Hoàng Đình
Chương 248
Dịch giả: †Ares† oOo
Một ý niệm có thể thành thế giới, bên trong mỗi cơ thể cũng là một thế giới, phân ngũ hành cùng đất nước lửa gió, âm dương tương sinh. Nhưng hiện tại thân thể của Trần Cảnh chỉ là một pho tượng, ngũ hành chưa phân, âm dương không sinh, cho nên ở trong cơ thể hắn vẫn chỉ là một vùng hỗn độn tối đen.
Bên trong hắc ám hỗn độn, một con hắc hủy như rồng đen đang không ngừng cuộn mình. Toàn thân nó mờ mờ một tầng hào quang, trong bóng đêm nổi bật khác thường. Có điều xung quanh nó còn có một ánh kiếm chớp tắt lúc ẩn lúc hiện, lúc ở phía trước, lúc tại phía sau, chợt trái chợt phải.
Mỗi lần ánh kiếm biến mất, hắc hủy kia lại cuộn mình một lần. Trong bóng tối, có thể nhìn rõ chốc lại có một vệt sáng trắng xuyên qua cơ thể thật lớn của hắc hủy, rồi lập tức biến mất đi.
Trong bóng tối chỉ có tiếng hắc hủy gầm lên giận dữ. Nó không thể bắt kịp được vệt kiếm kia, lần nào cũng đều tránh không kịp, bị ánh kiếm đả thương thân thể. Mặc dù không có lần nào khiến nó gặp cảnh chí mạng, nhưng lại làm nó bị thương. Nếu ở trong thế giới thực, hiện tại nó nhất định đã thương tổn khắp người, máu tươi đầm đìa. Mặc dù chỉ là tổn thương ở da thịt không đáng kể, nhưng nhất định khiến nó trông rất chật vật.
Chiêu Liệt hoàn toàn không ngờ rằng Trần Cảnh đột nhiên có thủ đoạn như vậy, lão cảm nhận được những vệt ánh kiếm kia như đại đạo, không khỏi thầm nghĩ: "Lẽ nào kiếm thuật của hắn đã tự thành một trường phái riêng, đạt tới đạo?"
Theo lão biết, loại pháp thuật kiếm thuật mang đạo ý này chỉ có thể chứng kiến ở hơn ngàn năm trước.
Trong trời đất thoạt nhìn như vô cùng rộng lớn này, lại có một con sóng đang chảy xiết. Bởi vì không phân định được trời và đất, cho nên cũng không biết sóng kia là từ trên xuống dưới hay từ bên nào qua, càng không biết sóng này từ đâu, rồi lại đi đâu. Nước sông cuồn cuộn, âm thanh ào ào, có một loại nhịp điệu đặc biệt.
Chỉ thấy từ trong hư không đen kịt, một luồng ánh sáng chợt chìm vào trong sóng sông. Sóng sông không hề có gì thay đổi, nhưng chỉ một chốc sau, nước sông chợt dâng lên, trên mặt sông xuất hiện một tấm bia thần. Bia thần chấn động, nước sông chảy xiết nhanh về một hướng. Trong bóng tối, nước sông tản ra hào quang dịu nhẹ, như dải ngân hà trên bầu trời tối đen.
Nước sông cuồn cuộn, mải miết chảy về hướng động phủ kia.
Trời đất bên ngoài, mặt trăng ngày một tròn hơn. Nhan Lạc Nương một mực múa Quảng Hàn kiếm ở cung Quảng Hàn. Ánh kiếm càng ngày càng mộng ảo, càng ngày càng như ẩn như hiện, đã khó có thể thấy rõ từng đường kiếm, chỉ nhìn thấy tầng tầng ánh trăng như những tầng lụa mỏng tung bay trong gió.
Nhan Lạc Nương cũng không ngờ ánh kiếm kia lại tinh khiết chứ không phải là lung tung loạn xạ. Trong đầu nàng, có tất cả những ký ức từ nhỏ đến lớn, nhưng không phải kiểu ký ức lần lượt xuất hiện, mà là toàn bộ những đoạn ký ức ngắn cùng lúc xuất hiện. Trừ những thứ này, trong đầu nàng còn có sự tích về những chuyện năm đó của tổ sư, có lời nói và hành động của sư phụ ở trong điện Chuyển Luân.
"Đi tới bờ Minh Hà, xem hoa hai bên sông đã nở hay chưa. Đến cạnh Tam Sinh thạch, xem nơi đó có còn người chờ đợi."
Lúc trước nghe được sư phụ nói những lời đó, nàng căn bản cũng không biết vì sao nhất định phải đi hai nơi này. Hiện tại nàng đã hiểu, là vì muốn đi nhìn hai người, một người tên là Bắc Linh, một người là Mạnh Tử Y.
Hai người kia xuất hiện ở trong điển tịch do tổ sư nàng viết. Mà sở dĩ hai người này xuất hiện, là bởi vì bọn họ có quan hệ chặt chẽ với một người có tên là Nam Lạc. Câu đầu tiên trong điển tịch viết: "Khi ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy ở hắn là ánh mắt thương hại. Hắn tên là Nam Lạc, sau này ta mới biết, hắn là tồn tại cường đại nhất nhân tộc."
Cái tên Nam Lạc này, cả quyển điển tịch chỉ nhắc tới một lần, nhưng toàn bộ quyển đều dựa vào những việc Nam Lạc từng làm là chính tuyến để viết ra, lấy những người râu ria bên ngoài để miêu tả Nam Lạc kia khi còn sống. Mà Bắc Linh cùng Mạnh Tử Y là hai người có quan hệ kỳ lạ nhất với Nam Lạc. Nhưng hai người này đều gặp chuyện, trong đó Bắc Linh đã chết. Trong điển tịch viết, khi hoa nở ở hai bên bờ Minh Hà, là lúc Bắc Linh có thể sống lại. Còn Mạnh Tử Y thì ở cạnh Tam Sinh thạch, không ngừng già đi, vĩnh viễn không thể rời khỏi Tam Sinh thạch.
"Bắc Linh, nàng có xuất thân ma vật trong Minh Hà, hỉ nộ vô thường, giết chóc thành tính, không ai có thể ước thúc được nàng. Nhưng ta biết, trong lòng nàng khẳng định yêu hắn, chính nàng có lẽ cũng không muốn thừa nhận... Mạnh Tử Y, nàng là một người rất dễ gần, nụ cười của nàng luôn làm người ta cảm thấy như được tắm gió xuân."
"Mà hắn, thì là một người đỉnh thiên lập địa, cũng là một người vô tình cả với chính mình, cho nên đối với người khác cũng vô tình... Còn ta, lại là một hồn phách ký sinh ở ánh trăng."
Thân hình của Nhan Lạc Nương tung bay trong hư không như gió. Trong ánh kiếm, nàng tựa như được phủ bởi tầng lụa mỏng.
"Ly loạn xích thân nhập nguyệt hoài, loan đao nan đoạn vọng tâm mai. Cửu thiên thanh nguyệt hàm tình yêu, hồn ký Quảng Hàn vô mộng lai."
Rời xa loạn thế, tháng năm dài,
Loan đao khó đoạn chí một mai.
Nguyệt chín tầng trời, chôn tình ý
Hồn ở cung trăng, vô mộng lai!
(Dịch thơ: thíchtócquăn _ Bachngocsach.com)
Nàng suy nghĩ vô số chuyện, cuối cùng hóa cả thành bốn câu thơ, bốn loại ý cảnh bất đồng, chính là Quảng Hàn kiếm tế kiếm tâm quyết.
Nàng đột nhiên nghĩ đến hoa điêu linh, lúc nở ra rực rỡ nhất chính là lúc điêu linh, cũng chính là tên của kiếm quyết - Điêu Linh. Trước đây nàng còn cảm thấy chướng tai với cái tên này của kiếm quyết, nhưng hiện giờ đã đọc được bản ghi chép do tổ sư Tuyền Âm năm đó lưu lại, nàng dần dần hiểu ra, bí quyết sau cùng của bốn câu thơ chính là kiếm ý điêu linh.
Ánh kiếm mông lung hư ảo, ở trong ánh trăng, Nhan Lạc Nương như tiên tử, lại vừa có cảm giác chất phác kiên nghị.
Ngày mùng chín, trăng như mắt, nhìn thế gian.
Trong mắt Trần Cảnh lần nữa thấy được Diệp Thanh Tuyết. Nàng ngồi ngay ngắn bất động, vết máu trên người đã khô. Khi Trần Cảnh nhìn thấy nàng thì nàng cũng lập tức mở mắt.
Ánh mắt của nàng rất sáng, con ngươi đen thẳm, không có một chút khác thường nào. Trần Cảnh chợt cảm thấy nàng cũng đang nhìn mình.
- Không ngờ sư đệ lại có thể luyện được thần thông thần kỳ như vậy.
Diệp Thanh Tuyết cười nói.
Trần Cảnh nghe được âm thanh của nàng, rất kinh ngạc, rồi vội hỏi:
- Sư tỷ không có chuyện gì chứ?
- Ha ha, có chuyện.
Diệp Thanh Tuyết vẫn cười khẽ, nhưng trả lời rất nghiêm túc.
Trần Cảnh khẩn trương, vội vàng hỏi tiếp:
- Có chuyện gì sao, bây giờ sư tỷ đang ở đâu?
- Ta ở trên Thiên đình.
Diệp Thanh Tuyết nói.
Trần Cảnh nhất thời ngây dại, hắn có nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng lại nàng đang trên Thiên đình. Nàng rõ ràng bị truyền nhân Côn Lôn thu vào trong Linh Lung Trấn Yêu tháp, sao lại tiến vào Thiên đình rồi? Ngay sau đó lại nghe Diệp Thanh Tuyết nói:
- Ta có lẽ không ra được.
- Làm sao lại không ra được?
Trần Cảnh phục hồi tinh thần lại liền vội vàng hỏi.
Nụ cười trên mặt Diệp Thanh Tuyết biến mất. Nàng ngẩng đầu nhìn quanh, nhưng Trần Cảnh cũng không thấy được hoàn cảnh ở chỗ nàng, chỉ có thể thấy một mình nàng.
- Thiên đình giờ khắp nơi đều là ánh kiếm, giống như gió lưu chuyển xung quanh Thiên đình. Bên trong ánh kiếm tràn ngập một loại nguyền rủa không rõ, ta bị thương, không biết còn có thể sống bao lâu.
Ánh mắt của nàng tuy vẫn bình thản như trước, nhưng Trần Cảnh lại từ trong giọng nói cùng chỗ sâu ánh mắt nàng thấy được một tia thương cảm.
- Sư tỷ, đệ phải làm thế nào mới có thể cứu được tỷ?
Diệp Thanh Tuyết lắc lắc đầu, nói:
- Đệ không cứu được ta, thời gian đã không còn kịp rồi.
- Đệ cứu được, sư tỷ nói đi, tin tưởng đệ.
Trần Cảnh khẩn trương nói, nhưng tâm cảnh hắn dao động, khiến khuôn mặt của Diệp Thanh Tuyết đang hiện trước mắt nhòe đi, rồi càng lúc càng mờ, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
Ở bên ngoài, vệt ánh kiếm đang ẩn hiện đánh nhau cùng Chiêu Liệt trong bóng tối bất chợt mất đi sự mơ hồ và nhẹ nhàng, bị Chiêu Liệt bắt được quỹ tích vận chuyển, bị đuôi của lão quét trúng, ánh kiếm tiêu tán trong bóng đêm.
Trần Cảnh tin rằng Diệp Thanh Tuyết đã có thể đi vào trong Thiên đình, vậy thì nhất định có cách để mình cứu được nàng.
Hắn nhắm mắt lại, trong chốc lát sau, lại mở mắt. Trong đôi mắt, gợn nước màu trắng đen lóe lên, rồi lần nữa hắn thấy được Diệp Thanh Tuyết.
Lần này, đỉnh đầu nàng có một viên ngọc xanh tỏa ánh sáng xanh bao phủ lấy người nàng. Mà trên đùi nàng thì đặt một thanh kiếm gỗ màu tím, đúng là pháp kiếm truyền thừa của núi Thiên La — Thanh Tâm Trấn Ma. Có điều hiện tại kiếm này đã xuất hiện vết rách, hào quang ảm đạm, như lúc nào cũng có thể bị vỡ vụn.
-----oo0oo-----
Truyện khác cùng thể loại
160 chương
831 chương
157 chương
76 chương
419 chương
1894 chương
1190 chương
868 chương