Hoàng Đình
Chương 219
Dịch giả: Hoangtruc oOo
Đạo quán này không lớn, nhưng cực kỳ đẹp và tĩnh mịch. Lại dung hợp hoàn mỹ với dãy núi này, cho nên còn có một vị đạo tươi mát trong lành.
Phía trước không có đại điện chính, cũng không có chuyện vừa vào cửa đã thấy bày biện tượng tổ sư hay tượng Tam Thanh như những đạo điện khác, mà chỉ có một bức họa. Bức họa vẽ một quần thể núi non, trong đó có một ngọn núi cao nhất, bốn phía có núi bao bọc tạo thành một cảnh thiên nhiên đất trời thanh tịnh thật đẹp nổi bật trên nền tơ lụa trắng.
Xa hơn là một dãy hành lang gấp khúc, Liên Diệp chân nhân đi trước, thỉnh thoảng quay đầu lại giới thiệu với Trần Cảnh một vài cảnh sắc trong đạo quán. Ví như một gốc hoa nhìn qua không chút bắt mắt nhưng lại được trộm về từ một nơi hiểm ác cách đây ngàn dặm. Rồi y lại chỉ vào một tòa giả sơn nói là ăn trộm từ trong một đại môn phái nào đó đem ra.
Nói vài chuyện đã đến một cửa điện, bên trong có ba người đang ngồi. Một người trong đó cười nói:
- Ngươi thật sự không biết xấu hổ hay sao mà còn khoe khoang hả? Tất cả đều là ngươi ăn trộm về a. Chỉ cần ngươi muốn, sẽ nghĩ mọi cách ăn trộm đem về.
Liên Diệp chân nhân lập tức cười mắng:
- Thiên Tí, ngươi vừa mới mở miệng nói ra đã thấy thối rồi. Ta chỉ muốn trưng bày giá trị của những thứ đó cho người ta thấy. Trong Cầu Chân quan này, không có thứ gì mà có cũng được, không có không sao cả. Tất cả bọn chúng đều mang diệu dụng riêng biệt cả đấy.
Trần Cảnh nghe y nói vậy, mới phát hiện quả thật mỗi thứ nơi này đều có diệu dụng riêng. Dù là thứ gì cũng khiến phải người khác cảm thấy là thứ mình thiếu thốn cả. Hắn không khỏi thầm nghĩ:
- Đến cảnh giới này quả thật dùng lời khó nói hết được mà.
- Ha ha, vị đạo hữu này là ở sông Kinh Hà phải không? Ta sợ bị hắn lừa nên nhắc nhở trước.
Thiên Tí chân nhân kia còn nói thêm. Nhìn qua gã vẫn còn rất trẻ, chỉ không quá ba mươi tuổi. Có điều, sợ rằng tuổi tác thật thì đến gã cũng không cách nào nói chính xác được nữa.
Trần Cảnh không quen biết bọn họ, cho nên không nói nhiều. Chân thân của hắn là tượng thần, tất nhiên cũng không có biểu hiện gì ra ngoài. Chẳng qua, Hồng đại hiệp vẫn nhìn ngó trái phải quanh đây, còn cẩn thận đánh giá bọn họ.
Ba người này là Thiên Tí chân nhân, Bạch Tuyết chân nhân và Dịch Chu pháp sư. Bạch Tuyết chân nhân là nữ, hơn nữa còn có một bộ dáng của một bà lão rất già, luôn cười ôn hòa, cũng không nói nhiều. Còn Dịch Chu pháp sư mặc tăng bào trên người, nhưng đầu vẫn còn búi tóc, cho nên Trần Cảnh không biết được rốt cuộc y là tăng hay là đạo. Chẳng qua ánh mắt y rất sáng, sáng đến mức khiến Hồng đại hiệp cảm giác như không dám nhìn thẳng vào.
Thanh Liên pháp hội đã tổ chức nhiều lần, nhưng quy mô rất nhỏ. Chủ yếu là các bằng hữu tụ tập lại trao đổi chút tâm đắc tu hành, hoặc nói ra những vấn đề khó khăn trong lúc tu luyện. Trong đó, chủ yếu nhất vẫn là tâm tình của mọi người về những chuyện xảy ra trong vài năm gần đây. Tính cả Liên Diệp chân nhân thì có năm người tất cả, còn một người vẫn còn chưa tới.
Năm người này không tính là có thanh danh lớn trong trời đất, nhưng mỗi người đều có thần thông đặc biệt riêng. Liên Diệp chân nhân từng bái sư tu hành qua rất nhiều đạo môn. Tuy những nơi đó không lớn như đại môn phái La Phù, Côn Lôn, nhưng cũng tính là được truyền thừa của Huyền môn. Sau cùng y gom một thân tuyệt học trên người dung hợp lại thành của riêng mình y, rồi đến dãy Hùng Nam này kiến lập ra tòa Cầu Chân quan.
Thiên Tí chân nhân, Bạch Tuyết chân nhân và Dịch Chu đều giới thiệu sơ về mình nhưng không nói sâu vào. Trần Cảnh không để tâm nhiều, chỉ nghe từng người kể về một vài chuyện lý thú của mình mà thôi.
Trần Cảnh nói rất ít, vì thân thể hắn là tượng nên rượu ngon, trái cây trên bàn cũng không ăn. Nhưng Hồng đại hiệp lại ăn không ít. Trần Cảnh không nói gì, nó cũng không nói. Đồng tử bưng món gì lên trước mặt, nó đều ăn sạch cả. Trừ chuyện trên lưng có một pho tượng thần nặng nề đè xuống, thì nó rất hài lòng về hành trình đến Thanh Liên pháp hội lần này. Bởi vì chẳng những nó được ăn rất nhiều thứ căn bản không có khả năng được ăn, lại còn được nghe ngóng được rất nhiều sự tích. Đột nhiên nó phát hiện thân phận mình như đã khác với trước kia, đã không còn là một con tôm tinh chơi đùa trong nước bùn nữa rồi. Mà giờ đây, nó là thần tướng cõng lấy tượng thần sông Kinh Hà. Nó không khỏi nhớ lại cái danh xưng vừa mới nghe được, thầm ghi nhớ trong lòng.
Năm người nói đủ thứ chuyện, Trần Cảnh cũng biết là bọn họ đang thu hẹp khoảng cách với mình.
Những người mới quen Trần Cảnh đều sẽ cảm thấy hắn có chút lạnh lùng, bộ dạng có chút cao ngạo. Kỳ thực những người quen thuộc hắn đều biết hắn không phải là người khó gần gũi. Quen biết với hắn, có lẽ sẽ không có những thứ tình nghĩa nhiệt huyết, nhưng chắc chắn có thể tồn tại đến muôn thủa. Hắn cực hiếm khi chủ động làm gì đó. Nếu hắn đã chủ động, thì đó sẽ phải là mãnh liệt. Hắn thường an phận đứng sẵn ở nơi đó, để người khác tùy ý tới gần, rồi cũng tùy ý đi xa. Có lẽ có người đến rồi đi, rồi sau đó một thời gian quay đầu nhìn lại, vẫn thấy hắn còn y nguyên nơi đó, chưa từng đi xa, cũng chưa bao giờ tới gần.
Tuy rằng Trần Cảnh không nói nhiều, nhưng những chuyện liên quan tới mình thì đều mở miệng đáp lại. Thời gian dần trôi qua, quan hệ giữa mọi người cũng được kéo gần lại không ít. Liên tiếp vài ngày nữa, Trần Cảnh và Hồng đại hiệp vẫn còn ở bên trong dãy núi này.
Dương nhiên trên lưng Hồng đại hiệp vẫn là tượng thần đè nặng. Nhưng đã qua một đoạn thời gian, nó cũng quen dần rồi.
Lại một ngày nữa trôi qua, lúc này mọi người bắt đầu nói qua về phương diện tu hành. Trần Cảnh thật sự thích bầu không khí như vậy, rất nhẹ nhàng, mọi người đều giao lưu bình đẳng với nhau, nếu có chỗ khó hiểu cũng sẽ thẳng thắn hỏi. Mà bản thân mình có tâm đắc chỗ nào cũng đều cao hứng chia sẻ cùng với những người khác.
Mặc dù phần lớn những thứ đó Hồng đại hiệp nghe qua đều không hiểu, nhưng nó vẫn không lúc nào không có gắng tu hành.
Trần Cảnh nói ít, nghe những người khác nói nhiều điều như vậy hắn cũng thu được một vài tâm đắc nhỏ. Hắn cũng nói qua một vài lĩnh ngộ trên phương diện kiếm đạo của mình, Thiên Tí chân nhân không nhịn được mà hỏi:
- Tượng thần lão đệ có kiếm thuật nổi danh thiên hạ. Trừ Ly Trần La Phù ra, thế gian khó có người địch lại ngươi về mặt kiếm thuật. Cho nên, ta có một vấn đề về phương diện này muốn hỏi.
Mặc dù tượng thần Trần Cảnh không có biểu cảm gì, vẫn có âm thanh cười khẽ truyền ra, nói rằng:
- Ha ha, thỉnh nói.
- Ta muốn hỏi là, nếu gặp phải kẻ có kiếm thuật cao, pháp lực cũng cao, làm sao có thể trốn thoát giữ được mạng dưới kiếm hắn đây?
Trần Cảnh nghĩ một chút, nói:
- Hình như, không thể chạy trốn được.
- Ha ha.
Giọng điệu nửa thật nửa đùa của Trần Cảnh khiến mọi người cười to. Lúc này Bạch Tuyết chân nhân mới nói:
- Thiên Tí, ngươi có thể chạy trốn dưới kiếm của Triệu Tiên chân nhân, sao không kể chút kinh nghiệm đó ra?
Lúc này Thiên Tí không cười, mà nghiêm túc nói:
- Đã làm chân nhân thất vọng rồi. Quả thật khó mà trốn thoát dưới kiếm của kiếm tu, nhưng không phải không có cách. Chỉ cần có được một loại thần thông đặc biệt là có thể bảo vệ tính mạng, như là độn thuật chẳng hạn. Khi thuật pháp đến mực cực hạn, tự nhiên trở thành một loại thần thông rồi.
Kỳ thật mọi người đều biết điều này, nhưng muốn luyện một loại phép thuật đến cảnh giới siêu thoát khỏi mức bình thường là cực khó. Trần Cảnh không nói thêm gì, còn Thiên Tí chân nhân lại nói tiếp:
- Ta biết, nhất định tượng thần lão đệ sẽ nói, dưới kiếm ta vị tất có thể chạy trốn được.
Trần Cảnh cười đáp:
- Thật vậy, dưới Mê Thiên kiếm của ta, không có hồn nào thoát được.
Mọi người cười to. Chuyện này xong lại đến chuyện khác. Bọn họ bắt đầu đề cập đến đại thế của trời đất những năm gần đây. Bạch Tuyết chân nhân đột nhiên hỏi:
- Mọi người cảm thấy Triệu Tiên chân nhân thật sự phi thăng, hay đã tan thành mây khói dưới lôi kiếp kia rồi?
Tất cả đều trầm tư một lúc, không khỏi đưa mắt nhìn qua Trần Cảnh. Liên Diệp chân nhân hỏi:
- Nghe nói lúc ấy tượng đá lão đệ cũng có mặt ở đó.
Qua mấy ngày, thì mọi người ở đây đều gọi Trần Cảnh là tượng đá hay tượng thần.
Trần Cảnh đáp:
- Lúc ấy quả thật ta có mặt tại đó, hơn nữa còn tận mắt nhìn thấy Triệu Tiên chân nhân phi thăng. Chỉ là đến chính ta cũng không biết rốt cuộc ông ta thành công hay không.
Liên Diệp còn nói thêm:
- Nghe nói sau khi Phản Hư đại thành, nguy hiểm lớn nhất khi thành Nguyên thần không phải là thiên kiếp mà là tự thân. Tại lúc Nguyên Thần sắp sửa thành, rất dễ lâm vào trong ảo cảnh, còn được gọi là kết giới Thiên Ma. Các ngươi nói xem, Triệu Tiên chân nhân có lâm vào trong kết giới Thiên Ma hay không? Thứ ông ta nhìn thấy có phải chỉ là hình ảnh ảo giác nảy sinh trong lòng ông ta hay không đây?
- Hẳn là không đến mức như vậy chứ. Triệu Tiên chân nhân là chưởng môn La Phù, đại phái được truyền thừa hơn một ngàn năm, là đạo thống từ đệ tử thân truyền của Nguyên Thủy đạo tổ là Ngọc Đỉnh chân nhân kia mà. Đạo thống của ông ta nhất định truyền thừa xuống bí quyết phá vỡ ảo giác, làm sao rơi vào ảo giác được?
- Chuyện này không liên quan tới việc có truyền thừa hay không, mà phải xem người đó là ai. Nếu hắn quá cố gắng trở thành Nguyên thần tiên đạo mà nói, mỗi lúc tu hành lại gia tăng thêm một phần ảnh ảo. Đến khi hắn cho là mình thành Nguyên thần, thì cũng chính là lúc kết giới Thiên Ma hình thành.
Những điều Liên Diệp chân nhân vừa nói, Trần Cảnh chưa từng nghe qua. Nhưng hắn cũng từng nghĩ tới khía cạnh này, chỉ là không hiểu sâu như vậy. Theo lời Liên Diệp chân nhân thì đó là ma chướng trên con đường tu hành. Hơn nữa ma chướng này cũng không phải rõ ràng, ngươi không thể phát hiện ra được. Đến khi nó xuất hiện, là lúc đã thật sự hãm sâu vào trong đó rồi.
- Có lẽ cũng có khả năng này. Chẳng qua chỉ là có khả năng, chúng ta không thể chứng minh được.
Dịch Chu pháp sư nói.
Không có người nào hỏi Trần Cảnh kì sự về Vu tộc Tổ Vu có thật hay không, mà lại nói tiếp về phép tắc trời đất. Trong lòng Trần Cảnh đã có nghi hoặc trước đó, cũng có chút nhận thức tâm đắc, chỉ là không người trao đổi về vấn đề này.
Nghe Dịch Chu nói:
- Những năm gần đây, ta cảm thấy trời đất này có một tầng cấm chế, hay có thể nói là phép tắc thiên đạo. Phép tắc này giam cầm những người tu hành chúng ta, không cho phép chúng ta bay thoát khỏi chín tầng trời, không cách nào một bước thành Tiên, ngăn trở tầm mắt của chúng ta khỏi Thiên đình.
Nói đến đây, gã dừng một chút rồi nói tiếp:
- Không biết các người có từng ngẩng đầu đưa mắt nhìn lên bầu trời không? Nếu nhìn, sẽ phát hiện trên chín tầng trời có tầng tầng sương mù dày đặc. Ta có một người bạn, hắn nói có một lần tỉnh dậy sau khi nhập định, hắn dùng thần thông nhìn lên khoảng không bầu trời. Hắn đã nhìn thấy có vô số dây nhợ đan xen như một tấm lưới mạng nhện bao lấy trời đất của chúng ta. Sau đó hắn mới nhìn lại, thì không thấy gì nữa cả. Lúc hắn nói với ta, có nói có thể là ảo giác của chính hắn, có thể là hình ảnh do ma niệm trong tiềm thức biến thành.
Mọi người trầm mặc, một lát sau Trần Cảnh nói:
- Ta cũng từng có cảm giác này. Tuy ta không nhìn thấy gì, nhưng cảm thấy trời đất này có từng sợi phép tắc thiên đạo. Khi chúng ta chạm tới, có thể đạt được đại cơ duyên, thành được đại thần thông, cũng có thể giam cầm chúng ta lại.
Sau đó, mấy người đều nói ra cảm giác nhận thấy ít hoặc nhiều của mình. Có điều đề tài này đã định trước là không có kết quả.
Lúc này, đột nhiên Liên Diệp chân nhân hỏi:
- Tượng thần lão đệ ngươi có biết chức trách của một thần linh Kinh Hà không?
Trần Cảnh nghi hoặc hỏi:
- Chức trách? Thần linh cũng có chức trách sao? Thiên đình không hiện, chức trách của Hà Bá chính là che chở.
- Tượng thần lão đệ nói không sai, chức trách của thần linh là che chở. Chỉ là ngay từ đầu, bia thần Kinh Hà đã có tác dụng riêng rồi.
Liên Diệp chân nhân nói.
- Có tác dụng gì?
Trần Cảnh hỏi.
- Lúc ta ở Mặc Hương tông có đọc qua một bản cổ tịch, ghi chép lại việc tìm hiểu những bí ẩn trên thế gian. Có một chuyện nói về Côn Lôn và bốn con sông lớn ở bốn phía Côn Lôn. Trong đó ghi chép rằng bốn phương Côn Lôn vốn có tám con sông lớn, mỗi con sông đều bắt nguồn từ Côn Lôn. Thiên đình Yêu tộc cũng từng phân phong chư thiên Yêu thần, tám con sông bốn phía Côn Lôn đều được Yêu thần tế ra bia thần. Tác dụng của những bia thần này là phong cấm Côn Lôn. Chẳng qua lúc đó Côn Lôn còn có hai vị tổ sư Đạo môn, bia thần này không phát huy được tác dụng. Ngược lại, không biết vì nguyên do gì mà bốn trong tám con sông lớn lại bị khô cạn. Hiện tại chỉ còn bốn con sông, Kinh Hà chính là một con sông trong đó.
Trần Cảnh thầm khiếp sợ. Hắn đoán bia thần kia có lẽ được tế thành ở thời đại rất xa xưa, không nghĩ tới nó còn có mục đích khó tin được như thế.
Hắn không nhịn được hỏi:
- Chẳng lẽ nói Côn Lôn bây giờ đã bị bia Hà Bá bốn phía Côn Lôn phong cấm lại?
- Nếu ta không đoán sai, có lẽ là như thế.
Liên Diệp chân nhân đáp.
Trần Cảnh thầm nghĩ tới bia thần Kinh Hà của mình, lại nghĩ đến ba con sông lớn kia. Thời gian phong cấm bắt đầu từ lúc nào? Sau khi Đạo tổ biến mất, hay là trước đó nữa?
- Mấy năm nay truyền nhân Côn Lôn luôn không xuất thế. Ta cứ luôn nghĩ là vì cái gì? Trong chuyện này nhất định có đại bí mật.
Liên Diệp chân nhân tiếp tục suy đoán.
Đề tài này rốt cuộc cũng không giải quyết được gì, chẳng qua cũng giúp Trần Cảnh nghĩ đến một vài thứ.
Lại một ngày nữa trôi qua. Ngày này là thời điểm mà một vị còn chưa có mặt sẽ tới đây. Ngoài cửa, tiếng bước chân của đồng tử nhanh chóng đi đến, Liên Diệp chân nhân vừa nhìn qua, rồi cười nói:
- Nhất định là Hồ Thanh Tú tới đây.
Nhưng đồng tử lại nói không phải, chỉ nói đồng tử của Hồ Thanh Tú tới. Còn nói rằng đồng tử kia bị thương khắp người, pháp lực hao kiệt mà hôn mê rồi. Trước khi hôn mê, vị đó có nói Hồ đại tiên bị vây khốn ở dãy Ô Hà.
Nụ cười nhẹ nhàng thoải mái của Liên Diệp chân nhân lập tức biến mất không còn gì nữa, thay vào đó là vẻ mặt ngưng trọng.
Hai người khác cũng cau mày lại.
Trần Cảnh thầm nghĩ nhất định dãy Ô Hà kia là một nơi hung địa, chắc chắn có Đại yêu hoặc Đại ma chiếm cứ. Hắn không mở miệng nói gì. Lúc này Liên Diệp mới nói:
- Thanh Tú và ta quen biết nhau đã nhiều năm. Hôm nay vì đến Thanh Vân pháp hội mà hắn mới gặp nạn, ta há lại không đi cứu?
Nói xong, y bèn đứng dậy đi ra ngoài, đồng thời nói:
- Pháp hội lần này chấm dứt đi vậy. Nếu ngày sau có dịp, chúng ta sẽ mở lại Thanh Liên diệu pháp.
Y vừa nói xong, Thiên Tí đã đứng dậy, lớn tiếng nói:
- Hồ Thanh Tú là bằng hữu của ngươi, lẽ nào lại không phải là bằng hữu của ta?
- Liên Diệp ngươi đừng quá coi thường người khác.
Bạch Tuyết chân nhân cũng theo đó đứng dậy.
Dịch Chu cười nói:
- Cứ cách vài năm chúng ta lại gặp nhau một lần, tuy không phải huynh đệ ruột thịt nhưng trong hồng trần mờ mịt này có thể gặp được vài vị tri kỷ cũng tính là thiên đại cơ duyên. Cơ duyên trong tay, há lại dễ dàng để nó chết yểu sao? Chúng ta cùng đi. Tuy dãy Ô Hà nổi hung danh khắp nơi, nhưng không hẳn không cứu được Thanh Tú về.
- Được, ha ha. Chúng ta cùng đi.
Liên Diệp chân nhân cười nói, rồi quay lại bảo Trần Cảnh.
- Tượng thần lão đệ cứ về Kinh Hà trước đi, ngày sau chúng ta lại tụ họp bàn về chuyện thiên địa.
Tuy những năm gần đây tượng thần càng lúc mềm mại và nhu hòa hơn, nhìn từ rất xa còn khiến người ta tưởng nhầm là một người thường. Nhưng nhìn gần thì biểu cảm của tượng vẫn cứng đơ, mặt mày không có cảm xúc.
Chỉ nghe thấy Trần Cảnh nói:
- Chư vị cũng quá coi thường Trần mỗ rồi. Tuy ta chưa từng gặp mặt Hồ Thanh Tú, nhưng cũng không phải là loại người sợ phiền phức. Ta cùng đi với các ngươi, có lẽ sẽ giúp đỡ được chút ít nào đó.
- Ha ha, có Ma Điệp kiếm quân thần sông Kinh Hà đồng hành, nhất định Hồ Thanh Tú sẽ được cứu trở về.
Thiên Tí chân nhân cười to nói.
Chẳng qua dù gã có nói năng thoải mái, vẫn không thể lấn át được lo lắng trong này.
Mấy người nhanh chóng đi ra khỏi cửa, Liên Diệp chỉ nhắc nhở đồng tử trông coi đạo quán cẩn thận, không để người lạ đi vào. Sau khi phân phó xong thì cả nhóm nhanh chóng bay lên trời.
Tất nhiên Hồng đại hiệp không biết cách thức cưỡi mây lướt gió này. Trần Cảnh vừa đi cùng bọn họ, vừa dạy bảo Hồng đại hiệp làm thế nào dựa vào pháp lực bản thân câu thông với linh thực trong trời đất, để từ đó nâng người lên. Đáng tiếc nó lại không có pháp lực, dù luyện được một thân cương sát lại không cách nào câu thông với trời đất. Trần Cảnh đành phải hướng dẫn từ từ cho nó như thể đang nắm tay trẻ nhỏ dạy viết từng nét chữ một. Sau vài lần như thế, cuối cùng Hồng đại hiệp cũng tụ tập được một đám khí đen quanh người, đồng thời cũng không ngừng có một đám bụi mù tụ tập quanh người nó. Từ xa nhìn lại, chỉ cảm giác như một đống cát bay đá chạy.
Nó cười lớn:
- Rốt cuộc ta có thể cưỡi mây lướt gió được rồi. Sau này ta sẽ thành được Đại yêu.
Ngay khi Hồng đại hiệp học xong chiêu cưỡi mây lướt gió, năm người cũng vừa đi tới khoảng không phía trên một dãy núi to lớn. Từ trên cao nhìn xuống, cả dãy núi bị một loại khí cực độc như một vùng mây đen trùm kín.
Đám người vừa mới tới gần, khí đen trong núi chợt cuồn cuộn nổi lên, rồi hóa thành một bàn tay khổng lồ màu đen chộp tới năm người.
Sắc mặt Liên Diệp chân nhân lạnh lẽo, đưa tay chụp tới. Một bàn tay màu xanh đen chợt hiện ra giữa hư không, chộp cứng vào bàn tay đen khổng lồ kia. Hư không rung động, cuối cùng cả hai cùng tán đi mất.
- Ồ, ra cũng có chút thủ đoạn.
Bên dưới truyền ra một giọng nói pha lẫn kinh ngạc.
Liên Diệp chân nhân vội đáp:
- Bần đạo là Liên Diệp, đặc biệt tới đây cầu kiến Ô Hà đại vương.
- Ai quan tâm chuyện ngươi là Liên Diệp hay Liên Hoa? Chưa từng nghe qua. Muốn gặp đại vương ta, hãy chặt một cánh tay xuống trước.
Giọng nói phía dưới phát ra.
Liên Diệp phẫn nộ, dậm mạnh chân xuống, đụn mây đột nhiên tản ra. Còn bản thân y thì hóa thành một tia sáng lao thẳng vào trong núi. Ba người kia muốn ngăn cản lại đã không kịp, đành nhanh chóng xống xuống theo sát Liên Diệp.
Trần Cảnh khẽ sửng sốt. Hắn không ngờ rằng Liên Diệp luôn biểu hiện thoải mái, tiêu dao lại có thể nóng tính đến như vậy.
Hắn cũng không ngờ ba người kia cũng có nghĩa khí như vậy.
Mấy ngày ở cùng chỗ với bọn họ, hắn biết rõ ngoài việc cùng đàm luận huyền đạo, mấy người này không có liên hệ gì với nhau cả. Loại pháp hội mà bọn họ tham dự cũng không có liên quan gì tới ân oán cá nhân. Thậm chí đến giờ Trần Cảnh còn không biết lai lịch của bọn họ, mà Liên Diệp chân nhân cũng không đề cập tới. Trần Cảnh lại càng không dùng phép thuật nhìn họ, thậm chí hiện tại hắn cũng không biết những kẻ này là người hay là yêu.
Trên đường đi, Liên Diệp có nói qua với Trần Cảnh, rằng Ô Hà đại vương ở dãy Ô Hà là một trong mười ba hung yêu trong trời đất này. Lão có pháp lực sâu khôn lường, thần thông càng là kinh người.
Bây giờ Liên Diệp một mình lao xuống như vậy là cực kỳ nguy hiểm. Ba người kia cũng biết, nhưng bọn họ vẫn nhanh chóng lao theo.
Lúc này chỉ còn lại Trần Cảnh trên bầu trời.
Chỉ nhìn thấy mây đen bên dưới cuồn cuộn, khí sát độc xông lên từng đợt. Cả bầu trời xung quanh nơi đây đều không có lấy một con chim bay lượn, mà dưới núi cũng chỉ có một vài loại cây cỏ đen thùi lùi.
Nếu có người ở phía xa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sẽ thấy một pho tượng đá ngay khoảng không phía trên đám sát khí. Toàn bộ vùng đất bên dưới tượng đá đã bị khí đen bao phủ, còn bên cạnh tượng là một con tôm đỏ thẫm, hai càng đang kẹp một kiếm và một xoa, diện mạo hung ác.
Còn nếu nhìn kỹ hơn, sẽ thấy mắt tượng đá lấp lánh lóe sáng, mắt trái trắng, mắt phải màu đen.
- Ha ha, đám các ngươi dám phạm vào dãy Ô Hà của ta. Thật khiến ta kinh hỉ a. Bao nhiêu năm rồi còn chưa có kẻ nào dám tiến vào dãy Ô Hà này nửa bước.
Trong sương mù đen kịt phủ kín lại truyền ra tiếng cười kệch cỡm.
- Bần đạo Liên Diệp và ba vị hảo hữu tới đây không có ý mạo phạm đại vương.
Giọng nói của Liên Diệp vang lên trong đám sương mù đen.
- Mạo phạm cũng không vấn đề gì. Đều có chung một kết quả, đều trở thành hồn ma để ta cắn nuốt mà thôi, ha ha ha….
Trong tiếng cười của lão, sương đen trong núi biến hóa thành một cái đầu lâu cực lớn, lao tới đánh vào bốn người kia, muốn cắn nuốt hết cả bọn.
Tuy bốn người kia có phép thuật đặc biệt trên người, nhưng lại đều là thủ đoạn bảo vệ tính mạng, hoặc là những phép thuật đặc biệt khác không có bao nhiêu tác dụng trong hoàn cảnh này.
Chỉ nghe thấy bọn hắn liên tục gầm lên, có điều thân thể bọn họ như bị trũng xuống, không cách nào thoát được.
Đúng lúc này, một cái đầu lâu lớn từ dưới sơn cốc vọt lên, cắn tới tượng thần. Miệng đầu lâu kia há to thấy cả hàm răng đen kịt bên trong, còn thấy rõ cả một khối óc đen kịt đang phập phồng nơi đầu lâu.
Gió mây tám hướng đều cuồn cuộn. Từ trên nhìn xuống, ngọn núi kia như thể sống lại, hóa thành một cái đầu lâu cực lớn cắn nuốt lấy bầu trời.
Trong lúc mơ hồ, ma âm rít gào, khí sát độc tràn ngập ngút trời.
Nương theo đầu lâu lao vọt tới, là một giọng nói vang lên:
- Ngươi cũng xuống đây cho ta.
- Ta đang có ý đó.
Trần Cảnh lạnh lùng trả lời. Tiếng đáp còn chưa dứt, sau lưng tượng thần vọt lên một luồng sáng như ánh nước, như tạo thành một con sông lao thẳng lên nối tới tận tầng mây. Trong đó còn ẩn hiện một tấm bia màu trắng sáng ngời. Rồi nó nhanh chóng biến lớn như một ngọn núi, như thể trở thành một tấm bia mộ của trời đất. Những nơi bia đá đi qua, hư không như có một con sóng nước cuồn cuộn lao qua.
Bốn chữ to “Bia Thần Kinh Hà” tản ra ánh sáng kinh người, kéo theo một luồng sáng như ánh nước mênh mông cuồn cuộn, đổ xuống trấn áp đầu lâu cực lớn kia. Đại thế trấn áp hạ xuống như thể trấn vỡ được toàn bộ dãy Ô Hà này.
Dưới thần thông Hắc Bạch ở hai mắt, Trần Cảnh nhìn rõ được muốn phá dãy Ô Hà này chỉ có cách dùng lực lượng phá nó. Hơn nữa, hắn đã thấy được chân thân của Ô Hà đại vương. Nên khi bia thần Kinh Hà trấn áp xuống sơn cốc, một con bướm cũng bay ra từ miệng tượng thần, chợt lóe lên giữa không trung rồi biến mất không thấy tung tích.
-----oo0oo-----
Truyện khác cùng thể loại
160 chương
831 chương
157 chương
76 chương
419 chương
1894 chương
1190 chương
868 chương