm mịt mù hơn, mây đen cũng thêm dày đặc hơn.
“Thân thể chân long.”
Có tiếng kinh hô.
Trần Cảnh ngẩng đầu nhìn, nhận thấy long uy càng lúc càng nặng nề, cũng chớp mắt hiểu ra nhất định là biểu hiện của những dấu ấn bên trong thành giếng Tù Long. Lúc này hắn có thể chắc chắn Tiểu Bạch Long đến Đông Hải là vì những dấu ấn đó.
Đột nhiên, sắc mặt Trần Cảnh biến đổi. Bia thần Ti Vũ được hắn thu vào trong cơ thể đột nhiên phóng ra ngoài, nhập vào trong đám mây đen kia.
Một cái móng vuốt thò ra khỏi tầng mây đen bắt lấy bia thần. Hào quang trên bia thần bắn ra bốn phía. Có điều ngay khi vừa chạm vào móng vuốt rồng kia thì nó lập tức trở ngược lại về phía Trần Cảnh, tốc độ nhanh chóng không kém. Nháy mắt lại đã trở vào trong cơ thể hắn lại rồi.
Bia thần nhập thể, một đoạn lời nói cũng đồng thời xuất hiện trong lòng Trần Cảnh.
Đó là lời của Tiểu Bạch Long, là một ý niệm.
Hắn đã hiểu được từ đoạn lời nói đó, là lời mà Tiểu Bạch Long giải thích cho Trần Cảnh nghe.
Hóa ra những dấu vết hoa văn hình rồng trong giếng Tù Long đã có từ thời đại hồng hoang của thương long để lại. Tại thời đại yêu tộc, có yêu thần tế luyện bia thần Ti Vũ ở Đông Hải, lấy những hoa văn hình rồng kia tế nhập vào trong bia thần Ti Vũ. Hiện tại nàng đã phân tách ra rồi.
Điều này Trần Cảnh không rõ ràng cho lắm, mà vừa rồi Tiểu Bạch Long cũng không nhắc đến. Nhưng hắn biết có lẽ lúc nãy vì Tiểu Bạch Long đã hoàn toàn luyện hóa được dấu vết kia, cho nên mới mất đi khống chế với bia thần Ti Vũ. Rốt cuộc Tiểu Bạch Long cũng hoàn toàn tách rời dấu vết hình rồng ra khỏi bia thần.
Trần Cảnh mới biết được hóa ra bia thần Ti Vũ vẫn luôn không hoàn chỉnh.
Tất cả chỉ diễn ra trong một ý niệm của Trần Cảnh, còn lúc này Tiểu Bạch Long trên bầu trời đã kêu vang lên một tiếng rồi vọt vào trong núi Côn Lôn. Phối hợp theo đó là mưa gió, sấm sét khôn cùng.
Từ trong tiếng kêu kia, Trần Cảnh chợt hiểu được ý tứ của nàng.
Lúc này trong núi Côn Lôn lại rất im ắng, như thể chỉ có mây mù như biển trải đều, đạo nhân kia không rõ đã đi đâu rồi.
Tiểu Bạch Long kéo theo gió mưa, sấm sét lao xuống. So với Giao Long vương sắp hóa thành rồng lúc đó còn có thêm một loại uy thế khác nữa.
Năm đó Giao Long vương là một loại lặng im mà hung hãn ngoan lệ, từng bước từng bước lại tăng lên cao hơn. Còn về Tiểu Bạch Long, những nơi nàng đi qua đều có mưa gió gào thét, sấm sét chớp lóe, nhưng vẫn tạo cho Trần Cảnh một loại cảm giác linh hoạt và thần bí. Mãi cho đến hôm nay, Trần Cảnh mới hiểu Giao Long vương năm xưa mạnh mẽ đến bậc nào.
Tiểu Bạch Long nhảy vào trong linh hải núi Côn Lôn, biến mất khỏi ánh mắt của Trần Cảnh đang còn đứng ngoài rìa ngọn núi.
Côn Luân đột nhiên yên tĩnh ngoài dự liệu của Trần Cảnh. Nhìn thấy Tiểu Bạch Long chìm vào trong Côn Lôn, hắn cũng lập tức phóng người lên rồi lao vào. Hồng đại hiệp và vỏ sò theo sát sau lưng hắn, mà ánh trăng trên bầu trời vẫn tiếp tục chiếu rọi. Vào trong Côn Lôn, Trần Cảnh chỉ cảm thấy linh lực Côn Lôn như dòng nước lũ của con đê vỡ, theo dòng chảy của Kinh Hà dũng mãnh lao đi. Đột nhiên Trần Cảnh sinh ra một loại cảm giác, rằng Côn Lôn lúc trước vốn như một cái ao tù nước đọng, hiện tại mới tính là sống lại.
Tiến vào trong Côn Lôn còn chưa xa lắm, Trần Cảnh đã nghe thấy tiếng rồng ngâm dài truyền ra trong màn sương mù. Từ phía xa, hắn thấy được hình ảnh Tiểu Bạch Long dựng người lên, thân thể được mưa gió sấm chớp bao quanh lấy, thậm chí còn khiến cả linh vụ trong núi cũng cuộn trào theo.
Từ lúc nàng thật sự hóa rồng, Trần Cảnh vẫn chưa từng nhìn thấy chân thân đầy đủ của nàng. Chỉ vẫn luôn là nhìn đầu không thấy đuôi, nhìn thân không thấy vuốt.
Lúc này nàng đang đối chọi với tòa Linh Lung Trấn Yêu tháp. Ánh sáng vàng chói lọi tán xạ qua tầng sương mù tạo thành tầng tầng sắc màu. Lúc Trần Cảnh tới gần cũng là lúc tòa Linh Lung Trấn Yêu tháp đột nhiên nổ tung trong hư không. Một điểm sáng ánh xanh từ trong hư vô, giữa những tro bụi của tòa tháp vọt ra. Điểm sáng xanh đó là vật sống, vừa uốn éo trong hư không, thân thể nó cũng biến đổi, rồi hóa thành một con rồng xanh lao thẳng tới Tiểu Bạch Long.
- Đó là Giao Long vương
Trần Cảnh thầm kinh hãi:
- Quả nhiên lão còn sống, vậy còn sư tỷ?
Hắn mong rằng sư tỷ cũng đi ra. Trong lòng hắn cũng hiểu rất khó có khả năng đó nhưng vẫn hi vọng sư tỷ cũng có thể đi ra ngoài giống như Giao Long vương. Toàn thân Giao Long vương màu xanh lục, trong đó xen lẫn là ánh sáng màu vàng kim. Lúc lão xoay người dựng lên, ánh sáng vàng cũng càng thêm nồng đậm.
Quả nhiên lão chưa từng ngừng nghỉ quá trình hóa rồng. Như thể lão căn bản chưa từng bị vây khốn nhiều năm qua như vậy, thời gian như thể chỉ vừa vặn vào phút chốc lúc lão nhảy vào trong Côn Lôn năm đó vậy.
Giao Long vương giương nanh múa vuốt phóng về phía Tiểu Bạch Long. Nhìn hình thể, Giao Long vương mạnh mẽ cường tráng hơn Tiểu Bạch Long, mà về thần thông thì hai người không thua kém bao nhiêu. Thế như nếu xét về khí thế nội tại, Tiểu Bạch Long yếu nhược hơn không ít.
Trần Cảnh cảm thấy nàng còn chưa khôi phục được nguyên khí, hay nói kỳ thật nàng còn chưa thật sự khôi phục được trí nhớ.
Tiểu Bạch Long phóng lên, tiếng rồng ngâm cao vút. Giao Long Vương theo sát phía sau. Mưa gió sấm sét trên bầu trời như vì hư không bị xé nứt mà trút toàn bộ xuống bên dưới.
Trong nháy mắt, Giao Long vương và Tiểu Bạch Long như thể đã biến mất ở phía xa chân trời. Trần Cảnh còn nhìn thấy vài đạo linh quang lóe lên, đuổi theo hai người Tiểu Bạch Long và Giao Long vương. Về phần có những kẻ âm thầm đi theo nữa hay không thì hắn không biết được.
“Boong…boong…boong…”
Đột nhiên một tràng chuông ngân dài khắp Côn Lôn, tiếng sau kéo dài hơn tiếng trước, lan tràn khắp trời đất. Theo tiếng chuông vang lên, sương mù trong núi Côn Lôn dần tan biến. Hình ảnh trong núi chậm rãi hiện ra rõ ràng. Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy từng ngọn núi bên trong, trên mỗi đỉnh đều có một tòa điện nhỏ hoặc ngôi đình nhỏ. Trần Cảnh dẫn theo Hồng đại hiệp và vỏ sò đáp xuống một ngôi đình nhỏ trên ngọn núi nằm ngay chính giữa Côn Lôn, cũng là nơi vang lên tiếng chuông ngân. Đó là một trong chín chỗ nỗi danh nhất Côn Lôn – Ngọc Hư cung.
Ánh trăng trên bầu trời nhanh chóng trở nên yếu ớt. Nếu lúc trước ánh trăng như núi như biển, trải dài vô tận, thì lúc này ánh trăng chỉ như một màn sa mỏng khoác lên người bọn họ.
“Boong…boong…boong…”
Tiếng chuông du dương ngân dài.
Ngoài núi, có hạc có chim bay lượn, xoay vòng quanh Côn Lôn.
Lại có những loài chim không tên khắp bốn phương tám hướng bay tới. Mỗi loại đều mang đầy linh khí, nhìn thoáng qua đã biết không phải là phàm vật.
Ngay vùng trung tâm, khi sương mù tan hết, lộ ra một tòa đạo điện. Một tia nắng mặt trời len qua ngọn núi cao nhất bên ngoài, chiếu xuống Côn Lôn. Theo chân tia nắng ấy, có thể nhìn thấy ánh nắng đang chiếu xuống một ngôi đình nhỏ riêng biệt, bốn mặt trống không. Tuy sương mù xung quanh vẫn chưa tan hết nhưng vẫn đủ để nhìn thấy được bên trong đình, thấy được một chiếc chuông lớn được treo rủ giữa đình.
Dưới ánh nắng xuyên qua làn sương mù, chiếc chuông kia có màu nâu xanh. Nhìn kỹ bên trên chuông còn có hình khắc mặt trời và mặt trăng, bên dưới có núi non sông ngòi, tranh vẽ hoa cá chim trùng, còn ở giữa là hình rồng, phượng, kỳ lân cưỡi mây trắng.
Còn có khắc một chữ viết rất lớn, mang đậm phong cách cổ xưa mà thần bí.
Bên cạnh là đạo nhân mặc áo vàng ánh đỏ đang đánh chuông, mặt quay về phía mặt trời. Nhìn thoáng qua, Trần Cảnh đã nhận ra gã chính là kẻ duy nhất từng xuất hiện của Côn Lôn, là kẻ từng vài lần đối diện với hắn nhưng chưa thèm mở miệng nói lời nào.
Ánh mắt trời rọi xuống trán gã, nhìn rõ cả những giọt mồ hôi li ti trên đó. Gã đánh chuông, từng tiếng kéo dài mà du dương, âm thanh vọng lên tận chín tầng trời, văng vẳng không tiêu tán.
“Boong…boong…boong…”
Trần Cảnh cẩn thận nghe, nghe thấy đã có ba mươi sáu tiếng chuông được đánh vang lên. Trần Cảnh nghĩ thầm: “Lẽ nào đây là tiếng chuông khai sơn của Côn Lôn?”
Ngay khi hắn vừa nghĩ vậy, cánh cửa Ngọc Hư cung được mở ra. Bên trong có hai tiểu đồng mặc áo xanh bước ra, ngáp một cái, cầm chổi trong tay bắt đầu quét tước bụi bặm trước cửa cung.
Đạo nhân kia vẫn còn đang đánh chuông. Đạo y trên người gã đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng gã vẫn chưa có ý định dừng lại. Vẻ mặt gã rất chuyên chú, như dùng toàn bộ tính mạng của mình đánh chuông.
-----oo0oo-----
Truyện khác cùng thể loại
160 chương
831 chương
157 chương
76 chương
419 chương
1894 chương
1190 chương
868 chương